Ai ngờ…ai ngờ…giày còn chưa bay đến đầu Vương Gia đã giống như bị ai đó khống chế, rơi xuống ngay phía sau lưng hắn.
Thần kinh Mặc Tiểu Cơ lại bị trấn động thêm lần nữa, sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Mặc Tiểu Cơ không biết làm gì khác ngoài việc chạy tới nhặt chiếc giày mà nàng vừa dở chiêu quỷ lên, vừa đi vừa kéo, may mà hắn không quay đầu lại, nàng vừa quay đầu lên, sắc mặt lập tức hoảng sợ đến không còn giọt máu.
Lúc này bạch y nữ tử đang đứng ở rừng trúc âm trầm, cười ôn nhu với nàng, cười đến mức khiến Mặc Tiểu Cơ kêu thảm một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.
“Con bà nó, hỗn đản, còn tưởng hắn có cảm giác với mình mới hôn môi mình, thì ra là để ma quỷ kia nổi giận…nhưng mà…tại sao hắn có thể lấy làng làm bia ngắm chứ? Tên hỗn đản này, ai nha nha! Mặc Tiểu Cơ ta lập tức sẽ vào khu rừng trúc đáng yêu này đánh bài tú lơ khơ (*), ai nha nha! Lẽ nào ta thực sự phải đánh bài tú lơ khơ trong khu rừng trúc này đời đời kiếp kiếp sao?
(*) bị giết rồi bị chôn đó :v đánh bài với mấy xác chết :v
Mặc Tiểu Cơ bước nhanh vào gian phòng của mình, không quan tâm đến cái gì hết, chỉ thu nhặt một chút đồ trang điểm với trâm cài của mình. Cũng may hai thị nữ của nàng không có ở đây, hay là tới cung điện của nữ nhân ma quỷ kia chưa quay về, hay là đã đi đánh bài tú lơ khơ trong rừng trúc rồi, Mặc Tiểu Cơ không muốn quan tâm nữa.
Mặc dù Mặc Tiểu Cơ cũng không quen thuộc với cái viện này lắm, nhưng đi ra ngoài nhiều như thế cũng không nói là không quen thuộc, cũng may là cái viện này không có thủ vệ.
Mặc Tiểu Cơ nghĩ bây giờ cũng không nên quá tham lam, có lấy hơn nữa, cũng khó đảm bảo không bị phát hiện, cũng may là còn có hai tờ ngân phiếu, Mặc Tiểu Cơ bỏ vài món trang sức với ngân phiếu vào thắt lưng, sau đó thoải mái xuất môn.
Nàng cũng hiểu chạy trốn buổi tốt rất tốt, không phải trên TV đều như thế sao?
Nhưng…nhưng…nàng không muốn đợi đến buổi tối, nếu Mặc Tiểu Cơ không kịp chạy trốn, thì nữ nhân ma quỷ kia sẽ tới bắt nàng.
Mặc Tiểu Cơ vừa ra khỏi cửa phòng, nàng đột nhiên phát hiện bên ngoài tường viện phía đông là một rừng cây mênh mông, như vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng chỉ cần nhảy qua tường viện là có thể ra khỏi Phủ Vương Gia.
Trời ơi! Nàng đúng là một thiên tài mà!