[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 36 : Tương kế tựu kế




Lưu Thiên Phúc chưa kịp vào trong nhà, đã nghe từ phòng trong vọng ra giọng nam nhân kêu thảm, biết Triệu Bảo không nói sai. Lão đi đến đốt ngọn đèn, phòng trong lập tức sáng lên, chỉ thấy vài tráng niên đã vào trong phòng, côn giống như mưa đang nện liên hồi xuống người nằm trên giường, ban đầu tiếng kêu thảm thiết còn lớn, sau chục côn, âm thanh càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.

Lưu Thiên Phúc kêu lên:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh chết người.

Mọi người lúc này mới dừng tay, nhưng Triệu Bảo lòng đầy căm phẫn, vẫn tiếp tục nện thêm vài côn rồi mới chịu dừng.

Lưu Thiên Phúc cầm theo ngọn đèn đi vào phòng, thấy Hòe Hoa đang co rúm một góc, xiêm y hỗn độn, nhíu mày, lại đi đến giường xem, thấy chăn loang lổ vết máu, hiển nhiên bữa tiệc gậy gộc này đã khiến người trên giường bị trọng thương.

Lưu Thiên Phúc đi lên trước, nhẹ giọng hỏi Hòe Hoa:

- Thiết gia tức phụ (con dâu Thiết gia), rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hòe Hoa vẻ mặt hoảng sợ, thân hình run rẩy, đưa tay chỉ vào người nằm trên giường:

- Hắn… hắn vừa rồi xông vào phòng, còn đóng cửa chính lại. Hắn nói… hắn nói nếu ta không theo hắn, sau này sẽ không được sống yên ổn. Ta không chịu, hắn liền… liền xé rách quần áo của ta. May mắn… may mắn mọi người đã đến kịp…

Triệu Bảo đắc ý dào dạt nói:

- Ta đã nói rồi, bảo đảm không nhìn lầm.

Y chỉ vào người nằm trên giường nói:

- Loài cầm thú như vậy, không thể không đánh chết.

Hướng về phía Lưu Thiên Phúc, y nói tiếp:

- Lưu Bảo trưởng, đêm hôm xông vào phòng nữ tử, ý muốn cường bạo, đây chính là phạm vào vương pháp. Bây giờ trói hắn lại, sáng sớm ngày mai đưa đến nha môn huyện, mời Tri huyện Đại lão gia làm chủ.

Lưu Thiên Phúc nhíu mày, chưa nói gì, Triệu Bảo đã hùng hổ gây sự:

- Lưu Bảo trưởng, không phải là ngài có ý định che giấu cho hắn chứ? Ta nói cho ngài biết, quốc có quốc pháp, nếu bại hoại như vậy, mà không giao cho quan phủ… ha hả…

Y lấp lửng, trong điệu cười cổ quái dường như hàm ý uy hiếp.

Lưu Thiên Phúc cắn răng một cái, đến xốc cái chăn lên.

Ngọn đèn dầu chiếu vào người nọ. Người nọ toàn thân đầy máu, vẫn không nhúc nhích, hồ như đã chết. Lưu Thiên Phúc dùng sức xoay người nọ, lập tức lộ ra một gương mặt.

Nhìn gương mặt người nọ, Lưu Thiên Phúc ngỡ ngàng, lập tức hiên ra vẻ cổ quái, xoay người nhìn Triệu Bảo hỏi:

- Triệu Bảo, ngươi nói là phải đưa hắn đến nha môn?

Triệu Bảo đắc ý:

- Đương nhiên.

Trong lòng y đã có tính toán, chỉ cần đưa Sở Hoan đến đại lao, sẽ có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết.

Chiêu này của y là mượn dao giết người, tỉ mỉ bố trí, hiện giờ tất cả đều đã như kế hoạch, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Lưu Thiên Phúc đột nhiên cười lạnh:

- Tốt, Triệu Bảo, ngươi quả nhiên là chí công vô tư, toàn Lưu gia thôn này ghi nhận tấm lòng ngươi.

Lão trầm giọng nói:

- Lấu dây thừng đến đây, đem Phùng Nhị Cẩu trói lại, sáng mai đưa đến nha môn. Phùng Nhị Cẩu cường bạo nữ nhi, chứng cứ vô cùng xác thực, ai cũng thấy, không cần nói nhiều, hết thảy đợi Huyện lão gia làm chủ.

Triệu Bảo đang dương dương tự đắc, chợt nghe mấy tiếng Phùng Nhị Cẩu, thân thể chấn động, cảm giác chuyện không ổn, chen lên nhìn người nằm trên giường, thần sắc đại biến, thất thanh nói:

- Lão… lão gia… như thế nào lại là lão gia?

Các thôn dân khác lúc này đã thấy người nằm trên giường chính là Phùng Nhị Cẩu thì ai nấy đều cực kỳ hưng phấn.

Thạch Đầu đã kêu lên:

- Lấy dây thừng, trói hắn lại.

Triệu Bảo ôm lấy đầu Phùng Nhị Cẩu, kêu gào:

- Lão gia, lão gia, ngài tỉnh lại, lão gia, ngài sao rồi?

Lúc này, y không còn chút gì là đắc ý nữa, mà tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Y thật sự không hiểu sao lại thành nông nỗi ấy.

Nhẽ ra, người nằm trên giường phải là Sở Hoan mới đúng, tại sao lại biến thành Phùng Nhị Cẩu?

Phùng Nhị Cẩu lúc này đã hấp hối, gã vốn bị Sở Hoan đánh trọng thương, tối nay lại trúng trận đòn hiểm, hơi thở mong manh vô cùng. Sau một lúc, mới hơi mở mắt, nhìn Triệu Bảo trước mặt, trong đôi mắt lộ ra vẻ oán độc, nhưng rất nhanh thều thào nói:

- Đi … đi tìm.. nghĩa phụ..

Nói đến đây thì hôn mê.

Triệu Bảo biết chuyện không ổn, y trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn tính toán như điện, ai đã biến Phùng Nhị Cẩu lâm vào tình cảnh này. Hết hoảng sợ lại phẫn nộ, y đứng bật dậy, chỉ vào Hòe Hoa lạnh lùng:

- Ngươi… đồ kỹ nữ thối tha… đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì…?

Lưu Thiên Phúc có thể làm Bảo trưởng, thứ nhất là vì uy vọng, thứ hai cũng là người cơ trí, nghe Triệu Bảo nói mấy lời đó, Lưu Thiên Phúc đã đoán ra tối nay chắc chắn có mưu đồ lớn.

Chỉ có điều lão cũng không hiểu sao chuyện lại thành như thế, nhìn chằm chằm vào Triệu Bảo mà hỏi:

- Triệu Bảo, ngày mai tới nha môn huyện, ngươi cũng phải đi theo làm chứng.

Triệu Bảo lúc này ngay cả cái chết cũng không sợ, cả giận quát lại:

- Các ngươi… các ngươi… dám trói Phùng lão gia, còn muốn sống sao?

Y chưa dứt lời, từ ngoài cửa đã vọng lên giọng nói:

- Rốt cuộc là ai không muốn sống? Phùng Nhị Cẩu ức hiếp dân nữ, phạm vào vương pháp là chuyện ai cũng thấy.

Cùng với tiếng nói, Sở Hoan đã bình tĩnh bước vào phòng, nhìn Triệu Bảo một cách giễu cợt.

Triệu Bảo nhìn thấy Sở Hoan, lửa giận càng cao, chỉ tay vào hắn, cười lạnh:

- Ngươi… được lắm…

Sở Hoan trong tay cầm dây thừng, cũng không nói nhiều, định đi lên trói Phùng Nhị Cẩu. Triệu Bảo ngăn lại, cả giận:

- Ngươi dám động đến một sợi tóc gáy của lão gia nhà chúng ta?

Sở Hoan giơ tay lên đấm thẳng vào ngực Triệu Bảo một quyền. Triệu Bảo ôi lên một tiếng, một quyền này của Sở Hoan dốc toàn lực, đủ khiến cho y mềm nhũn té trên mặt đất.

Sở Hoan tiến lên, lôi Phùng Nhị Cẩu từ trên giường xuống, dùng dây thừng trói tay chân Phùng Nhị Cẩu ném trước đại sảnh Thiết gia. Sau đó, mới nói với Lưu Thiên Phúc:

- Lưu thúc, ngày mai đưa hắn đến huyện nha, xem Huyện thái gia còn có thể nói gì?

Lưu Thiên Phúc đi tới, nhíu mày nói:

- Đưa hắn đến nha môn, chỉ sợ… không dễ làm.

Sở Hoan thản nhiên:

- Mặc kệ thế nào, ức hiếp dân nữ, chứng cớ vô cùng xác thực, ai muốn ém nhẹm đi cũng không thể.

Thạch Đầu thấy Phùng Nhị Cẩu nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, đưa tay ra đặt sát mũi, thấy chóp mũi lạnh ngắt, giật mình nói:

- Phùng Nhị Cẩu… Phùng Nhị Cẩu chết rồi.

Tất cả mọi người giật mình kinh hãi. Lưu Thiên Phúc vội vàng đi đến gần, cũng giơ tay kiểm tra hơi thở, nhíu mày:

- Hắn… hắn chết thật sao?

Triệu Bảo nghe vậy, giật bắn mình, cắn răng chịu đau, đi đến bên cạnh Phùng Nhị Cẩu, cũng đưa tay lên mũi gã, kêu lên:

- Các ngươi… các ngươi đánh chết Phùng lão gia!

Lưu Thiên Phúc sầm mặt xuống:

- Triệu Bảo, là ngươi động thủ đầu tiên, ta ngăn cũng không được, hơn nữa, cũng chính ngươi dẫn mọi người đến đây, lại là ngươi kêu gào mọi người động thủ, và ngay cả khi mọi người đã dừng tay, ngươi vẫn đánh tiếp, tất cả mọi người đều có thể thấy.

- Không sai, chúng ta chỉ đánh Phùng Nhị Cẩu bị thương, Triệu Bảo ngươi mới là người đánh cho hắn chết.

- Phùng Nhị Cẩu là Triệu Bảo ngươi đánh chết, đừng hắt nước bẩn vào người khác.

- Chúng ta đều có thể làm chứng, là ngươi còn đánh thêm mấy côn khiến Phùng Nhị Cẩu chết, tới trước mặt Huyện thái gia, chúng ta sẽ đứng ra làm chứng.

Mọi người nhao lên nói dồn dập. Phùng Nhị Cẩu bị đánh chết, lòng vốn cực khoái, lại có thể đổ hết trách nhiệm lên người Triệu Bảo, đương nhiên ai nấy đều dốc hết sức, mồm năm miệng mười, giống như đúng là Phùng Nhị Cẩu do chính tay Triệu Bảo đánh chết.

Triệu Bảo há hốc mồm, mặt tái nhợt, quai hàm như cứng lại.

Lưu Thiên Phúc nói:

- Triệu Bảo, ngươi cũng không nên sợ hãi. Phùng Nhị Cẩu ức hiếp dân nữ, ngươi dẫn mọi người đến diệt ác trừ gian, đây là việc làm hợp với lòng người. Đến cửa huyện nha, chúng ta sẽ biện hộ cho ngươi.

- Tuy rằng ngươi đi theo Phùng Nhị Cẩu nhưng chúng ta hiện tại đã biết, ngươi là một người tốt. Mấy năm qua ngươi ở trong hang sói, nhưng vẫn một lòng một dạ nghĩ cho thôn dân, hơn nữa, khi có cơ hội, liền giúp mọi người diệt trừ Phùng Nhị Cẩu, mọi người xin cảm tạ.

- Triệu Bảo, Lưu Bảo trưởng nói đúng, chúng ta sẽ biện hộ cho ngươi.

- Tri huyện Đại lão gia anh chính liêm minh, ai đúng ai sai, lão nhân gia tất nhiên là hiểu hết. Triệu Bảo, không phải sợ. Lưu gia thôn từ trên xuống dưới sẽ giúp ngươi, cho dù Huyện lão gia không làm theo lẽ công bằng, chúng ta sẽ giúp ngươi bẩm báo lên Vân Sơn phủ Tổng đốc đại nhân.

Nhóm thôn dân xôn xao một hồi, quả thật đã ghép tội đánh chết Phùng Nhị Cẩu lên người Triệu Bảo.

Triệu Bảo lúc này khổ không thể nói nên lời. Bất luận thế nào, thì chuyện này cũng là do y khơi mào, y tìm người trong thôn lại đây, lại là người đầu tiên vọt vào đánh, cũng là người đánh mấy côn cuối cùng. Bất kể thế nào y cũng không thể trốn khỏi tội đánh chết người.

Dường như nghĩ đến cái gì, Triệu Bảo hú lên một cách quái gở, lao ra khỏi phòng một cách bất thường, trong nháy mắt đã biến mất trong màn mưa.

Thạch Đầu và mấy thôn dân định đuổi theo, Sở Hoan đã dơ tay ngăn lại, cười nói:

- Không cần đuổi theo, hắn nếu đã chạy, có thể xem là giết người rồi chay trốn. Không phải hắn đánh chết thì cũng là hắn đánh chết.

Nhóm thôn dân nghe thấy thế, lập tức vui mừng trở lại.

Phùng Nhị Cẩu chết, không thể nghi ngờ mọi người cực kỳ hãnh diện, dường như tảng đá lớn đè nặng trên ngực suốt mấy năm đã được nhấc xuống vậy.

Đoàn người cũng không trì hoãn, đem thi thể Phùng Nhị Cẩu quay về Phùng gia. Sở Hoan lục soát toàn bộ phòng ốc trong nhà, thật vất vả mới tìm thấy giữa khe hở trong vách tường một cái hộp gỗ. Bên trong đúng là khế ước bán đất có dấu tay của dân chúng trong thôn Lưu gia. Sở Hoan đem tất cả khế ước giao cho Lưu Thiên Phúc, để lão trả lại cho thôn dân, đồng thời thiêu hủy toàn bộ văn tự bán đất thành tro tàn.

Lục Báo đang ở Phùng gia dưỡng thương lúc này đã trốn xuống dưới gầm giường. Thôn dân tuy rằng đã nhìn thấy gã, nhưng cũng không thèm để ý.

Lấy lại được tài liệu bán đất, quay ra sân, thấy hai con chó săn hung dữ sủa vang, Sở Hoan dùng một gậy đánh chết tức khắc, lại ở trong sân viện Phùng gia, làm thịt hai con chó, chia cho mỗi nhà một ít.

Hai con chó săn này đã cắn không ít người trong thôn, lúc này cũng nên để mọi người nhấm nháp chút hương thịt.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ, chỉ có Lưu Thiên Phúc là có chút lo lắng, tìm cơ hội kéo Sở Hoan đến một bên, thấp giọng hỏi:

- Nhị lang, chuyện này có phải là ngươi bày ra?

Lão ngay từ đầu đã thấy chuyện rất lạ. Càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Đặc biệt lúc Sở Hoan xuất hiện, lão đã mơ hồ cảm thấy, việc tối nay nhất định có liên quan đến Sở Hoan.

Sở Hoan tất nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ đáp:

- Ác giả ác bảo, đại để thế.

Hòe Hoa mượn cớ sửa nóc nhà để lừa Sở Hoan tới, sau đó, lại câu dẫn hắn, đều là nghe theo mưu kế của Phùng Nhị Cẩu. Chỉ tiếc Sở Hoan lúc nào cũng có phòng bị, nên ngay lập tức đoán đằng sau chuyện này tất có âm mưu.

Hắn lúc ấy hỏi thẳng, khiến Hòe Hoa luống cuống để lộ mọi chuyện. Sở Hoan đã nhiều ngày chờ Phùng Nhị Cẩu ra tay, có cơ hội như vậy, tất nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ qua. Hắn tương kế tựu kế, lấy đạo lý khuyên bảo Hòe Hoa. Hòe Hoa tuy rằng tính tình phóng đãng nhưng chung quy cũng chỉ là một thôn phụ, lá gan không lớn. Hơn nữa, nàng ta tuy rằng ủy thân nơi Phùng Nhị Cẩu nhưng cũng là bất đắc dĩ. Trong lòng đối với gã cũng có hận ý, nghe Sở Hoan phân tích, cuối cùng đã xuôi theo hắn.

Dựa theo kế hoạch của Triệu Bảo, sau khi câu dẫn được Sở Hoan liền cho hắn uống xuân dược. Vừa có xuân dược, vừa sử dụng thân thể câu dụ, Sở Hoan có đến tám chín phần sẽ trúng kế.

Hơn nữa, để mưu kế không sai sót, Triệu Bảo đã cố ý tìm những loại xuân dược cực mạnh, chẳng những có thể kích động dục vọng mà sau khi dược vật hết, thể lực trong khoảng thời gian ngắn cũng bị suy yếu, ngay cả đi đường cũng rất khó khăn.

Chỉ cần Sở Hoan trúng kế, sẽ ghép vào tội cường bạo dân nữ. Một khi bị giải đến nha môn, như vậy, Phùng Nhị Cẩu rất có thể tận dụng quan hệ mặt trên khiến Sở Hoan bị chết trong nhà tù.

Mưu kế này âm hiểm vô cùng, Sở Hoan sau khi nghe Hòe Hoa tiết lộ, liền tương kế tựu kế, phối hợp với Hòe Hoa diễn một màn kịch hay. Trên thực tế, khi Triệu Bảo chạy đi tìm người đến làm chứng, thì Sở Hoan cũng đã đến Phùng gia, đem Phùng Nhị Cẩu đến nhà Hòe Hoa.

Phùng Nhị Cẩu thiết hạ độc kế là muốn hãm hại Sở Hoan, không thể ngờ gậy ông đập lưng ông khiến mình mất mạng.

Lưu Thiên Phúc thấy Sở Hoan không thừa nhận, cũng không hỏi nhiều, chỉ thở dài:

- Phùng Nhị Cẩu chết, đám vô lại sau lưng hắn sẽ rất nhanh tìm đến thôn này, chúng ta trốn cũng không thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.