[Dịch]Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm

Chương 8 : Thiếu niên tà ác




Edit + Beta: Dực

Khuôn mặt tuấn mĩ, tóc mai mày kiếm, khóe mắt dài hẹp, hai tròng mắt đen nhánh mang theo tà khí, ngẩng đầu về phía trước, sống mũi thẳng đẹp, môi mỏng như ngọc, tóc đen nhánh dùng trâm vấn lên, trên người mặc cẩm bào phiêu dật trắng như tuyết, hông đeo dây lưng cũng màu trắng.

Mặc Tiểu Cơ thừa nhận, so với anh Dục, hắn còn tuấn mĩ tà khí hơn vài phần, nhưng, hắn là thần tiên sao? Giống sao? Cùng lắm là giống một công tử bột ăn không ngồi rồi. Mặc Tiểu Cơ cũng chỉ dám than thở hai câu này trong lòng, đánh chết cô cũng không dám nói ra, bà nội không đem cô ra ăn sống mới lạ.

Không biết bà nội còn bao nhiêu bức hình quý giá như vậy, bình thường lau lau chùi chùi, cô chỉ có một lần phạm phải tội hám trai, muốn xem bản chất hắn có cái gì giống thần tiên một chút, đã bị bà nội nhốt trong phòng hai ngày, nếu cô không được anh Dục đưa cơm cho, thì cô đã chết đói rồi.

Trong lòng Mặc Tiểu Cơ đang hung hăng mắng hắn thêm vài câu, lại nghe thấy giọng nói già nua của bà nội “Ăn cơm!”

Mặc Tiểu Cơ đứng lên, nhăn răng há miệng lấy tay xoa xoa đầu gối đau nhức của mình.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của bà nội, Mặc Tiểu Cơ lập tức thoáng cười ngây ngô lễ phép, bà nội chỉ nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi vào gian nhà phía tây.

Mặc Tiểu Cơ đi theo đỡ bà ở phía sau, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Đây là phòng ngủ, ngày thường nó cũng là phòng ăn, đồ đạc trong phòng vô cùng đơn giản. Ngoại từ cái giường gỗ mắc màn trắng, ở góc tường có một cái rương gỗ hoa văn màu đen, trong phòng cũng chỉ còn cái bàn vuông làm bằng gỗ.

Theo vào phòng, mắt Mặc Tiểu Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào cái rương gỗ, đó là bảo bối của bà nội, Mặc Tiểu Cơ cô muốn đụng một ngón tay vào cũng đừng có mơ. Cho dù muốn nhìn một chút cũng khó, ngoại từ lúc ăn cơm, ngay cả cái cửa của phòng này cô cũng đừng mong bước vào.

Từ nhỏ đến lớn, có vô số lần Mặc Tiểu Cơ tưởng tượng mỗi Vu Bà đều có một cái chổi, hay là một bảo bối quý giá, tiếc là, bà nội luôn dùng cái khóa rất lớn khóa chắc lại. Chỉ có một lần, bà nội quên khóa rương lúc Mặc Tiểu Cơ mười lăm tuổi.

Mặc Tiểu Cơ nhớ rất rõ, ngày đó trong rừng xảy ra chuyện gì, bà nội cùng với tất cả các chú bác trong thôn đều đi vào rừng rậm, chỉ có cô và anh Dục ở lại. Mà trong lúc bà nội vội vàng lại quên khóa rương. Mặc Tiểu Cơ tận dụng thời cơ vào phòng mở cái rương thần bí ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.