[Dịch]Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 30 : Bản vương phải cố hết sức thôi.​




Ngọc Nam Phong nghe thế liền cao hứng, Nhạc Thiên Tuyết đáp ứng rồi, xem ra nàng đối với mình vẫn có chút thành ý.

Kỳ thực thì Nhạc Thiên Tuyết chỉ muốn tiết kiệm tiền thôi... Ngọc Nam Phong lại thiệt thòi tự mình đa tình rồi...

Nhạc Linh Vy nhìn thấy Ngọc Nam Phong hoàn toàn không để ý đến mình như vậy, nàng nắm chặt bàn tay, vội vã theo sau, nói: "Tứ hoàng tử, thần thiếp cũng muốn đi."

Cho dù bây giờ có bị cho là mặt dày không biết xấu hổ, cũng không thể để Nhạc Thiên Tuyết trắng trợn câu dẫn hồn phách Ngọc Nam Phong đi a!

Ngọc Nam Phong cau mày: "Bản hoàng tử chỉ có hai tấm vé, không có chỗ cho ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe, quả thật là thấy kỳ quái, Ngọc Nam Phong lại đối với Nhạc Linh Vy phũ phàng như thế, hay là tại Nhạc Linh Vy trước đó ham sống sợ chết, làm hại Ngọc Nam Phong nên hắn chán ghét nàng rồi?

Xì xì, chuyện này hay à nha.

Nàng liền nói: "Linh Vy muội muội, ta còn dư một tấm vé, một cái giá năm mươi lượng, muội có muốn hay không?"

Tiểu Hoa toát mồ hôi, tiểu thư chỉ hao tốn có mười lượng bạc để mua tấm vé này, bây giờ người lại tăng giá lên gấp mấy lần.

Thật ác độc a...

Nhưng là tàn nhẫn với Nhạc Linh Vy, như vậy cũng thật hả dạ a!

Nhạc Linh Vy có chút bối rối, đây chính là tiền cả hai tháng trời của nàng!

Nàng toan từ chối thì Nhạc Thiên Tuyết lại nói: "Linh Vy muội muội không muốn đi sao? Vậy thì chỉ có ta đi cùng Tứ hoàng tử rồi?"

Nghe thấy lời này, bất kể là gì Linh Vy nàng cũng không thể để Nhạc Thiên Tuyết cùng Ngọc Nam Phong đơn độc ở chung!

Nàng liền gật gật đầu: "Muội muốn!"

Nhạc Thiên Tuyết tâm tình cao hứng hắn, dù sao nàng lần này nàng cũng kiếm được bốn mươi lượng bạc rồi.

Trên đường đi đến Dạ Thành, nàng lựa một chiếc xe ngựa rồi một mình ngồi lên, Ngọc Nam Phong với Nhạc Linh Vy thì lại ngồi cùng nhau.

Dù sao vừa nãy Nhạc Linh Vy cũng sống chết muốn ngồi cùng Ngọc Nam Phong trong một chiếc xe ngựa, Ngọc Nam Phong không còn cách nào, đành phải miễn cưỡng để Nhạc Linh Vy lên cùng xe ngựa.

Lộ trình đến Dạ Thành mất khoảng nửa ngày, cũng vì cuộc thi đấu thú này cũng khá nổi tiếng, nên cũng có không ít người hôm nay xuất hành đến Dạ Thành.

Tiểu Hoa kéo tấm rèm lên nhìn một chút, liền quay đầu lại nói: "Lần này thật là náo nhiệt a tiểu thư, cả Chiến Vương gia cũng đi."

Nhạc Thiên Tuyết vốn đang gật gà gật gù, nghe một lời này liền tỉnh táo hẳn.

Nàng cũng khẽ liếc sang nhìn, quả nhiên là thấy xe ngựa của tên giả tật kia, toàn thân bóng loáng màu đen, bên cạnh còn có Hạo Nguyệt với Truy Tinh cùng hộ tống, phô trương vô cùng.

Nàng hừ một tiếng: "Hắn đi làm gì, định phô trương binh lực nhiều sao!"

Tiểu Hoa biết Nhạc Thiên Tuyết cực kì không ưa Chiến Vương gia, nên chỉ nói: "Nghe nói, Chiến Vương gia với Dạ Thành thành chủ là chỗ thân quen, lần này là Dạ Thành thành chủ đích thân mời Chiến Vương gia đi xem."

Cái gì?

Xem ra này tên Chiến Liên Thành cũng uy lực quá thể.

Cũng vì thế mà Nhạc Thiên Tuyết không muốn để thân phận của mình bị bại lộ, dù sao đắc tội với Chiến Liên Thành thì không biết cái mạng của mình có giữ được không nữa.

Vừa lúc này, ngoài xe ngựa truyền đến một đạo âm thanh: "Nhạc Đại tiểu thư."

Là Hạo Nguyệt?

Tiểu Hoa kéo rèm lên, Hạo Nguyệt tiếp tục nói: "Vương gia nhà ta cho mời."

Nhạc Thiên Tuyết nghiêng đầu đi, nói: "Ta và Vương gia nhà ngươi cũng không mấy thân thích, lần này miễn đi?"

Trước đó nàng đều một mực không đi, nếu như bây giờ qua đó, còn không biết có thể trở về hay không đây.

Hạo Nguyệt sắc mặt có chút tức giận, bởi vì chỉ có mỗi Nhạc Thiên Tuyết là dám ba lần bốn lượt từ chối lời mời của Vương gia.

Nhưng Vương gia người đã sớm lường trước được, nên đã phân phó cho Hạo Nguyệt phải làm thế nào.

Cho nên Hạo Nguyệt vẫn nói tiếp: "Nhạc Đại tiểu thư, Vương gia nhà ta ngày trước đoạt được một rương châu báu, kiểm tra một lượt, giá trị tương đương với trang sức Tứ Hoàng tử đã từng tặng cho Nhạc Đại tiểu thư, nhưng cũng không biết tại sao, những thứ đó sẽ bị đem bán ở trên chợ."

Nhạc Thiên Tuyết híp híp con mắt, thế lực của Chiến Liên Thành này cũng thật là đại!

Nếu như bị Dương hoàng hậu hoặc Hiền phi biết được, khẳng định sẽ liền có mưu đồ lớn.

Nàng bĩu môi, khẽ nhích ra bên ngoài, xe ngựa dừng lại, nàng bước xuống xe, lập tức đập vào mắt nàng là cỗ xe ngựa toàn thân đen tuyền của Chiến Liên Thành.

Chiến Vương gia này trước giờ tài đại khí thô, xe ngựa kia rộng lớn như vậy, chắc hẳn bên trong sẽ ngồi cực kỳ thoải mái.

Nàng bước vào trong cỗ xe ngựa sang trọng, nhìn thấy Chiến Liên Thành ngồi ở vị trí đối diện nàng, xe ngựa này đúng là có thiết kế đặc biệt, ở vị trí kia của hắn lại còn có một chiếc giường nhỏ để nằm.

Nàng khẽ nhìn lướt qua chân của hắn, xì xì, cái tên giả què này...

"Ơ! Nhạc tiểu thư rốt cuộc cũng đến." Phó Kiêu ngồi xếp bằng, nụ cười tươi rói nhìn Nhạc Thiên Tuyết.

Đối diện hắn còn có một người đàn ông trung niên toàn thân áo đen, mặt chữ quốc (国: chữ điền), một thân đạo mạo, khí tiết chính trực, xem ra chính là Dạ Thành thành chủ rồi.

Trong cỗ xe, Nhạc Thiên Tuyết vẫn có thể thoải mái đứng lên, dù sao trong này cũng rất rộng lớn.

Nàng khựng lại một chút hỏi: "Chiến Vương gia tìm ta để làm gì?"

Chiến Liên Thành chỉ chỉ vào bàn cờ trước mặt hắn, lãnh đạm đáp: "Chơi cờ."

Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết co quắp, gọi nàng lại đây, chỉ để rủ nàng chơi đánh cờ?

Nàng ngoại trừ chế thuốc, đối với cầm kỳ thư họa thì một chút hứng thú cũng đều không có.

Nàng nói thẳng: "Tiểu nữ không biết chơi."

Phó Kiêu nghe vậy nhẹ nhàng nói: "Chiến Vương gia, bản tướng đã nói nàng sẽ không chơi, xem ra ngươi không thắng được bản tướng rồi, cái năm ngàn lạng bạc tiền đặt cược kia, bản tướng chỉ lấy ngân phiếu."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong lời này, lập tức cảm thấy có hứng thú.

Tiền đặt cược? Năm ngàn lạng?

Năm vạn lượng lần trước của Phó Kiêu không kiếm được, nàng vẫn luôn canh cánh một nỗi đau trong lòng, bây giờ lại không cần nàng phải khai triển y thuật gì... Như vậy cũng không tệ a!

Nàng ngay lập nhích mông ngồi xen vào, ba người ngồi cạnh liền giật nảy mình.

Nàng hé miệng cười, nói; "Những quân cờ này, ta thường ngày cũng có nghiên cứu chút ít, Chiến Vương gia, ngươi có muốn ta tới giúp đỡ không?"

Từ bên cạnh nhìn nhìn sang, khuôn mặt thanh tú đến yêu nghiệt của Chiến Liên Thành thấp thoáng, thần sắc hắn vẫn không đổi, cất giọng thanh lạnh nói: "Trùng hợp xung quanh đây cũng chỉ có mình ngươi, bản vương phải cố hết sức thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.