[Dịch]Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 14 : Giải nguy​




Hắn cơ hồ là không kịp phản ứng, nàng nói câu này dường như là có dụng ý.

Mà ở bên kia, Hạo Nguyệt thấy Nhạc Thiên Tuyết mắt liền sáng rỡ như người chết đuối vớ được cọc.

"Nhạc cô nương?!" Hạo Nguyệt hô to: "Ngươi mau giúp bảo vệ Vương gia!"

Dứt lời, Hạo Nguyệt liền lao ra, đối phó với mấy tên thích khách.

Tần phó tướng kia nhân cơ hội tấn công tới, Nhạc Thiên Tuyết nghiêng người thuận tay bẻ ngược tay của hắn lại, nhanh chóng điểm trên người hắn mấy huyệt đạo, Tần phó tướng không ngờ được Nhạc Thiên Tuyết thân thể nhỏ con như vậy mà lại cao thủ đến thế, sau khi bị nàng điểm huyệt cả người hắn đều tê liệt không thể động đậy!

Chiến Liên Thành tay cầm ám khí, trong nháy mắt phóng ra liền một nhát đoạt mệnh Tần Phó tướng.

Nhạc Thiên Tuyết ngẩn ra, nàng suýt chút nữa quên Chiến Liên Thành hắn có một chiêu này, nàng lại đi ngu ngốc hỗ trợ, nguyên lai vẫn là do mình lo chuyện bao đồng!

Thích khách xuất hiện ở hậu viên ngày càng đông, hết lớp này đến lớp khác xông lên, có thể thấy được bọn chúng đã tính toán mai phục kĩ lưỡng thế nào!

Hạo Nguyệt ném cho Nhạc Thiên Tuyết một thanh trường kiếm, nàng cầm ở trong tay, chỉ có thể dựa vào cái này để bảo vệ tính mạng.

Chiến Liên Thành đẩy xe lăn tiến lên phía trước một cái, tiện tay giết chết mấy tên thích khách, vừa động thủ vừa nói với với Thiên Tuyết: "Đi ra!"

Hắn có thể thấy được, Nhạc Thiên Tuyết không hề có một chút nội lực, nhưng chiêu thức của nàng lại không hề tệ, kĩ thuật cơ bản nắm rất chắc. Bất quá với mấy tên thích khách trước mặt thì một ít kĩ thuật này chỉ vô dụng, bọn chúng mà liên hợp lại, trong nháy mắt liền có thể giết nàng!

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: "Ta không đi!"

Nàng nhất định là điên rồi, lại tự đi nộp mạng như vậy!

Tuy Chiến Liên Thành di chuyển rất bất tiện, thế nhưng ra tay lại cực nhanh, thích khách vừa tới liền một nhát giết chết ngay!

Nhạc Thiên Tuyết hơi ngẩn ra, xem ra thực lực của Chiến Liên Thành là không thể đoán được, nhưng tại sao hắn lại phải giả trang thành người bị tật như vậy.

Nàng chỉ hơi mất tập trung một chút, Chiến Liên Thành liền đem nàng ôm vào, trong nháy mắt nàng đã thấy mình nằm gục trong ngực của hắn, Chiến Liên Thành một tay giữ nàng, một tay cầm kiếm giết chết thích khách.

"Đừng có điên!" Hắn lạnh lùng nói.

Chẳng lẽ nàng không biết tình thế hiện tại cấp bách như thế nào? Lại còn dám có tâm trạng mà điên với hắn?

Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhìn Chiến Liên Thành, tâm bỗng rung động một hồi, nàng còn chưa kịp định thần lại, hắn đã vội đẩy nàng ra.

Ngay lúc đó, Hạo Nguyệt ở bên ngoài hô to một tiếng: "Vương gia! Cẩn thận!"

Nhạc Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, mấy tên thích khách kia đã xông lên trước, cầm trong tay một thứ liên tiếp ném ra!

Đây là...

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng ngừng hô hấp, còn thuận tay che miệng Chiến Liên Thành lại!

Chiến Liên Thành mặc nàng làm gì thì làm, thứ kia được ném ra, ngay lập tức tạo thành khí độc! Tràn ngập khắp lương đình!

Đúng lúc này, viện binh đến, thích khách vốn chẳng còn bao nhiêu nên nhanh chóng bị giết sạch.

Hạo Nguyệt cả người đẫm máu, quay đầu nhìn vào lương đình đầy ắp khí độc, nàng không khỏi hoảng hồn, "Vương gia vẫn ở trong đấy!"

Hạo Nguyệt ngay lập tức định xông vào, Truy Tinh liền vội vã giữ Hạo Nguyệt lại, nói: "Khí độc chưa tan, không nên đi vào."

Hạo Nguyệt thở hổn hển nhưng vẫn cố gồng lên, "Thả ta ra! Ta muốn đi cứu Vương gia!"

Khí độc chậm rãi tan đi, Hạo Nguyệt lúc này mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.

"Vương gia!" Hạo Nguyệt vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vội vàng bịt mũi chạy vào.

Chiến Liên Thành vẫn bình ổn như trước, người lành lặn không một vết thương, hơn nữa cũng không có trúng độc.

Nhạc Thiên Tuyết thấy Hạo Nguyệt xông vào như vậy mới thầm than, đây mới thật sự là không muốn sống đây.

Nàng lấy một viên đan dược ra, nói: "Ngươi xông vào hấp tấp, nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi dư chấn của khí độc, ăn cái này vào đi."

Hạo Nguyệt hơi sững người, nghĩ tới lúc trước Nhạc Thiên Tuyết ép độc thành thạo như vậy, chỉ sợ nàng lúc nào cũng cầm theo đan dược đi.

Vào lúc này, khí độc hoàn toàn tan hẳn đi, Ngọc Cô Hàn biết có chuyện, liền vội vàng mang theo một toán vũ vệ lâm đến đây.

Vừa nãy có người tập kích, toàn bộ tiệc rượu đều hỗn loạn hết lên, không ít người đã bị thương.

Thế nhưng Ngọc Cô Hàn vẫn sợ nhất là Chiến Liên Thành xảy ra chuyện, chỗ dựa vững chắc này của hắn nhất định phải không được xảy ra bất trắc gì!

"Chiến Vương!" Ngọc Cô Hàn vừa tới đã vội hỏi, "Ngươi không sao chứ?"

Chiến Liên Thành vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, lạnh nhạt bình thản cứ như vừa rồi là chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Bản vương vô sự." Chiến Liên Thành đáp gỏn lọn.

Ngọc Cô Hàn nhìn sang, thấy Nhạc Thiên Tuyết cũng là ở đây, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Thiên Tuyết sao nàng cũng ở đây?"

Nghe thế Chiến Liên Thành cũng quay sang nhìn nàng, ánh mắt cư nhiên lại tràn ngập vẻ hứng thú.

Thái tử có cảm tình với Nhạc Thiên Tuyết, nhưng nàng lại tới đây cứu mình.

Chiến Liên Thành nửa đùa nửa không nói: "Chắc không phải là cố tình tới cứu Bản vương chứ?"

Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết có chút co quắp, nàng suýt chút nữa đã mất mạng, tất cả là đều do hắn! Nàng cũng tự trách mình nữa, toàn rãnh rỗi đi lo chuyện không đâu a!

Nàng khẽ trừng mắt nhìn Chiến Liên Thành nói: "Vương gia ngươi chỉ khéo đa nghi, ta chỉ là tới tìm cha ta, ai biết liền gặp phải ngươi, còn xui xẻo gặp phải chuyện này...."

Ngọc Cô Hàn nhìn xung quanh, từng quan quân đều theo hắn tới đây cứu giúp nhưng lại không có Nhạc Hòa, hắn liền nói: "Nhạc tướng quân không biết đã đi đâu, nàng trước hết cùng Chiến Vương gia đến đại điện bên kia đi, ở đó vũ vệ lâm canh phòng rất cẩn mật, vô cùng an toàn."

Hôm nay là tiệc sinh nhật của hắn, nhưng lại có thích khách tới quấy rối, hắn còn mặt mũi với văn võ bá quan nữa đây.

Hạo Nguyệt đẩy xe lăn giúp Chiến Liên Thành đi vào đại điện, chỉ có điều tay Hạo Nguyệt đang bị thương nên khi đẩy có chút khó khăn.

Nhạc Thiên Tuyết biết Chiến Liên Thành hắn giả trang thành người tật, thế mà còn muốn một người bị thương đẩy xe giúp hắn, này này này vương gia, ngươi có còn là người không vậy?

Nàng trừng mắt lên nhìn Chiến Liên Thành vài cái, hắn dường như có con mắt ở sau gáy hay sao mà liền quay đầu lại: "Ngươi, lại đây!"

Nhạc Thiên Tuyết ngó quanh ngó quất, chỉ thấy có một mình nàng ở đây.

Nàng cau mày hỏi: "Vương gia ngươi kêu ta?"

Chiến Liên Thành cũng coi như là có hứng thú nàng, liền gật gật đầu đáp.

Nhạc Thiên Tuyết chẳng buồn đi tới, ngược lại chỉ nói: "Vương gia, sát khí của ngươi nặng quá, ta không thích lại gần đâu."

Hạo Nguyệt khẽ nhìn sang hai người, sao tự nhiên lại có cảm giác hai người họ cứ như là oan gia đối đầu với nhau vậy?

Nhạc Thiên Tuyết cứ thế trực tiếp đi về phía trước, căn bản là không thèm để ý tới Chiến Liên Thành.

Chiến Liên Thành gõ gõ ngón tay nhịp nhàng trên thanh vịn, chậm rãi nói: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi đã quên trước đó ngươi xâm phạm đến Bản vương ngay trong hoàng cung sao?"

Cả bọn đi theo hai người lỗ tai lập tức dựng đứng lên.

Chuyện này ở kinh thành đã nghe đồn đến mấy ngày, hôm nay rốt cục cũng được nghe phiên bản chân thực rồi a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.