Mặc Tiểu Cơ cố nặn ra một nụ cười, nói: “Đại thúc, ta khát nước, có thể cho ta một chén nước không?”
“A! Cô nương, mau vào đi! Nhà nông không có nhiều thứ, nhưng nước thì lại rất dư” Trong lòng ông cụ cũng có nhiều băn khoăn, nhưng người nông dân thuần phác cũng không để ý nhiều. Ông cụ nhanh chóng đặt đồ ăn cho gà xuống, sau đó mở cửa cho Mặc Tiểu Cơ đi vào.
Bà cụ cũng ngừng việc vá áo, đi vào nhà rót nước cho Mặc Tiểu Cơ.
Nhà gỗ rất nhỏ, có hai gian phòng, vài tấm ván gỗ chắp vá lại thành giường và bàn ghế, bên trên được lót vài tấm da thú.
Căn nhà sơ sài như vậy lại làm cho ánh mắt Mặc Tiểu Cơ ướt át. Nàng nhớ nhà của mình, tuy cũng sơ sài như vậy, không xa hoa như Quân vương phủ, nhưng bây giờ chính là nơi tốt nhất trong mắt Mặc Tiểu Cơ.
“Cô nương, cô đến từ đâu?” Bà cụ bưng nước lên, sau đó là những mẫu bánh mì đen sì, nhưng lúc này được ăn thứ như vậy cũng đã là tốt lắm rồi
Được uống nước giữa lúc khát khô cổ, đối với Mặc Tiểu Cơ mà nói thì chẳng khác thì nước cam lộ. Câu hỏi của bà cụ, Mặc Tiểu Cơ lại không biết phải trả lời như thế nào.
Ông cụ nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tiểu Cơ, dường như cũng đoán ra được vài phần. Nhìn quần áo trên người nàng, không phú thì cũng quý, mà nhà giàu quanh đây thì cũng chỉ có Quân vương phủ. Nàng có lẽ là một tiểu thiếp nào đó ở Quân vương phủ không chừng.
Mặc Tiểu Cơ ăn hết bánh mì như hổ đói, định đứng lên chào tạm biệt. Tuy nàng rất muốn ở đây một đêm, nhưng nàng sợ người trong Quân vương phủ sẽ phát hiện ra nàng mất tích, sau đó phái người đi tìm.
Cánh cửa ngôi nhà gỗ đột nhiên bị đẩy ra.
Sắc mặt Mặc Tiểu Cơ lập tức tái nhợt, nàng tưởng rằng là người của Quân vương phủ.
Một nam nhân lưng đeo cung tên từ bên ngoài đi vào, trong tay xách theo mấy con thỏ hoang, nước da ngăm đen nhưng không giấu được vẻ ngoài anh tuấn.
Hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy dường như hắn chỉ cần nhìn lướt qua là biết rõ mọi chuyện. Hắn nhìn nàng, hơn nữa là dùng ánh mắt nhìn khủng bố nhìn chằm chằm phía sau u ám của Mặc Tiểu Cơ.