[Dịch]Quy Về Điền Viên

Chương 62 : Đòi nợ




Beta: Lyly Lưu đại gia cảm thấy hứng thú nhìn Tử Tang, nói với Hạ Phú Quý: “Người phụ nữ này không tồi, Hạ Phú Quý nếu mày có thể làm chủ đưa cô gái này cho ta thì mày sẽ không cần trả nhiều tiền như vậy, hoặc mày đi nói với chú Ba nhà mày, bảo thằng đó chủ động đưa cô ta cho ta, tuyệt đối không thể nó chịu thiệt.”

“Này…” Hạ Phú Quý một mặt khó xử, nếu là thê tử của hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý…

Hạ Mộc biết Hạ Hồi Sinh suy nghĩ cho mình, lo lắng cho mình, nên dịu giọng xuống, nói: “Hồi Sinh, tiểu thư cô ấy là chủ tử của mình, mình sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì không an phận với chủ nhân, giữa bọn mình là quan hệ chủ tớ, không còn gì khác, sau này cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Cô ta là chủ tử của cậu thì sao, cô ta cũng chỉ là phụ nữ, cậu chẳng những có thể nghĩ, còn có thể “làm”, bình thường cốt khí của cậu đi đâu cả rồi, sao lại uất ức bản thân trước người phụ nữ kia vậy.” Hạ Hồi Sinh cả giận nói.

“Hồi Sinh, cậu không được nói lung tung, tiểu thư cô ấy là chủ tử của mình, làm sao mình có thể có ý nghĩ không an phận với chủ nhân.” Hạ Mộc nói rõ ràng đúng đạo lí.

“Cậu… Cậu đang lừa gạt ai chứ, nếu cậu coi cô ta là chủ nhân thì chỉ cần phục tùng cung kính là tốt rồi, nhưng cậu hiện giờ căn bản coi cô ta là người phụ nữ của mình mà sủng ái, cậu dám nói cậu không muốn biến cô ta thành người phụ nữ của mình không?”

Sắc mặt Hạ Mộc trắng bệch, thấp giọng quát: “Đủ rồi.”

“Cậu cái tên bất lực, cái tên không có cốt khí này, tớ nhìn xem cậu có thể kiên trì bao lâu.” Hạ Hồi Sinh hung hăng mắng một câu, xoay người bước đi .

Tử Tang đăm chiêu, thu hồi tinh thần lực.

Hạ Hồi Sinh trở lại vị trí lúc nãy hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tử Tang một cái, mới tiếp tục bẻ ngô, toàn thân toả ra ý hắn rất tức giận, không muốn để ý đến người khác.

Hạ Mộc trở về, nhìn thoáng qua Hạ Hồi Sinh, thở dài trong lòng, hắn không trách Hạ Hồi Sinh, cậu ấy chắc chắn không biết quan hệ của mình và tiểu thư không đơn giản như những gì cậu ấy nghĩ. Hắn vụng trộm chăm chú quan sát Tử Tang đang nghiêm túc làm việc sau đó cũng vùi đầu vào làm.

Tử Tang đi đến ruộng ngô một lần sau này không đến nữa, nửa tháng sau, Hạ Mộc bán hết sạch số ngô đó. Hắn vui mừng đưa bạc cho Tử Tang, tất nhiên nàng không nhận, nó lại về chỗ Hạ Mộc.

Hạ Mộc cầm lại túi bạc, nhìn thoáng qua Tử Tang sau đó im lặng rời đi. Gần đây hắn luôn có cảm giác hơi bất an, từ ngày đó đi thu hoạch ngô về, thật vất vả tiểu thư mới có một ít thay đổi lại biến mất gần như khôi phục lại dáng vẻ lúc bọn họ vừa rời khỏi kinh thành, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

***

Lại là một ngày mới, Tử Tang đứng trong sân nhìn thấy năm người đàn ông áp tải Hạ Phú Quý đi đến trước cửa nhà, vừa nhìn là biết lai giả bất thiện (đến mà không có ý tốt).

“Em dâu.” Hạ Phú Quý nhìn thấy Tử Tang đứng trong viện, ngượng ngùng gọi một tiếng, lại hỏi: “Em Ba đâu, đại ca có việc tìm em ấy.”

Tử Tang im lặng không nói.

“Em dâu của mày dáng vẻ thật xinh đẹp, tiếc rằng lại ở chốn nông thôn này.” Một tên ngăm đen cao lớn nhìn Tử Tang cười nói, vẻ mặt không có ý tốt.

Tử Tang hơi hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Phú Quý. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn Hạ Phú Quý này đã gây chuyện, muốn Hạ Mộc ra mặt hỗ trợ giải quyết! Bằng không sẽ không đến đây.

“Em dâu, em Ba đâu, đại ca chờ nó cứu mạng đấy.” Hạ Phú Quý thấy Tử Tang chỉ im lặng, sốt ruột hỏi.

“Không ở.” Cuối cùng Tử Tang đáp lại hai từ.

“Vậy ở đâu?” Hạ Phú Quý lại hỏi.

“Không biết.”

“Em Ba ra ngoài không nói cho em biết sao?” Hạ Phú Quý vội hỏi.

Lần này Tử Tang không trả lời.

“Tao bảo này Hạ Phú Quý, xem ra em dâu mày và mày có quan hệ không tốt lắm nhỉ! Mày xác định thằng em Ba của mày sẽ giúp mày trả bạc chứ.” Tên ngăm đen cao lớn kia hoài nghi hỏi Hạ Phú Quý, ánh mắt híp lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hạ Phú Quý lập tức cảm thấy sợ hãi, vội đáp: “Ngài cứ yên tâm. Chú Ba nhà tôi nhất định sẽ, nó rất có tiền, lúc trước vừa bán mười lăm mẫu ngô, các anh nhìn thấy mảnh đất này không, đều là của chú Ba nhà tôi. Tuy rằng vùng tượng pha này kém. Nhưng nếu muốn mua toàn bộ cũng mất một khoản tiền không nhỏ.”

“Có cho gan hùm mày cũng đừng mong gạt tao, bằng không, muốn mày chết không phải không được.” Tên ngăm đen hung tợn nói.

“Không dám, không dám, Lưu đại gia, ngài yên tâm.” Sắc mặt Hạ Phú Quý tái nhợt, trời nóng bức mà hắn chảy mồ hôi lạnh, sau lưng đã ướt đẫm.

Tên ngăm đen kia, cũng chính là Lưu đại gia, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Tử Tang từ trên xuống dưới, trên mặt càng ngày càng vừa lòng, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa cũng bình tĩnh, tốt lắm, tốt lắm.

“Lưu đại gia, ngài xem, chú Ba nhà tôi không ở nhà, hay là mọi người vào trong ngồi một chút, chờ chú Ba nhà tôi về, hoặc là, mọi người ngồi đây chờ, tôi đi tìm người.” Hạ Phú Quý dè dặt cẩn trọng đề nghị, hắn hoàn toàn xem như Tử Tang không tồn tại, giống như hắn chính là chủ nhân của nơi này. Thực ra hắn nghĩ rằng có đám đàn ông này ở đây, cô ta chắc chắn sẽ sợ hãi, đâu dám ngăn cản.

“Cũng tốt.” Lưu đại gia gật gật đầu.

Tử Tang nhìn hai người này tự động bỏ qua chủ nhân để ở một bên, tự chủ trương bước vào, lạnh lùng quát: “Không ai được tiến thêm một bước, Hạ Phú Quý, tôi mặc kệ anh có lý do gì, chuyện của anh chẳng liên quan gì đến Hạ Mộc, lập tức dẫn bọn họ cút đi.”

Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống còn mặt Hạ Phú Quý trắng bệch, hắn chẳng thể ngờ Tử Tang cũng dám phản kháng, trừng mắt nhìn nàng nói: “Em dâu nói gì thế, đây là nhà chú Ba, tôi là anh nó, sao không thể vào, huống hồ tôi đại ca của nó xảy ra chuyện, thằng Ba sao không giúp đỡ chứ? Cô chớ có ở trong này hồ nháo, không biết thể thống.”

Tiếp đó hắn lại cười làm lành nói với Lưu đại gia: “Lưu đại gia, đó là một người đàn bà chanh chua, không làm chủ được, chúng ta không cần để ý đến cô ta. Nếu cô ta lại như thế, ngài cứ cho người của ngài giúp nhà tôi quản giáo ả, đỡ cho sau này nhà tôi không dạy nổi.”

Nghe lời nói vô sỉ của Hạ Phú Quý, toàn thân Tử Tang tản ra ý lạnh, đứng trước cửa viện, “Tôi xem các người ai dám tiến thêm một bước.”

Ánh mắt lạnh như băng của nàng khiến tất cả người đứng ngoài viện, dù trời nóng đổ lửa cũng cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua. Lưu đại gia cảm thấy hứng thú nhìn Tử Tang, nói với Hạ Phú Quý: “Người phụ nữ này không tồi, Hạ Phú Quý nếu mày có thể làm chủ đưa cô gái này cho ta thì mày sẽ không cần trả nhiều tiền như vậy, hoặc mày đi nói với chú Ba nhà mày, bảo thằng đó chủ động đưa cô ta cho ta, tuyệt đối không thể nó chịu thiệt.”

“Này…” Hạ Phú Quý một mặt khó xử, nếu là thê tử của hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý, “Lưu đại gia, cái này tôi không làm chủ được, nhưng có thể đi hầu hạ Lưu đại gia là phúc khí của em dâu tôi.”

“Phải không?” Lưu đại gia liếc Hạ Phú Quý, im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng em dâu mày không cho chúng tao vào, làm sao bây giờ?”

“Không sao, cô ta chính là không biết phân biệt, ngài cứ cho người cưỡng chế cô ta ra là được.” Hạ Phú Quý nói.

“Tốt.” Lưu đại gia phất phất tay, phân phó: “Các ngươi cũng nghe thấy Hạ Phú Quý nói rồi đấy, giúp gã trói cô ta lại.”

Làm theo lời hắn, hai người đứng sau hắn đi ra, đi về hướng Tử Tang. Hạ Phú Quý vui sướng khi người gặp họa nhìn Tử Tang, bình thường cô ta quá kiêu ngạo, xem lần này cô chạy đi đâu.

Tử Tang lạnh lùng nhìn hai người đi tới trước mặt mình. Đúng lúc này giọng Hạ Mộc rống giận đột nhiên vang lên, “Dừng tay, mấy người định làm gì?”

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, đúng là Hạ Mộc.

Vẻ mặt Hạ Mộc tức giận, vừa trở về đã thấy một đám đàn ông xa lạ vây quanh tiểu thư nhà hắn, lại nói phải trói lại, trong đó có một người là đại ca mình.

“Chú Ba, chú đã về.” Hạ Phú Quý cao hứng nói.

Hạ Mộc vội đi đến bên cạnh Tử Tang, nhìn lên nhìn xuống một lần, thấy nàng không sao, lúc này hắn mới nhìn Hạ Phú Quý, trầm giọng hỏi: “Đại ca, những người này muốn gì, tại sao muốn trói vợ em?”

Hạ Phú Quý có chút xấu hổ, nói: “Em Ba, em không biết, em dâu không lễ phép với khách, cho nên liền… Em hãy dạy lại vợ mình đi, thật không hiểu chuyện .”

Xem mấy người lạ mặt này, Hạ Mộc cũng có thể nhìn ra vài phần, hiển nhiên là lai giả bất thiện hơn nữa cũng có nhân vật lợi hại, hắn không trả lời Hạ Phú Quý, mà hỏi lại: “Anh tới đây làm gì?”

“Em Ba, anh nợ ít tiền, em trả hộ anh đi, ngày khác anh sẽ trả lại em… Anh biết em có tiền.” Hạ Phú Quý vội nói, sợ Hạ Mộc nói bản thân không có tiền, hắn bổ sung thêm một câu.

“Đại ca, việc này anh đừng tới tìm em.” Hạ Mộc không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đối với người anh này hắn thật sự rất thất vọng. Huống hồ ban nãy anh ấy còn bảo người ta trói tiểu thư lại, nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện, mấy gã đàn ông xa lạ này không biết sẽ làm ra chuyện gì với một cô gái nữa. Hắn biết thủ đoạn của mấy tên đòi nợ rất độc ác, mới nghĩ đến lòng hắn đã phát lạnh, càng tức giận đối với người anh này.

“Thằng Ba, mày có ý gì, tao là anh mày, chẳng lẽ mày thấy chết không cứu sao?” Sắc mặt Hạ Phú Quý rất khó coi nói.

“Đại ca, anh về đi!” Hạ Mộc chỉ nói vậy, kỳ thực không hỏi, hắn cũng biết đại ca nhà mình đánh bạc ở ngoài thiếu nợ. Trước đây hắn luôn khuyên anh ta không nên đi đánh bạc, chính là Hạ Phú Quý không nghe vào. Cha mẹ mình cũng không quản, hắn biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Sắc mặt Hạ Phú Quý tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, nếu Hạ Mộc không giúp mình trả tiền, hắn nhất định phải chết.

Nhìn hai anh em nói chuyện, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Lưu đại gia cũng hiểu được tất cả, nhìn Hạ Mộc hỏi: “Người anh em này xưng hô thế nào?”

“Hạ Mộc.” Hắn luôn luôn quang minh lỗi lạc, tên cũng không sợ người khác biết, huống hồ người ta đã hỏi, nếu không nói, lại tưởng rằng hắn đang sợ hãi.

“Tôi nói này người anh em Hạ Mộc, Hạ Phú Quý dù gì cũng là anh trai cậu, anh em như tay chân lại là huyết mạch tương liên, không giúp thì không phải đạo. Nghe nói cả vùng tượng pha này là của cậu, tôi nghĩ, chút tiền con đại ca cậu mượn coi như chẳng đáng kể.” Lưu đại gia nói.

Hạ Mộc bình tĩnh nhìn Lưu đại gia, nói: “Nếu chẳng đáng kể, vậy anh cần gì phải đuổi theo đại ca tôi, anh cứ cho ít thời gian để anh tôi từ từ trả đi.”

Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống, âm ngoan nhìn Hạ Mộc, phảng phất như ánh mắt của dã thú tàn bạo khiến người ta kinh hãi, nhưng Hạ Mộc không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lưu đại gia.

Thật lâu sau, đột nhiên Lưu đại gia nở nụ cười, nói: “Cậu là em mà xuất sắc hơn đại ca cậu, nhưng dù tôi có thưởng thức cậu, đại ca cậu mượn tiền cũng phải trả. Tổng cộng là một trăm lượng, nếu cậu không giúp, tôi có quyền chặt đứt hai tay của hắn, mặt khác, vợ và con gái hắn cũng phải lấy ra trả nợ.”

Sắc mặt Hạ Mộc lập tức biến đổi, không thể tin nhìn đại ca nhà mình, “Anh dám lấy chị dâu và cháu ra trả nợ, anh có phải là người nữa không.”

“Em Ba, em cứu cứu anh đi, sau này anh không dám đánh bạc nữa. Nếu em không giúp anh lúc này, anh sẽ mất hai tay. Nếu không còn tay, cả nhà anh chẳng còn gì cả, cháu trai và cháu gái của em sẽ ra sao bây giờ?” Hạ Phú Quý bắt đầu cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.