" Đồng chí Lục Duệ à? Tôi là Trình Chí Huy của thị chính phủ."
Giọng nói trong Điện thoại truyền đến khiến Lục Duệ sửng sốt, buổi sáng vừa đi làm, Lục Duệ liền nhận được điện thoại của phó thị trưởng thị chính phủ chủ quản giao thông Trình Chí Huy, cú điện thoại này khiến Lục Duệ có chút khó hiểu, mình và vị phó thị trưởng trình này thường ngày không có giao tiếp gì, lúc này gọi điện thoại cho mình làm gì.
Bất động thanh sắc cầm máy, Lục Duệ bình tĩnh: "chào thị trưởng Trình,, Lục Duệ, không biết thị trưởng Trình có chỉ thị gì?"
Trình Chí Huy cười nói: "Nghe nói anh lần này ở tỉnh lý xin được năm trăm vạn tài chính để xây đường, tình huống của thành phố Mộc Dương Mộc Dương anh cũng biết đấy, tình trạng giao thông giao thông đều không tốt lắm, tuy rằng nói chỗ tiền này là trực tiếp chuyển huyện Cẩm Phú cho các anh, nhưng cũng không thể chỉ cho nhà mình, tôi thấy thế này đi, năm trăm vạn tài chính này lấy ra một nửa cho các khu huyện huynh đệ, anh thấy thế nào? Đồng chí Lục Duệ, phải lấy đại cục làm trọng." Lời tuy là nói như vậy, có điều Trình Chí Huy không hề dùng ngữ khí thương lượng, mà là dùng tới ngữ khí thương cấp ra lệnh cho thuộc hạ.
" Lấy đại cục làm trọng? Lấy cái con mẹ mày." Lục Duệ mắng thầm mắng thầm trong lòng, hiện tại oán khí đối với tên phó thị trưởng chó má này là cực lớn, lão tử khổ cực lắm mới xin được năm trăm vạn tài chính từ tỉnh lý, mày nói muốn một nửa, mày định lột da bố mày à!
" Thị trưởng Trình, chuyện này khó làm lắm." Lục Duệ trầm ngâm một chút, hắn biết mình không thể trực tiếp chống đối với vị phó thị trưởng này, có điều đối phương nếu dám mở miệng đòi tiền, vậy thật sự là không coi mình ra gì, anh đòi một nửa thì công tác của tôi làm thế nào được?
Giọng nói của Lục Duệ rất cung kính, không nghe ra một chút bất mãn nào: "Thị trưởng Trình, tình huống là như vầy, tình trạng đường xá của huyện Cẩm Phú chúng tôi vô cùng kém, năm trăm vạn này của tỉnh thính, đối với sự phát triển ngày sau của huyện Cẩm Phú có thể nói là mang tới tác dụng tối quan trọng, bí thư Ngụy của thị ủy từng ở trước mặt thính trưởng Hà của thính tài chính tỉnh và thính trưởng Cao của thính giao thông tỉnh tỏ thái độ, chỗ tiền này toàn bộ sẽ dùng cho cải thiện giao thông giao thông huyện Cẩm Phú, nếu như động tới, tôi thực sự là rất khó ăn nói..." Lục Duệ trước tiên nói ra sự khó khăn của huyện Cẩm Phú, rồi nói thêm bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương đã tỏ thái độ với lãnh đạo tỉnh thính, ngụ ý chính là nói với, chuyện này anh không đủ cấp bậc nhúng tay vào, ngoan một chút, muốn tiền cũng được, có bản lĩnh thì đi tìm bí thư thị ủy hoặc là hai vị thính trưởng của tỉnh thính ấy, Lục Duệ tin, cho Trình Chí Huy mượn hai lá gan hắn cũng không dám đi tìm ba người này.
"Một khi đã như vậy, vậy trước tiên dùng cho cải tạo đường huyện Cẩm Phú đi." Trình Chí Huy không mặn không nhạt nói một câu rồi lập tức dập máy. Lời nói của Lục Duệ rất rõ ràng, Trình Chí Huy cũng không phải là kẻ ngu, sao không nghe ra thâm ý trong lời hắn nói, bảo mình đi tìm bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương căn bản chính là nói đùa, càng đừng nói tới đi tìm lãnh đạo tỉnh, chỉ có điều đối với hành vi không phục tòng mệnh lệnh của thượng cấp của Lục Duệ này, trong lòng Trình Chí Huy vẫn có cảm giác không thoải mái.
Thân là phó thị trưởng chủ quản giao thông xây dựng của thành phố Mộc Dương, tuy rằng chưa tiến vào thường ủy, nhưng Trình Chí Huy lại khác với những phó thị trưởng khác, hàng năm trên tay cục giao thông đều có một khoản tiền lớn, khiến Trình Chí Huy ở thành phố Mộc Dương cũng có thể ưỡn thẳng lưng, nhưng mấy năm gần đây hắn cũng có không ít chuyện phiền lòng, mấy cond dường chính trong nội thành Mộc Dương càng ngày càng kém, muốn tới tỉnh lý tranh thủ một chút tiền, nhưng tỉnh lý bởi vì phải xây đường cao tốc, lưu động tài chính khống chế cực nghiêm, Trình Chí Huy cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Khu huyện Phía dưới mỗi ngày đều có người tới tìm mình, hy vọng có thể xin được một tí, nhưng khoản cấp cho giao thông của thị lý một bộ phận một bộ phận đã phát ra, còn lại, đã sớm bị Trình Chí Huy dùng danh nghĩa khác tiêu xài, lần này nghe bằng hữu của tỉnh lý nói có năm trăm vạn sẽ chuyển tới huyện Cẩm Phú thành phố Mộc Dương, điều này khiến cho trong lòng Trình Chí Huy rất là cao hứng, vốn là định bảo cục giao thông thành phố trực tiếp khấu trừ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là, khoản tiền này của tỉnh lý là điểm danh cấp cho huyện Cẩm Phú xây đường, hơn nữa thính tài chính tỉnh và giao thông giao thông đều truyền lớn, nói là thính trưởng đã có lời, ai dám sớ rớ chỗ tiền này thì về sau đừng hòng xin được gì từ thính tỉnh!
Nghe nói thính trưởng Cao của thính giao thông tỉnh đã ngầm nói với người ta, năm trăm vạn này nếu thành phố Mộc Dương dám động tới một xu, về sau tiền cấp cho giao thông thành phố Mộc Dương sẽ dứt khoát dựa vào tự xoay sở.
Sau khi có được tin tức này, Trình Chí Huy biết mình chịu không thể bớt xén được từ chỗ tiền này, tình huống của huyện Cẩm Phú hắn cũng biết, từ tình huống tìm hiểu được cho thấy, khoản tiền này là đại huyện trưởng tân nhiệm của tân nhiệm Lục Duệ xin được từ tỉnh thành, là là Lục Duệ xin được, vậy mình cũng chỉ có thể bắt tay vào làm từ trên người Lục Duệ, một huyện trưởng cấp chính ban như hắn, bản thân hắn là phó thị trưởng lên tiếng thì Lục Duệ phải nghe, như vậy cục giao thông có thể đem chỗ tiền này dùng vào chỗ khác.
Có điều nằm ngoài ý liệu là, Lục Duệ cũng không lớn không nhỏ cho mình ăn một cái đinh, dập máy, trong lòng Trình Chí Huy dần dần dâng lên một cỗ cảm giác không thoải mái, Lục Duệ này cũng quá càn rỡ rồi, ỷ vào mình có chút quan hệ với thính tài chính và thính giao thông, không để một phó thị trưởng như hắn vào mắt.
Nghe thấy Trình Chí Huy không chút khách khí dập máy, Lục Duệ biết mình đã bởi vì chuyện này mà đắc tội với phó thị trưởng Trình rồi, có điều Lục Duệ lúc này cũng không để chuyện này ở trong lòng, anh Trình Chí Huy anh bất mãn thì làm gì được? Tài chính Lão tử khổ cục xin được, anh há miệng ra là đòi một nửa, dựa vào gì?
Lục Duệ phản cảm nhất đối với loại quan liêu này, thường này thì chẳng có bản sự gì, chỉ biết hưởng thụ, vừa thấy có lợi để vớt là như con khỉ nhảy nhót, Lục Duệ lúc này đã hạ quyết tâm, phó thị trưởng TRình anh có bản lĩnh thì tự mình tới tỉnh lý mà xin, năm trăm vạn này của tôi anh đừng hòng sờ vào, bất kể là ai tới biện hộ thì chuyện này cũng tuyệt đối không thương lượng.
Ngồi bên trong văn phòng, Lục Duệ đang muốn đọc giấy tờ thì văn phòng điện thoại văn phòng vang lên!" Cầm điện thoại!" Lục Duệ thản nhiên nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Bên kia Điện thoại truyền đến một giọng nói niềm nở: "Huyện trưởng Lục à? Tôi là Phú Kiên Cường của cục giao thông."
Lục Duệ sửng sốt, cục trưởng cục giao thông thành phố Mộc Dương Phú Kiên Cường gọi điện thoại cho mình làm gì?
"A, cục trưởng Phú, chào ngài, có chuyện gì à?" Lục Duệ mỉm cười nói.
Phú Kiên Cường tựa hồ cũng không định lòng vòng với Lục Duệ, sau khi cười ha ha thì sau khi: "Huyện trưởng Lục, thị lý có mấy ông chủ làm xây dựng muốn gặp anh, đều là những ông chủ nổi danh của thành phố Mộc Dương chúng ta, anh xem nếu có rảnh thì một người ngồi với nhau một chút."
Lục Duệ sửng sốt, có ý muốn cự tuyệt nhưng biết mình về sau khẳng định còn phải giao tiếp với cục giao thông thị lý, cục trưởng người ta gọi, mình nếu không nể tình thì về sau cũng đừng hòng làm gì, bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp ứng: "Tôi đương nhiên phải nể mặt Phú cục rồi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến."
Phú Kiên Cường cười ha ha, tựa hồ cảm thấy vô cùng cao hứng vì Lục Duệ đã nể tình, vui vẻ:: "Ha ha, huyện trưởng Lục quả nhiên là tính tình trung nhân, vậy chúng ta hẹn nhé, tôi thấy cứ như vậy đi, anh đến thị lý cũng không tiện, thôi để ngày kia tôi tới Đại Phường xem xét tình huống quốc lộ rồi dẫn họ theo, mọi người bái phỏng huyện trưởng Lục một chút, anh thấy sao?"
Lục Duệ gật đầu: "Phú cục nói thế nào thì cứ như vậy đi."
Mặc dù ở trong điện thoại Phú Kiên Cường không có nói rõ, nhưng Lục Duệ biết hắn có chủ ý gì, nhất là người này không ngờ muốn dẫn một đám chủ xây dựng tới, Lục Duệ biết chuyện này khẳng định có liên quan tới năm trăm vạn tài chính mình có được từ tỉnh lý. Trong lòng có chút mất hứng, đây mới là năm trăm vạn mà những người này đã tựa như sói đói, nếu có một khoản lớn hơn, bọn họ liệu có xé rách da mặt mà xông lên hay không?
Nghĩ đến đây, Lục Duệ quyết định cần phải mở chuyện này ra, dù sao một mình mình cũng không chống đỡ được sức tấn công như vậy, rất nhiều chuyện, vẫn cần tìm kiếm minh hữu mới có thể đạt được mục đích.
Tới văn phòng bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Lý Minh Hoa, Lục Duệ cười nói: "Bí thư Lý, tôi có chút việc tìm ngài."
Lý Minh Hoa cười nói: "Huyện trưởng, vừa hay tôi cũng có việc tìm anh, anh thấy trụ sở huyện ủy của chúng ta cũng lâu rồi chưa được tu sửa, có thể xuất ra một ít từ năm trăm vạn để tu sửa không?"
Lục Duệ lập tức không vui, nghĩ thầm anh cũng không thể vì mặt mũi của huyện ủy mà làm hỏng hy vọng phát triển của toàn huyện!
Đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Lục Duệ nhìn Lý Minh Hoa: "Bí thư Lý, ngài là đội trưởng, là bí thư huyện ủy, lời nói của ngài tôi theo lý thì phải nghe, nhưng trong chuyện này cũng có chút cũng có suy nghĩ riêng."
Lý Minh Hoa sửng sốt, tiền này là Lục Duệ kiếm về, lời nói của Lục Duệ hắn không thể không nghe, nhìn Lục Duệ, Lý Minh Hoa nói: "Huyện trưởng Lục, anh nói đi."
"Bí thư Lý, chuyện ngài nghĩ không sai, trụ sở huyện ủy lâu năm rồi không được tu sửa, quả thực cũng nên sửa, tôi không phản đối chuyện này, nhưng huyện Cẩm Phú chúng ta hiện tại sở dĩ đi sau các khu huyện huynh đệ, nguyên nhân căn bản chính là vì hoàn cảnh giao thông của chúng ta thật sự là quá kém, năm trăm vạn này để xây đường cũng không nhất định đã đủ, nếu như dùng vào việc khác, vậy thì không còn cơ hội nữa, không nói thì ngài cũng biết cơ hội phát triển lần này hiếm có thế nào, chỉ có kinh tế huyện Cẩm Phú phát triển, thu nhập quần chúng mới có thể được đề cao, nếu cắt chỗ tiền này ra dùng vào việc này việc nọ, vậy quốc lộ sẽ ra sao? Phát triển kinh tế Toàn huyện sẽ ra sao? Người dân sẽ ra sao?" Lục Duệ than thở.
Lý Minh Hoa mỉm cười: "Vấn đề anh nói tôi cũng cân nhắc rồi, chúng ta là nhìn vấn đề cần biện chứng mà, giải quyết khó khăn khác cũng là vì phát triển trong huyện, tạm thời dùng vào việc khác một chút, chắc cũng không có vấn đề gì lớn."
Ánh mắt Lục Duệ nghiêm lại, biết mình phải ra đòn sát thủ.