Ngày hôm sau, cả hoàng cung bị bao phủ bởi một tầng âm u kinh người, chuyện xảy ra đêm qua, tất cả nương nương trong cung đều đã biết tin, tuy không biết tình hình cụ thể bên trong, nhưng mà, Hoàng thượng giận dữ, ai ai cũng kinh sợ, tức khắc trừng phạt hai phi, Liễu mỹ nhân lập tức bị trầm hồ, còn Triệu tài tử bị đuổi vào lãnh cung.
Đây là lần đầu tiên Hoàng đế mới cư xử tàn nhẫn như vậy kể từ khi kế vị, hơn nữa kẻ bị trừng phạt lại là nữ nhân, vì vậy tất cả mọi người trong cung đều lấy cẩn thận làm trọng, chỉ sợ người kế tiếp sẽ là chính mình, ngay cả Đức phi nương nương và Thục phi nương nương cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ dám trộm phái người đến Cảnh Phúc cung dò la tin tức xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra việc gì, nhưng có điều một chút tin cũng không tìm hiểu được.
Trường Tín cung, Thái hậu sau khi nghe xong Đại Thái giám Lâm An bẩm báo, khuôn mặt tuyệt sắc yêu mị lóe lên sự nghi hoặc, đôi mắt hoa đào híp lại lộ ra sự sắc bén.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Kín tiếng nói nhỏ.
“Lâm An, lập tức bí mật truyền Trương Chiểu Đức của Ngự Y viện đến đây
“Dạ, nương nương.”
Lâm An cung kính tuân mệnh, quay người ra ngoài tuyên gọi Trương Chiểu Đức, Ngự y đứng đầu trong Ngự Y viện, hơn nữa còn là kẻ do một tay Thái hậu nương nương nâng đỡ.
Trên đại điện, hương hoa cỏ thoang thoảng, Thái hậu hơn nhíu mày, nhớ lại từng việc xảy ra trong cung hai hôm nay, sóng mắt biến hóa kỳ lạ, dường như có một thứ đang ẩn náu ở một nơi bí ẩn nào đó, rốt cuộc là thứ gì? Đôi đồng tử đen nhánh như được quét một lớp sơn, óng ánh trong suốt lại lóe như tia chớp.
Một người bước vào từ cửa điện, Tiểu Thái giám của Trường Tín Cung.
“Bẩm Thái hậu nương nương, Đức phi nương nương đến thỉnh an.”
“Tuyên nàng ta vào.” Gương mặt quyến rũ của Thái hậu lập tức tối sầm lại, khóe môi nhếch lên toả ra hơi lạnh lùng, phất phất tay ra hiệu.
Tiểu thái giám tuân mệnh lập tức lui ra ngoài, rất nhanh sau đó, một bóng người yêu kiều uyển chuyển lả lướt bước vào, theo sau là những cung nữ mặc hoa phục, có điều người đi đầu tiến vào đến nơi lập tức giơ tay ngăn mấy thị tì vào cùng, những người đó động tác ngay ngắn lui ra canh giữ ngoài cửa điện.
Đức phi Dạ Tố Tuyết cười nhàn nhạt, chậm rãi bước vào đại điện, cung kính thỉnh an Thái hậu nương nương.
“Nô tì thỉnh an Mẫu hậu.”
Thái hậu không nói không rằng đánh giá nàng ta, rất lâu sau cũng không mở miệng, cứ thế để cho nàng ta giữ nguyên một tư thế còn bản thân thì nhàn nhã thanh tao uống trà.
Có đôi khi, mặc dù nàng ta có là cháu ruột của bà, cũng không thể phá hoại quy tắc, trong cung này, có bà ở đây, đừng ai nghĩ có thể ngồi lên trên đầu bà, thế mà lại còn dám giở trò sau lưng bà, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi, nếu nàng ta còn không tỉnh ngộ mà cứ tiếp tục như vậy nữa, bà nhất định sẽ khiến nàng ta hiểu được tự mình hại mình là thế nào, so sánh với đứa cháu trước mắt, bà thật cảm thấy Hiền phi Diệp Ngọc Vân càng có đủ tư chất làm Hoàng hậu hơn, nhẫn nhịn, có tầm nhìn xa trông rộng, làm gì cũng không quên đi bẩm báo cho bà trước, điều này làm bà rất vừa lòng.
“Đứng lên đi.”
Lòng Dạ Tố Tuyết run lên, đuôi lông này giật giật một chút, cả người đều cảm thấy bất an, ngữ khí của cô thật là lạnh lùng, rốt cuộc mình đã làm gì chọc tới bà ta chứ.
“Tạ ơn Mẫu hậu.”
Dạ Tố Tuyết rất có lễ độ, không dám có nửa điểm làm càn nào nữa, Thái hậu bên trên thở dài một hơi, nói gì thì vẫn là người thân của mình, mặc dù tức giận nhưng cũng không nên quá đà, sao có thể thật sự giận lâu cho được, phất phất tay: “Ngồi bên cạnh đi”.
“Dạ.” Dạ Tố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng nghe ra được trong lòng Thái hậu đã mềm xuống, cho nên càng tỏ ra nhu thuận mềm mại đi qua một bên an phận ngồi xuống.
Trong điện lạnh lùng yên tĩnh, hoàn toàn không có chút tiếng vang nào.
Yên tĩnh, nặng nề, Dạ Tố Tuyết ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi phía trên, chỉ thấy giờ phút này trên dung nhan luôn luôn kiều diễm quyến rũ cả bà ta là sự âm trầm ngang ngược, đôi mắt sáng quoắc đanh giá mình, Dạ Tố Tuyết kinh hãi đứng phắt dậy, cẩn thận mở miệng.
“Mẫu hậu, nô tì đã làm gì khiến Mẫu hậu tức giận sao? Mẫu hậu nói ra, nô tì nhất định sẽ sửa, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”
Thái hậu thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn một chút, chầm chậm mở miệng: “Tố Tuyết, con thật sự làm cho ai gia quá thất vọng rồi, Dạ gia chúng ta mãi được trọng dụng mà không suy tàn là dựa vào cái gì, là mưu tính, còn con thì sao? Ở đâu cũng làm đối nghịch với ai gia, chẳng lẽ con quên ai gia và con đều là người của Dạ gia sao? Chỉ có chúng ta tốt đẹp, tương lai của Dạ gia mới có thể tốt đẹp.”
Thái hậu vừa dứt lời, Dạ Tố Tuyết bị dọa ầm một tiếng quỳ sụp xuống, nàng không biết mình đã làm sai việc gì mà phải khiến Thái hậu cảm thán như vậy, nhưng quan trọng nhất là, nàng nghe ra ý tứ đằng sau của Thái hậu, dường như bà ấy rất bất mãn với nàng.
“Mẫu hậu, nô tì không dám.”
“Không dám? Vì sao lại đi động vào con ngốc đó, ai gia đã từng nói với các người chưa, không cho phép động vào con ngốc kia. Hôm nay nếu ngươi không phải cháu của ai gia, ngươi cho ngươi còn khả năng đứng ở đây giải thích sao?”
Ngữ khí lạnh lùng của Thái hậu làm cho Dạ Tố Tuyết hiểu ra, thì ra Mẫu hậu tức giận vì đã biết chuyện nàng lập bẫy bắt con ngốc kia, không ngờ lại có thể đến tai Thái hậu, có thể thấy trong cung này không có gì có thể lừa được bà ta, đôi đồng tử của Dạ Tố Tuyết tối sầm lại, vội vàng mở miệng.
“Bẩm mẫu hậu, nô tì biết sai rồi, nô tì cũng không có tìm con ngốc kia gây phiền toái, lúc ấy là do cóe một cung nữ tên Tiểu Hà cầu kiến nô tì, nói Hoàng hậu giả ngây giả dại, nó vốn không ngốc, cho nên nô tì mới mời Hoàng thượng đến điều tra rõ chân tướng, xin Mẫu hậu bỏ qua cho nô tì một lần, nô tì biết sai rồi.”
“Kết quả thế nào? Nó không phải chỉ là một đứa ngốc thôi sao, ngươi có âm mưu gì ai gia còn không biết sao? Vội vàng không thể chờ đợi như thế, có thể làm được việc lớn gì chứ.”
Thái hậu nói xong lời cuối cùng, lạnh giọng quở trách, dường như tương đối buồn rầu, mày liễu khẽ nhíu, đôi mắt thâm trầm nhìn nữ tử đang quỳ kia, xinh đẹp nhu mì, nhưng suy nghĩ còn quá non.
“Đã để xảy ra việc như vậy, con nên lập tức bẩm báo cho ai gia, thế mà lại đi báo Hoàng thượng, Hoàng thượng mang tâm trạng gì chẳng lẽ con còn không rõ sao?”
“Nô tì biết sai rồi.”
Dạ Tố Tuyết chỉ còn biết nhận sai, nàng đã nghe ra khẩu khí của cô cô không còn kiên nhẫn, nếu còn b iên jgiải thêm chắc chắn sẽ càng gặp phiền toái, nhận sai mới là thượng sách: “Xin Mẫu hậu cho nô tì một cơ hội, sau này nô tì nhất định sẽ làm việc cẩn thận hơn, có chuyện gì cũng sẽ bẩm báo cho Mẫu hậu trước”.
“Ừm, thế là tốt rồi, đừng có giở trò trước mặt ai gia, nếu lại có lần sau, chỉ e Dạ gia sẽ bại bởi tay ngươi.”
Một câu lạnh lùng cuối cùng giống như một mũi tên sắc nhọn đâm qua tim thật mạnh, tàn bạo khát máu.
Dạ Tố Tuyết run rẩy không dám nói gì nữa, cũng quỳ nguyên không nhúc nhích, hái hậu nương nương thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, chảy ra những giọt mồ hôi tinh mịn thì cũng nổi lên ba phần thương hại, ngữ khí cũng nhu hòa lại: “Đứng lên đi, sau này làm việc phải động não nhiều hơn, ai gia có hại con bao giờ không? Con với ai gia như cùng một thể, Hoàng thượng nếu không phải do ai gia áp chế thì con cho là nó sẽ phong con làm Hoàng hậu sao?”.
Những lời này đâm mạnh một cái, tin Dạ Tố Tuyết đập loạn nhịp, hoảng hốt, đúng thế, nếu không có Thái hậu áp chết, Hoàng thượng chưa chắc sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, một kẻ tàn nhẫn khát máu, khí phách mười phần như vậy chưa chắc đã phong nàng làm Hoàng hậu.
Nàng tuyệt đối không thể để Dạ gia xuống dốc trong tay mình.
Ngôi vị Hoàng hậu là bắt buộc phải làm, đôi mắt hiện lên sự tinh tường, cung kính mở miệng: “Mẫu hậu yên tâm, sau này nô tì nhất định sẽ nghe lời Mẫu hậu”.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Thái hậu vừa lòng gật đầu.
Đại Thái giám Lâm An đi đến ngẩng đầu nhìn Đức phi nương nương ngồi bên sườn điện một cái, muốn nói lại thôi, Thái hậu nhìn Dạ Tố Tuyết, nhàn nhạt mở miệng: “Đi về đi, ai gia còn có việc”.
“Vâng, Mẫu hậu.” Dạ Tố Tuyết gật đầu, vâng mệnh lui ra ngoài, ngoài cửa đại điện là một người đang đứng, chính là Trương Chiểu Đức đứng đầu Ngự Y viện, vừa thấy Dạ Tố Tuyết thì cung kính mở miệng: “Tham kiến Đức phi nương nương”.
“Ừm, Trương đại nhân mời đứng lên.”
Trương Chiểu Đức này là ngự y chủ trì của Thái hậu, là người đứng đầu Ngư Y viện, tuy chỉ là Ngự y nhưng Dạ Tố Tuyết cũng không dám sơ suất, thái độ vô cùng nhu hòa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm An đi ra, thi lễ: “Trương đại nhân theo tiểu nhân vào đi, thái hậu nương nương tuyên triệu”.
“Làm phiền công công.” Trương Chiểu Đức thi lễ với Dạ Tố Tuyết rồi theo Lâm An vào đại điện.
Ngoài cửa điện, hàng lông mi dài của Dạ Tố Tuyết nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng, sáng sớm Thái hậu đã triệu kiến ngự y, nói vậy chắc chắn là có liên gian đến việc Hoàng thượng nổi trận lôi đình đêm qua, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì?