[Dịch]Quế Cung

Chương 3 : Chương 1.2




Type-er: Windy0503

Người kể chuyện trong quán trà đang chuẩn bị uống một ngụm nước, lại thấy mấy người nữa bước vào, mới khoảng một canh giờ mà người nghe đã ngồi đầy chỗ. Nam Cung Cửu hàng ngày ngồi trong đám người nghe những chuyện đồn thổi trên giang hồ, cuộc sống vừa tiêu dao tự tại lại vừa sảng khoái. Nghe nói, chuyện hôm nay sắp kể có chút liên hệ đến nàng, vậy nên, nàng phải tới đây nghe ngóng xem sao.

Người kể chuyện hứng khởi hắng giọng “Giang hồ đồn rằng, tiểu thư Nam Cung Cửu sức khỏe như trâu, sao có thể dễ đàng để người ta bắt đi như vậy, đó chẳng qua là nhà Nam Cung nói qua cho xong chuyện mà thôi. Thực chất, nàng ta đã đào hôn!”

Vết thâm tím trên mặt Nam Cung Cửu vẫn chưa tan hết, lại mặ y phục đàn ông, nên vì hiếu kỳ, nàng chẳng ngần ngại giơ tay hỏi lớn “Tại sao nàng ấy lại phải đào hôn chứ?”

“Các giới đưa ra rất nhiều suy đoán, có người nói nàng ta đã có ý trung nhân, không muốn gả cho Tây Môn tam thiếu gia, có người lại nói từ lâu nàng ấy đã lang chạ với người khác, vì sợ mất mặt cho nên mới bỏ trốn. Thực ra tất ca những lời đồn thổi này đều không đúng sự thật mà bí mật nằm ở miếng bản đồ kho báu kia.”

Nam Cung Cửu nghe một cách say sưa, thi thoảng lại nhấp một ngụm trà.

“Tấm bản đồ đã bị cướp đi một cách khó hiểu, đem đó, phủ Nam Cung vô cùng hỗn loạn, Đông Phương trang chủ giỏi giang một mình chống lại mười người, đã cướp lại được một phần bản đồ kho báu, ai ngờ đó lại là giả, đồ thật đã bị người ta dùng kế điệu hổ ly sơn lấy mất từ lâu. Nói ra thì, tiểu thư Nam Cung Cửu làm cách nào chạy khỏi phủ chứ? Bí ẩn đằng sau chắc mọi người chẳng đoán được đâu?” Người kể chuyện phất quạt đầy đắc ý, lại không ngừng liếc Nam Cung Cửu đầy chờ đợi.

Chỉ là Nam Cung Cửu lại cứ giơ tay, lớn tiếng nói “Tôi biết, nàng ấy không bằng lòng với Tây Môn Phun Huyết!”

“Không đúng! Không đúng!” Người kể chuyện lắc đầu xua tay “Thực ra, tiểu thư Nam Cung Cửu bị tên cướp làm nhục, cảm thấy chẳng còn mặc mũi gặp ai, đành bỏ đi biệt tích.”

Mọi người có mặt đều ồ lên đầy kinh ngạc, sau đó giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nam Cung Cửu vừa uống ngụm trà nghe vậy phụt ra hết, nghiến răng nghiến lợi “Mẹ ngươi mới bị làm nhục ấy. Một thiếu nữ mỹ miều trong sáng thuần khiết như vậy thực sự đã bị hủy hoại bởi những lời đồn thổi vớ vẫn này rồi! Miệng lưỡi thế gian, thật đáng sợ…”

Mọi ngươi nghe vậy lại bắt đầu xôn xao bàn luận.

“Cửu tiểu thư này…bỏ qua tất cả những hành động ngang ngược trước kia, nàng ấy cũng có thể coi là một tuyệt sắc giai nhân, đứng trước nhan sắc khuynh thành như vậy, tên cướp đó nhất thời mất bình tĩnh, vốn dĩ đã là cướp rồi, còn chuyện đồng trời gì mà không dám làm chứ?”

“Vậy thì thực là đáng thương, tuy rằng hàng ngày nàng ta hoành hành bá đạo, thế nhưng, cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý…”

“Cái gì mà chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý? Tháng trước, nàng ta vừa mắt cậu thiếu niên họ Từ, suýt chút nữa cướp về phủ rồi đây!”

“Á! Nói vậy, nàng ta cũng chẳng phải hạng phụ nữ băng thanh ngọc khiết.”

“Vậy thì cũng không đúng, nàng ta chỉ thích ngắm thiếu niên thanh tú, nghe nói chỉ là thưởng thức cái đẹp thôi!”

Nam Cung Cửu gật đầu đầy tán đồng “Được đấy chứ, vị Cửu tiểu thư đúng là rất biết hưởng thụ cuộc sống, cũng biết thưởng thức nhan sắc đàn ông.” Chỉ đáng tiếc nàng đã xuyên không về lâu như vậy, tại sao lại không phát hiện trong phủ có nuôi một đám thanh niên thanh tú nhỉ?

Người kể chuyện hắng giọng, nói tiếp “Chúng ta tiếp tục nói về bản đồ kho báu. Băng phái thần bí đó rốt cuộc đến từ phương nào? Thứ võ công xuất thần nhập hóa đó rốt cuộc là ma đạo hay chính đạo?Hãy lắng nghe ta phân giải từng hồi…”

Một hắc y nhân đeo bên mình thanh kiếm trứ danh, đưa lời cắt ngang “Đừng phí lời nữa, trực tiếp nói về chuyện đại hội võ lâm đi! Đông phương trang chủ triệu tập đại hội võ lâm rốt cuộc là có ý gì?”

Người kể chuyện thấy người vừa nói có võ công, biết không địch nổi, vì giữ thể diện, đành miễn cưỡng nhẹ đáp “Đại hội võ lâm đương nhiên là vì chuyện tấm bản đồ kho báu, cũng gồm cả lý do muốn tìm tiểu muội ruột thịt đã mất tích sáu năm trước của ngài ấy. Có điều, việc quan trọng hơn cả chính là tìm ra tung tích tấm bản đồ nhà Nam Cung, bởi vì Nam Cung lão thái gia mưu kế thâm sâu, đã tẩm độc lên tấm bản đồ kho báu thật kia. Thế nên đám người thần bí kia nhất định sẽ lộ diện lần nữa.”

Gã hắc y nhân kia hứng khởi lên tiếng “Vậy chỉ cần thủ ở phủ Nam Cung không phải là được rồi sao?”

“Không đúng! Không đúng ! Đám tặc đó không ngu ngốc tới mức đó đâu…” Sắc mặc người kể chuyện biến đổi, lập tức mỉm cười ấy náy “Lỡ lời, lỡ lời, đám tặc nhân đó làm gì dám quang minh chính đại tìm đến của phủ Nam Cung, muốn giải kịch độc, đương nhiên phải tìm tới Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh rồi!”

Nam Cung Cửu kinh ngạc ngã ngửa ra phía sau, lặng lẽ bỏ dậy trước ánh mắt của đám đông, bám vào chiếc ghế ngồi dậy như cũ. Thì ra Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh không chỉ là một văn nhân tinh thông chuyện trong phòng mà còn là một cao thủ giải độc, thật là gây sốc…

Cả quán trà độc nhiên im lặng như tờ, Nam Cung Cửu quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ che mặt cầm theo đao võ sĩ từng bước tiếng gần về phía người kể chuyện.

Nam Cung Cửu nắm chặt bàn tay, âm thầm than dài “Oánh hắn, oánh hắn đi! Đối với những kẻ tạo chuyện thị phi thì không nên mềm lòng. Cuối cùng, đã có người hùng xuất hiện để dọn dẹp chốn ngổn ngang thị phi này. Thật là kích động quá mà!”

Không khí bỗng trở nên căng thẳng cực độ, tất cả những người có mặt tại nơi này đều đặt tay lên vũ khí của mình, trong khi bách tính thường dân tay không tấc sắt đều lặng lẽ vuốt mồ hôi, chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy người đàn ông đó đặt một lượng bạc lên bàn, sau đó chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ lui xuống. Người kể chuyện lúc này đã mềm nhũn hai chân, ngồi phệt xuống đất, run như cầy sấy.

Nam Cung Cửu thấy lượng bạc trắng phau nằm trên bàn, hai mắt sáng lóa, cảm thấy khó hiểu, lẽ nào tư duy của người Nhật Bản đã bắt đầu đặc biệt từ thời cổ đại? Còn đang mãi ngẫm nghĩ, người đó đã đến trước mặt. Nam Cung Cửu thở hắt một hơi, mặt mày nhăn nhúm, trong lúc đầu óc trống rỗng, nàng run rẫy lên tiếng “Konichiwa *…”

* Câu chào chủa người Nhật Bản.

Người kia không phản ứng, phía sau tấm lụa đen chẳng hiểu khuôn mặt gớm ghiếc đáng sợ đến nhường nào. Nam Cung Cửu lại nghĩ, lẽ nào đây không phải là võ sĩ người Nhật Bản? Hay là kiếm khách Cao Ly? Thế là nàng lại run run cất lời “Anayeong haseyo *…”

* Câu chào của người Hàn Quốc.

Vẫn hoàn toàn không có phản ứng, Nam Cung Cửu thực muốn khóc mà không ra nước mắt, vớt đại câu ngoại ngữ cuối cùng mà mình biết “Hello, may I help you, Sir *?”

* Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài không?

Tĩnh lặng một hồi, Nam Cung Cửu cảm giác như sắp tắt thở, cuối cùng nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền ra từ sau tấm vải che “Nhóc con, có muốn kiếm tiền không?”

Khóe miệng Nam Cung Cửu co giật, thì ra hình tượng của nàng lúc này chính là một nhóc con? Thì ra gã đàn ông mặc kì lạ này là Hán gian.

Thế nhưng Nam Cung Cửu chẳng cần biết hắn là Hán gian hay đặc vụ, tuân theo đúng nguyên tắc kết giao bằng hữu, nàng mím môi hỏi “Có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Mau theo ta.” Hắn quay người bước nhanh ra khỏi quán, Nam Cung Cửu tất tả đi theo. Thời buổi này xem ra khá loạn, nàng cần phải tìm một chỗ dựa vững chắc mới được. Đại thần không nói lời nào, nhìn chăm chăm về phía trước, Nam Cung Cửu bước theo sau, không ngừng vắt óc suy nghĩ lời để tiếp cận hắn.

“Ngài là người Đông Doanh à?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao lại mặc y phục như vậy?”

“Vì cải trang.”

Nam Cung Cửu mở to hai mắt nói tiếp “Phải chăng ngài có rất nhiều kẻ thù.”

“Không hề.”

“Vậy tại sao lại phải cải trang? Sợ ai nhận ra ngài à?”

Đại thần khựng người, quay đầu nói với Nam Cung Cửu “Ta sợ sẽ khiến mọi người sợ.”

Nam Cung Cửu thực sự không hiểu, sợ mọi người sợ? Lẽ nào hắn là một đại ma đầu lấy việc giết người làm vui? Hay là hắn đã bị người ta hủy hoại dung mạo, xấu xí vô cùng? Nàng ngây ra như gà gô, toàn thân ớn lạnh, cười đơ đáp “Đại thần, xin hỏi quý tính đại danh.”

“Yến Nam Phi.”

“Oa, tên ngài rất giống với tên ta!” Nam Cung Cửu buột miệng nói, tiếp đó mới nhận ra bản thân vừa gây họa lớn, ngộ nhỡ, người ta biết nàng tên Nam Cung Yến thì thật là phiền phức. Yến Nam Phi cuối cùng cũng chủ động hỏi lại một câ “Vậy ngươi tên gì?”

“À…Yến Tiểu Nam.” Nam Cung Cửu bịa vội ra một cái tên, theo họ của đại thần, chắc cũng không sai đi đâu được.

Yến Nam Phi kiệm lời đáp “Đi tìm Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh.”

“Ta?” Nam Cung Cửu nhăn nhó, có phần khó xử nói “Ta làm gì có bản lĩnh đó…”

“Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh là kẻ háo nam sắc, Mộng Liễu Uyển chính là nơi mà hắn thường xuyên lui tới, ta không thể đi vào nơi đầy mùi son phấn ô uế như vậy được. Có điều ngươi thì có thể, dù gì trông mặt cũng là phường du côn.”

Nam Cung Cửu nghe vậy nghẹn cứng họng, vị đại thần này thực có con mắt nhìn người độc đáo, chẳng phải trên mặt nàng chỉ thêm một vết thâm tím thôi sao, vậy mà đã bị nói là du côn rồi?

“Mỗi ngày một trăm lượng, ngươi muốn tiêu thế nào thì tiêu, nhưng tối nào cũng phải đi. Ngay khi có được tin tức của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh thì phải ra ngoài thông báo cho ta ngay tức thì.”

Được thôi, nếu đại thần đã bỏ tiền cho nàng mở rộng tầm mắt, vậy thì nàng đành miễn cưỡng nể mặt để mở mang kiến thức về cuộc sống. Có điều, khi nãy người ở trong quán trà nói Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh là một cao thủ giải độc, người cướp đi bản đồ kho báu chắn chắc cũng đang tìm hắn, phải chăng vị đại thần ngồi trước mặt này cũng có hứng thú với bản đồ kho báu? Nam Cung Cửu có trực giác mãnh liệt rằng Yến Nam Phi này có võ công, khí độ tuyệt thế, hoàn toàn có thể so bì cao thấp với Đông Phương Huyền Dạ. Người trong giang hồ, đương nhiên phải chọn đúng lão đại, nếu không thì đúng là sống thừa. Nếu hắn cũng có hứng thú với bản đồ kho báu, vậy thì cứ đi theo hắn trước đã, nói không chừng, đến khi đó, hắn chia cho nàng một phần kho báu cũng nên. Nam Cung Cửu lén cười, sau đó hắng giọng “Không thành vấn đề, đại thần, ngài đã dặn dò, ta sẽ làm theo.”

Yến Nam Phi sầm giọng nói “Nhất định phải tóm được Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh.”

Nam Cung Cửu gật đầu phụ họa, sau đó bất giác đi theo hắn tới một cửa khách điếm, đại thần ngẩng đầu nhìn ngó xung quang nói “Tối nay chúng ta nghỉ tại đây, ngày mai xuất phát.”

Nam Cung Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mới nói “Ta đi lấy hành lý, ngài cứ cho ta biết căn phòng nào là được?”

“Phòng số một chữ Thiên.”

“Đó là phòng của ngài?”

“Của chúng ta.”

Nam Cung Cửu lại hỏi “Vậy phòng đó có hai giường sao?”

“Một chiếc.”

Nam Cung Cửu không khỏi tức giận, nhưng vẫn trưng ra bộ dạng đáng thương “Vậy ta ngủ ở đâu?”

“Ngươi đi theo ta, đương nhiên là ngủ trên ghế băng rồi!” Đại thần vứt lại một câu, sau đó tiến vào khách điếm, chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Ở cùng một phòng với vị đài thần lai lịch bất minh này, Nam Cung Cửu vừa hứng thú vừa sợ hãi. Hứng thú vì có cơ hội nhìn thấy dung mạo hắn, nhưng sợ hãi vì có thể dung mạo hắn rất khủng bố. Có điều, nàng lén nhìn dung mạo hắn vô số lần, nhưng hắn chưa từng buông lỏng cảnh giác, ngay cả lúc ăn cơm cũng đội mũ thả khăn.

Nam Cung Cửu thầm thán phục, thực không hổ danh là đại thần, nếu bắt nàng phải đội chiếc mũ có khăn che, ngồi dưới bóng đèn tối tắm ăn cơm, nói không chừng sẽ đút cả cơm vào mũi ấy chứ.

Đến lúc đi ngủ, niềm hi vọng của Nam Cung Cửu lại lần nữa vụt tắt, bởi vì đại thần vừa lên giường đã buông màn. Tuy nhìn hắn rất oách, thế nhưng khiến trái tim thiếu nữ xinh đẹp tổn thương thật là tàn nhẫn. Nam Cung Cửu than ngắn thở dài, kéo mấy chiếc ghế lại, nhưng trông thế nào cũng rất chật hẹp, sao có thể ngủ được đây? Suy nghĩ một hồi, nàng liền trèo hẳn lên bàn, nếu co chân lại cũng miễng cưỡng ngủ được, chỉ là… Nam Cung Yến vừa định điều chỉnh tư thế, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘cọt kẹt’ rất nhẹ, Yến Nam Phi trên giường đã xông ra, trên tay cầm chắc đao võ sĩ đạo sáng loáng. Nam Cung Cửu bất giác run rẩy, sau đó ‘ầm, oành’ một tiếng, chiếc bàn sập tan thành bốn, năm mảnh. Nam Cung Cửu ngã phệt giữa một đám gỗ vụn, kêu thảm thiết.

Yến Nam Phi nâng cao cảnh giác, nhìn những mảnh gỗ tan tành dưới người Nam Cung Cửu, lẩm bẩm “Đánh hổ cách núi?”

Yến Nam Phi nhảy lên cột nhà, kiểm tra cặn kẽ một hồi, không hề phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường, lại nhảy xuống hỏi Nam Cung Cửu “Tại sao chiếc bàn này lại sập? Ngươi có bị thương không?”

Nam Cung Cửu nhăn nhúm mặt mày đáp “Đương nhiên là bị thương rồi, ôi đau quá…”

Yến Nam Phi miễn cưỡng đỡ nàng dậy, cau mày nói “Ngươi bị thương ở đâu?”

“Chỗ này, chỗ này!” Nam Cung Cửu hất mặt nói “Mặt ta không hiểu sao lại nóng như lửa đốt.”

Yến Nam Phi liếc qua rồi nói “Chỉ xước nhẹ thôi.” Sau đó, hắn hỏi tiếp “Chiếc bàn này tại sao lại sập?”

Nam Cung Cửu cực kỳ bất mãn, tại sao lại nói chỉ bị xước nhẹ, mặt nàng bị thương khác gì hủy dung. Đối với một thiếu nữ mỹ miều mà nói, hủy dung là việc nghiêm trọng tới chừng nào? Có điều người ta là đại thần, còn nàng chỉ là tên theo đuôi nên nàng chỉ có thể ôm mặt, chi miệng đáp “Có lẽ vì ta nặng quá, chiếc bàn này lại không đủ chắc chắn, nên bị ta đè sập.”

Yến Nam Phi đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn cả người Nam Cung Cửu mấy lượt từ trên xuống dưới, sau cùng chẳng nói lời nào, tiến lại bế bổng nàng lên, tiếp đó mặt mày nghi hoặc “Tên nhóc người một nhúm này không ngờ khiến ta phải xuất chín phầthành lực mới có thể bế lên, thực đúng là đã đánh giá ngươi quá thấp!”

Nam Cung Cửu gần như hóa đá vào khoảng khắc chàng bế bổng nàng lên, bởi…bởi…bởi vì đại thần đã không còn đội mũ che. Khuôn mặt của chàng, thật…thật …thật quá chuẩn. Gương mặt này không phải của con người, mà là của thần tiên.

Nàng hít thở khó khăn, hai mắt mở lớn, nhìn chàng chăm chú.

Tóc bạc chạm vai, mắt phụng hẹp dài, mũi cao thanh tú, môi hồng thư sinh, chiếc cằm tuyệt mĩ. Vị đại thần này chẳng khác nào bước ra từ tranh vẽ…Nam Cung Cửu hoàn toàn khuất phục trước thần thái, tướng mạo của chàng, thậm chí quên hết mọi đau đớn trên người, hai mắt phóng ra rất nhiều trái tim ái mộ.

Thế nhưng, Yến Nam Phi dường như không hề bị chinh phục trước đôi mắt ngưỡng mộ của Nam Cung Cửu, lạnh lùng lên tiếng “Rất ít người nhìn thấy ra mà không sợ hãi.”

Nam Cung Cửu nuốt nước miếng, tiếp tục hóa đá, mỉm cười si mê buột miệng “Đại thần, ngài thật quá đẹp trai…”

Yến Nam Phi nhíu chặt đôi mày, mắt phụng nhanh chóng toản ra luồng sát khí, bỗng nhiên kề lưỡi đao sắc bén lên cổ Nam Cung Cửu nói “Nếu có người hỏi ngươi liệu có nhìn thấy một người đao khách tóc trắng, ngươi biết phải trả lời thế nào rồi chứ?”

Nam Cung Cửu chỉ thấy phần cổ lạnh băng, đôi chân nàng run rẩy, vội vã đáp “Không nhìn thấy, không hề gặp, trắng, đen, sống, chết đều chưa từng nhìn thấy.”

Đại thần lạnh lùng thu đao, vứt lại một câu “Đi ngủ.”

Nam Cung Cửu run rẩy đứng đó, nhìn chiếc bàn bị nàng đè nát thành nhiều mảnh, niềm si mê bỗng chốc biến thành oán thán. Xem ra tối nay ngủ ghế băng cũng không an toàn, chỉ còn cách nằm xuống đất thôi…

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Cửu nằm trong tư thế giang rộng tứ chi, Yến Nam Phi chê nàng vướng chân, liền quyết định kéo nàng lên giường. Ai ngờ nàng thực sự quá nặng, Yến Nam Phi phải sử dụng nội công mới có thể lôi nàng từ dưới đất lên.

Nam Cung Cửu hạnh phúc, nửa tỉnh nửa mê nằm trong lòng đại thần, lòng xuân trỗi dậy, nuốt nước miếng ầm ầm, kết quả đại thần phát hiện nàng đã tỉnh giấc, đột nhiên có chút ngần ngại, liền buông tay. Nam Cung Cửu bất ngờ rơi “bụp” xuống đất, đau đớn xoa mông, gào lớn “Đại thần, tại sao sáng sớm ngày ra ngài đã ném ta như vậy?”

Yến Nam Phi lạnh lùng liếc nàng một cái nói “Mau chuẩn bị đi, chúng ta phải lên đường.”

Nam Cung Cửu tỏ vẻ đáng thương, bò tới trước gương, cầm chiếc lược ngó tới ngó lui, mãi chẳng hiểu phải bắt đầu từ đâu. Thế nhưng do đại thần đang đứng cạnh bên, nhìn nàng đầy uy hiếp nên Nam Cung Cửu đành làm qua loa, chải kiểu đầu đơn giản nhất, sau đó dùng dây buộc chặt lại. Không tệ! Nhìn nàng lúc này trông rất giống một tiểu thư đồng. Có điều, nhìn kĩ lại trong gương một lượt, phía mắt trái có vết thâm tím, trên má phải xuất hiện một vết đỏ rực, trông thực không đẹp chút nào, giờ mà có băng Ego thì thật tốt biết bao.

Đại thần ho khan vài tiếng nói “Đã soi đủ chưa vậy?”

“Này…” Nam Cung Cửu liều mình cất tiếng “Không biết có thể xử lý qua vết thương trên mặt ta được không nhỉ?”

Đại thần cau mày nhìn nàng một lượt, bực bội lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong người vứt cho nàng. Khoảnh khắc đó Nam Cung Cửu như bắt được bảo bối, đồ của đại thần nhất định không để lại sẹo. Rất nhanh Nam Cung Cửu đổ một ít bột từ trong lọ ra bôi lên mặt, lại bôi lên vùng mắt thâm tím. Yến Nam Phi thấy vậy tiền hỏi “Mấy vết đó của ngươi không phải là thai tích sao?”

“Không phải, là do bị người ta đánh.” Nam Cung Cửu nhớ lại một đám đầy oan ức, lắc đầu than thở.

Ra khỏi khách điếm, hành trình kiếm khách giang hồ đầy vui vẻ chính thức bắt đầu. Nam Cung Cửu vai đeo tay nải đi theo đại thần, con mắt không ngừng liếc trái lại liếc phải. Đại thần vẫn đội chiếc mũ với dải lụa đen che mặt dài tới tận thắt lưng, thi thoảng gió nhẹ thổi qua, chỉ có thể thấy chút mái tóc trắng tinh của chàng mà thôi. Nam Cung Cửu đặc biệt hiếu kỳ trước đại thần này. Trong lòng thầm nhủ, đợi sau này quen thân rồi,nàng nhất định phải hỏi han cặn kẽ mới được.

Yến Nam Phi trong bộ võ sỹ Đông Doanh hành tẩu giang hồ khiến rất nhiều người nhìn thấy liền trốn xa. Trong khi đó, Nam Cung Cửu đi theo phía sau chàng giống như một chú khỉ hề, nhảy tới nhảy lui, hiếu kì, nghịch ngợm, khiến không ít người vừa nhìn đã tỏ ra chán ghét. Nam Cung Cửu đồng thời rút ra kết luận, người ở thời đại này đại đa số đều đánh giá con người dựa trên dung mạo.

Yến Nam Phi đang đi bỗng giảm tốc độ, quay người nói với Nam Cung Cửu” Mộng Liễu Uyển cách đây hai mươi dặm nữa, chắc phải tới nửa đêm mới đến nơi được, chúng ta vào ăn chút gì đã.”

Đại thần hiếm khi nói với nàng một câu dài như vậy, thế nên Nam Cung Cửu mỉm cười hỏi “Vậy ăn gì đây?”

“Có lẽ khẩu vị chúng ta không giống nhau, thôi thì thân ai nấy lo, ăn xong gặp nhau ở cuối đường nhé!” Yến Nam Phi dứt lời liền dùng khinh công bay đi, rồi nhanh chóng biến mất trong dòng người. Nam Cung Cửu đứng lặng ở đầu đường, sau một hồi ngó nghiêng, nàng nhận ra có lẽ đây là con đường ẩm thực, khắp nới đều tỏa ra mùi hương thức ăn ngào ngạt, đủ các loại mùi vị.

Vịt quay…Nam Cung Cửu đi theo tiếng gọi của mùi hương. Nhưng mới bước được vài bước, không đúng, khác rồi, khác rồi, là cá. Tiếng thêm vài bước nữa, canh thịt cừu? Tiếp tục đi, hả? Mùi vị thanh đạm. Nam Cung Cửu có một trực giác rất mãnh liệt rằng, nàng nên đi theo mùi vị thanh đạm này. Lúc đi tới một quán hàng phía trước, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy bảng hiệu “Lê ướp lạnh” đập vào mắt.

Tiếp đó nàng nghe thấy giọng rao lạ lẫm vang lên “Tiểu ca, ăn một bát lê ướp lạnh giải khát đi.”

Nam Cung Cửu từ từ hạ mắt, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi môi hồng răng trắng đứng bên cạnh hàng quán. Nam Cung Cửu nở nụ cười trên khuôn mặt thê thảm, đáng thương đưa lời hỏi “Đây là quán của ngươi sao?”

“Ừm.” Người đàn ông này dường như sợ người lạ, ánh mắt thoáng nét hãi hùng “Tiểu ca có ăn một bát không? Có thể giải nhiệt đấy!”

Nam Cung Cửu vốn không hề thấy nóng, có điều ngước mắt nhìn trời, liền lập tức ngồi xuống, đậ3p bàn nói “Cho ta hai bát.”

Quán hàng này trông có vẻ thưa thớt, lúc người bán hàng đưa bát lê ướt lạnh đến, buồn bã nói “Hôm nay nếu không bán hết số này, nhà tôi sẽ chẳng còn tiền mua đồ ăn nữa.”

“Ồ, vậy ta mua hết cho.” Nam Cung Cửu quyết định móc ra một lượng bạc. Đây là số tiền duy nhất còn tại trên người. Dù gì sau này đại thần sẽ phát lương, nàng cũng chẳng keo kiệt “Như vậy đủ chưa?”

“Nhiều như vậy…” Chủ quán cảm kích, nước mắt thậm chí đã long lanh.

Ngấu nghiến ăn hết mấy bát lê ướp lạnh, một canh giờ cũng trôi qua, mãi cho tới khi người đi trên đường dần tản ra hết, Nam Cung Cửu mới vỗ đầu một cái hô lớn “Chết rồi, đại thần!” Nàng run rẩy chạy về phía cuối con đường, lẩy bẩy đứng trước mặt Yến Nam Phi đang đội chiếc mũ với dải lụa đen dài kia.

Yến Nam Phi vốn định tóm lấy tên du côn không biết giờ giấc này, mắng cho một trận, có điều nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, chàng lại mềm lòng. Lạnh lùng nói “Thôi bỏ đi, nếu ngươi đã biết sợ thì lần sau hãy về cho thật sớm.”

Nam Cung Cửu gật đầu lia lịa, sau đó vẫn tiếp tục run rẩy, bước theo sau đại thần. Đi được một đoạn đường, Yến Nam Phi nổi cơn thịnh nộ tóm lấy cổ nàng nói “Đừng run nữa, ta cũng đâu có lấy mạng ngươi?”

“Không phải…không phải…là ta muốn run…” Nam Cung Cửu cảm thấy chiếc lưỡi tê rần, nói năng khó khăn “Mà là bị lạnh…”

Yến Nam Phi nghi hoặc hỏi “Tại sao lại bị lạnh?”

Hai môi Nam Cung Cửu giờ đã tím ngắt, hai mắt lờ đờ “Ta đã ăn…năm bát…lê ướp lạnh. Chỉ như vậy… thôi.”

Yến Nam Phi chìm trong câm lặng, quay đầu phất áo, bực mình bỏ đi.

Mộng Liễu Uyển nằm trong một thị trấn nhỏ non xanh nước biếc, nghe nói đây vốn là một hoang thôn, chỉ bởi vì sự xuất hiện của Mộng Liễu Uyển mà cả vùng này phồn hoa hẳn lên. Nam Cung Cửu trong lòng hứng khởi, đúng là ngành giải trí không hổ danh là mỏ vàng.

Bởi vì đặc thù của Mộng Liễu Uyển, trong trấn có rất ít phụ nữ, cả đoạn đường toàn gặp các vị công tử phong độ, nhìn qua là biết ngay phường phong nhã, trăng hoa. Khi Yến Nam Phi và Nam Cung Cửu vào trấn lập tức hai người họ thành ra vô cùng nổi bật, lập tức gây chú ý cho tất cả mọi người xung quanh, Yến Nam Phi dường như cảm nhận kẻ theo sau khiến mình mất mặt, liền lập tức tóm nàng bước vào một khách điếm, lạnh lùng hỏi “Ngươi nói vết trên mặt ngươi không phải là thai tích, tại sao mãi vẫn chưa khỏi vậy?”

Nam Cung Cửu đã quá quen với giọng điệu kiểu này của đại thần, chán nản đáp “Chuyện này thì ta cũng không biết, chưa có kinh nghiệm… có lẽ cũng sắp khỏi rồi cũng nên.”

“Vậy đợi khi nào vết thương ngươi lành lại rồi hẵng tới Mộng Liễu Uyển.” Đại thần gác thanh đao, vén áo ngồi xuống, rót nước uống.

Nam Cung Cửu ‘ừm’ một tiếng, lại hỏi “Tại sao chứ?”

Đại thần kiệm lời đáp “Chỉ sợ với dung mạo xấu xí của ngươi sẽ bị người ta từ chối từ ngoài cửa mất.”

Ngất! Lẽ nào xấu xí thì không được đi ghẹo gái? Lẽ nào xấu xí không thể giải quyết nhu cầu sinh lý? Thế này thì thiên lý ở đâu chứ… Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, có điều Nam Cung Cửu vẫn bật cười hỉ hả đáp “Đúng thế, đúng thế… vậy thì đợi thêm vài ngày nữa đi.”

“Ừm.” Đại thần hạ chiếc mũ xuống, mái tóc bạc xõa xuống hai vai như dòng thác, làn da trắng trắng đến mức quái lạ, thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu. Nam Cung Cửu lần đầu tiên thấy chàng giữa thanh thiên bạch nhật, thế nên không khỏi dựng tóc gáy, giống như đang có rất nhiều côn trùng bò trên da thịt.

Đại thần liếc mắt qua, đưa  lời hỏi “Sợ rồi sao?”

Nam Cung Cửu lắc đầu, tuy trong lòng thực có chút sợ hãi, thế nhưng vẻ ngoài của đại thần rất đẹp trai…Nam Cung Cửu quay người đi tìm nước rửa mặt, đồng thời rửa sạch bụi bặm và thuốc bột đã bôi lên mặt suốt mấy ngày nay.

Đợi tới khi Nam Cung Cửu quay lại, Yến Nam Phi không nhịn được nhìn chăm chăm vào nàng. Đôi mắt to trong trẻo, linh hoạt chuyển động không ngừng, trên khuôn mặt non nớt lưu lại một vết đỏ nho nhỏ, vết thâm tím quanh mắt đã nhạt đi rất nhiều. Nếu để ý kỹ thực ra khuôn mặt này rất đẹp, thế nhưng cũng rất kì quái, chỉ là Yến Nam Phi nhất thời chưa nói được ra rốt cuộc là kì quái ở điểm nào.

Yến Nam Phi muốn sai Nam Cung Cửu đi lấy chút nước cho mình, nhưng lại không biết phải xưng hô với nàng thế nào cho phải, nhẹ ho hắng vài tiếng rồi nói “Ngươi, mau đi lấy nước.”

Nam Cung Cửu ngoan ngoãn xuống dưới nhà lấy nước. Khách điếm này vốn cực kỳ đông đúc, ai nấy đều anh tuấn, phong độ, Nam Cung Cửu bất giác sinh lòng ái mộ, vừa thưởng thức đủ các thể loại mỹ nam vừa tiến ra hậu viện.

Bên giếng lúc này có một tiểu tử cũng đang múc nước, thế nhưng không hiểu sao tay hắn cầm thùng gỗ, mắt dán xuống đất như thể đang tìm kiếm thứ gì. Nam Cung Cửu thấy vậy hiếu kỳ hỏi “Ngươi đang tìm thứ gì thế?”

Tên tiểu tử này chẳng thèm ngước mắt lên, đáp “Vừa nãy ta thất một con rết, không biết giờ đã chui vào lỗ nào rồi.”

“Ngươi muốn bắt con rết đó làm gì?”

“Nó có thể dùng làm thuốc…”

“Tiểu Tứ!” Đột nhiên phía sau truyền lại tiếng gọi, tiểu tử ngồi bên giếng vội vã đáp “Dạ có, thiếu gia.”

“Ngươi đang rình bắt con gì thế? Đi lấy nước nửa ngày trời mà chẳng thấy bóng dáng đâu.”

“Dạ…Tiểu Tứ sẽ mang nước lên ngay đây.”

“Ừm, mau lên.” Qua góc mắt, Nam Cung Cửu thấy một đôi ủng dài màu trắng không dính chút bụi bặm, trường bào màu đỏ, trên tay người đó cầm một chiếc quạt cốt ngọc. Khoảnh khắc Nam Cung Cửu ngẩng đầu, khi thấy gương mặt của vị thiếu gia đó, nàng chỉ có thể thở hắt một hơi.

Đây…tuyệt đối là một mỹ nam cực phẩm. Tuy dáng người cao gầy, mang hơi hướng tiên phong đao cốt, thế nhưng mày liễu hơi nhướng, đôi mắt mê hoặc động lòng, trời sinh bộ dạng phong lưu. Nam Cung Cửu mở lớn hai mắt, nuốt nước miếng liên tục.

“Này! Ngươi nhìn cái gì?” Người đó đột nhiên sầm mặt, cau chặt đôi mày, tỏ vẻ bực bội. Nam Cung Cửu máu huyết hừng hực, nuốt nước miếng nói  “Công tử tướng mạo đẹp quá!”

Vị thiếu gia nghe vậy đột nhiên đỏ ửng mặt, chẳng hề thương tiếc đấm một quyền vào con mắt lành lặn còn lại của Nam Cung Cửu khiến nàng đau đớn sờ lên đôi mắt mình, miệng lu loa “Khen ngài tướng mạo đẹp, tại sao lại ra tay đánh người chứ?”

vị thiếu gia đó dường như nhận ra bản thân có chút bất ổn, nghĩ một hồi, nói “Tại hạ đã lỗ mãng, ngươi…không sao chứ?”

Nam Cung Cửu dịch tay ra, một cặp mắt gấu mèo thâm đen nhanh chóng xuất hiện. Người trước mặt sợ hãi lùi về phía sau vài bước, người hầu của chàng – Tiểu Tứ thấy vậy vội nói “Thiếu gia nói nơi này thịnh hành nam sắc, thì ra là thật! Chúng ta mau đi thôi.”

Vị thiếu gia đó phẩy ống tay áo, tỏ vẻ bất cần “Sợ cái gì? Hành tẩu giang hồ, còn sợ chút chuyện cỏn con này sao?” Sau đó chàng lấy ra một nén bạc đưa cho Nam Cung Cửu “Đây coi như là chút lễ mọn thay lời xin lỗi của tại hạ.”

Nam Cung Cửu tỏ ra cực kỳ bất mãn, rõ ràng là xin lỗi, tại sao lại thành ra dáng vẻ khiến người ta quá đáng như vậy chứ? Đúng là con nhà giàu không được dạy dỗ cẩn thận, thực kém xa so với Đông Phương Huyền Dạ. Nam Cung Cửu bĩu môi, nể mặt lượng bạc, nàng không so đo thêm nữa, tiếp tục múc nước.

Yến Nam Phi đang uống trà thì thấy Nam Cung Cửu sầm mặt bê chậu nước vào, chẳng hề khách khí đặt luôn lên bàn, khiến nước sánh cả ra ngoài. Yến Nam Phi lạnh lùng liếc mắt qua, bỗng giật nảy người trước vùng mắt phải thâm đen của Nam Cung Cửu. Khi nãy chàng đã nghĩ chỉ chờ vài ba ngày nữa là mắt trái của Nam Cung Cửu sẽ khỏi, bây giờ xem tình hình lẽ nào phải đợi thêm mấy ngày nữa? Thấy dáng vẻ buồn bục không vui của Nam Cung Cửu, Yến Nam Phi hắng giọng hỏi “Làm sao thế?”

“Bị người ta đánh.” Nam Cung Cửu ngồi xuống cạnh chân đại thần, giọng uất ức “Ta chỉ khen hắn đẹp trai, ai ngờ hắn lại bực tức đánh ta… đau chết đi được.” Nàng nghĩ, mình phải giả bộ đánh thương một chút, nói không chừng đại thần sẽ báo thù cho nàng. Ai ngờ đại thần chẳng tỏ vẻ gì hết, hơn nữa còn bình tĩnh nói “Chúng ta không thể đợi thêm, kẻ khác sẽ cướp mất thời cơ, tối nay ta quyết định tới Mộng Liễu Uyển luôn.”

Nam Cung Cửu thuận miệng tiếp lời “Chỉ là ngài lo sẽ khiến người ta sợ chết khiếp! Ta có thể giúp ngài, nhuộm mái tóc bạc này thành đen là được rồi.” Nói xong, nàng nhìn chăm chú vào mái tóc bạc của chàng một hồi lâu, đột nhiên lại hiếu kỳ hỏi “Này, tại sao lông mày của ngài lại màu đen?”

Yến Nam Phi cau chặt hai mày, chìm trong im lặng.

Nam Cung Cửu lại càng hiếu kỳ, truy hỏi thêm “Nếu ngài để râu không biết là đen hay trắng nhỉ?”

Yến Nam Phi cố gắng kìm nén cơn giận, nhẫn nại đáp “Màu đen.”

Màu đen… Khoảnh khắc nhận được câu trả lời, Nam Cung Cửu lại bắt đầu lơ đễnh, mặt lúc trắng bệch lúc đỏ hồng, lòng hiếu kỳ vô bờ bến trỗi dậy, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cảnh cáo sắc nhọn của đại thần “Òa…vậy ngoài trừ mái tóc ra, tất cả những chỗ khác đều màu đen?”

Yến Nam Phi bóp chặt nắm đấm, đôi mắt phụng lóe lên cơn thịnh nộ.

Nam Cung Cửu vẫn đắm chìm trong trạng thái si mê giai đẹp, vừa chảy nước miếng vừa lẩm bẩm “Nếu là mà trắng thì thật tốt, ta chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy cả…”

“Oành, choang…” Chậu nước trên mặt bàn đổ sạch, nước bắn đầy lên người Nam Cung Cửu, đồng thời cổ nàng bị đại thần tóm chặt. Giây phút đó, Nam Cung Cửu ý thức sự hiếu kỳ của mình đã đi quá giới hạn, thế nhưng mê giai là cảnh giới đặc biệt mà nàng chẳng thể nào khống chế được.

Hơi thở băng giá của Yến Nam Phi phả lên mặt nàng, gằn từng tiếng “Đi theo ta, ngươi tốt nhất phải khống chế lòng hiếu kỳ của bản thân. Nghe đây, trời vừa tối, chúng ta sẽ tới Mộng Liễu Uyển, trước đó, tốt nhất ngươi hãy nhuộm đen tóc cho ta bằng không…”

“Được rồi, được rồi, ta sẽ lập tức đi mua đồ nhuộm.” Nam Cung Cửu trợn tròn hai mắt gấu mèo, dáng vẻ ngây thơ vô tội pha lẫn uất ức.

Yến Nam Phi buông tay, cuốn một lọn tóc trắng bên mai quanh ngón tay, nói “Cho ngươi nửa canh giờ, mau đi.”

Nam Cung Cửu co giò, vừa ra ngoài của lại quay trở lại đứng trước mặt đại thần, tay chân lóng ngóng “Vậy các phí dụng đó có được thanh toán?”

“Cái gì?”

Nam Cung Cửu thành thật lên tiếng “Nếu thanh toán, tôi sẽ mua loại tốt nhất về, sẽ không làm hỏng tóc, bằng không, chỉ có thể mua loại tệ nhất thôi…”

Yến Nam Phi lúc này dường như đã sáng tỏ, mím chặt môi. Tiền công chạy việc một ngày một trăm lượng, vậy mà nàng vẫn còn keo kiệt hỏi phí đồ nhuộm, chàng ngước mắt nhìn khuôn mặt ‘thảm không buồn nhìn’ của Nam Cung Cửu, ngẫm câu nói ‘nhìn tướng đoán người’ thực sự rất có đạo lý.

Nam Cung Cửu thấy đại thần có vẻ cực kỳ bực bội, liền nhún vai, lén lút lẻn đi.

Chiều tối, rốt cuộc mái tóc của Yến Nam Phi đã được nhuộm đen, có điều Nam Cung Cửu cảm thấy mái tóc đen này đã làm giảm đi khí thế mạnh mẽ, xuất thần của đại thần đi rất nhiều so với tóc trắng.

“Này!” Yến Nam Phi gọi mấy tiếng liền, nhưng Nam Cung Cửu vẫn giữ dáng vẻ cười ngơ, không phản ứng. Sự nhẫn nại của đại thần cũng chỉ có hạn, sau khi đập mạnh tay xuống bàn khiến Nam Cung Cửu lập tức định thần, Yến Nam Phi sầm mặt nói “Đến lúc xuất phát rồi!”

Nam Cung Cửu lúc này mới ý thức việc khi nãy đại thần gọi mình mấy lần nhưng hoàn toàn không dùng tên. Nàng liền bất mãn, khẽ cất tiếng “Người ta cũng có tên mà.”

Yến Nam Phi khựng lại, liếc nàng bằng đôi mắt phụng lạnh giá, kiệm lời đáp “Ta quên rồi.”

Nam Cung Cửu nghe vậy bước đi có phần loạng choạng. Thực ra đại thần cũng có khuyết điểm, ví như hay quên, da mặt mỏng, quên rồi thì mặc, cũng không có đủ dũng khí để hỏi lại lần nữa. Nam Cung Cửu hắng giọng, nghiêm nghị nói “Ta tên là Yến Tiểu Nam, gọi ta là Tiểu Nam hoạc là Nam Nam đều được.”

Yến Nam Phi gật đầu, chiếc cằm hạ thấp đên mức sắp chạm vào cả xương quai xanh, cuối cùng mới thốt lên được hai chữ “Tiểu Nam.”

Nam Cung Cửu giơ cao tay đáp “Có! Xin đại thần dặn dò!”

“Xuất phát.” Yến Nam Phi nhấc đao, quay người bước đi như bay. Nam Cung Cửu vội đội chiếc mũ người hầu lên rồi nhanh chóng đuổi theo đại thần.

Mộng Liễu Uyển non xanh nước biếc, đình đài lầu các xen giữa rừng hoa tuyệt sắc, ánh đèn, bóng người ca múa thướt tha. Tiếng đàn tiếng hát say mê lòng người, loang loáng tản ra từ các lầu đài hiên các.

Nam Cung Cửu nhận thấy nơi này không dung tục tầm thường như những thanh lâu kĩ viện khác. Nam Cung Cửu thân là người hầu trốn sau lưng đại thần, dùng đôi mắt gấu mèo liếc mắt nhìn ngắm đầy tham lam. Trên người những nam nhân phong độ nhã nhặn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, người xưa thường nói mỹ nhân thơm ngát, đại khái cũng chỉ thế này mà thôi.

Lầu chính của Mộng Liễu Uyển được gọi là Phù Phong Đài, giữa những rèm lụa thướt tha, đám mỹ nữ xinh đẹp đang xoay tròn biểu diễn, hát ca, còn về việc họ hát những gì, Nam Cung Cửu thực nghe không hiểu.

Tú bà lúc này đang ân cần tiến lại. Thấy Yến Nam Phi ra giá cao, lạnh lùng đẹp trai lại mang theo đao, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó dây, tú bà lập tức biết điều mời chàng lên thẳng phòng riêng trên tầng hai. Tú bà vốn định lấy lòng người hầu của đại thần là nàng đang đi phía sau, có điều vừa thấy khuôn mặt tím thâm nhằng nhịt của Nam Cung Cửu sợ đến mức mặt mày trắng nhợt, miệng còn không ngừng co giật. Nam Cung Cửu chẳng buồn bận tâm, dựa hơi đại thần ngông nghêng nói “Nếu hầu hạ không chu đáo, chúng ta sẽ phá tan chỗ này của mụ đấy!”

Đáp lại, tú bà mặt mày vẫn cười tươi như hóa, nhưng ánh mắt thoáng hiện vài phần khinh khi. Mãi cho tới khi bước vào phòng Yến Nam Phi mới lạnh lùng lên tiếng “Ngươi đúng là có bản lĩnh, còn dám vọng tưởng phá chỗ làm ăn của Tuyết Nương.”

“Tuyết Nương?” Nam Cung Cửu hỏi vặn “Đó là ai chứ?”

“Chủ nhân của Mộng Liễu Uyển, trước kia cũng bình thường thôi, nhưng sau khi luyện thành Liên Hoa Bảo Điển, võ công xuất thần nhập hóa, hơn nữa dựa vào nhan sắc mà có mối quan hệ cực tốt với mấy cao thủ thuộc các đại môn phái. Thế nên dần dần Mộng Liễu Uyển chính là nơi bọn họ thường lui tới, nếu để những lời ngươi nói vừa rồi cho họ nghe thấy, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.”

Nam Cung Cửu nhìn bộ dạng nghiêm túc của đại thần, bắt đầu cảm thấy bản thân đích thực đã rước họa vào thân. Tuyết Nương, chỉ nghe cái tên thôi đã thấy…nhất định cực kỳ biến thái. Nam Cung Cửu ớn lạnh toàn thân, cười nhạt nói “Không lo, có Yến đại thần bảo vệ, ta không sợ.”

Yến Nam Phi chẳng buồn ngước mắt nhìn lên, lạnh lùng đáp “Ngươi chẳng phải là gì của ta, tại sao ta phải bảo vệ ngươi chứ?”

Nam Cung Cửu lặng người. Đại thần đang ám chỉ nàng phải chủ động hiến thân sao? Phải chăng…đại thần cũng mê nam sắc? Sự thực này tuy cũng khiến người ta kích động, có điều…Nam Cung Cửu cúi đầu, khẽ nói “Chuyện là…ta chỉ thích phụ nữ.” Nói xong câu này, chính bản thân nàng cũng không ngừng run rẩy.

“Cái gì?” Đại thần thấy khó hiểu hỏi lại.

“Thôi bỏ đi…” Nam Cung Cửu lại nhìn Yến Nam Phi bằng đôi mắt gấu mèo, lẩm bẩm “Nếu vị Tuyết Nương kia tới xử ta, ta đành bất chấp nhận chứ sao.”

Yến Nam Phi nhìn bộ dạng của nàng, thực chẳng còn chút hứng thú uống trà thêm nữa, cau mày, xua tay nói “Ngươi đứng ra sau ta đi.”

Nam Cung Cửu thở hắt ra một hơi, nhanh vậy sao? Đại thần muốn làm luôn ở đây? Nàng thực sự muốn…đáng tiếc không có công cụ gây án, oán hận dâng trào nàng chỉ hận bản thân xuyên không sao không nhập vào thân xác của một người đàn ông.

Yến Nam Phi cuối cùng đã chịu dày vò đến mức cực hạn trước biểu cảm biến đổi không ngừng trên khuôn mặt thảm không muốn nhìn của Nam Cung Cửu, phẫn nộ thét lớn “Ngươi chắn mất tầm nhìn của ta rồi.”

Nam Cung Cửu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ngoan ngoãn đứng ra phía sau lưng đại thần.

Rất nhanh sau đó có người đưa danh sách hoa khôi tới, Yến Nam Phi chẳng buồn nhìn qua đặt một tờ ngân phiếu vào khay, buông tiếng “Cầm Sinh.”

“Cầm Sinh…”Người đó nhìn Yến Nam Phi đang đặt tay trên thanh đao, nghi hoặc đưa lời hỏi xong lại nói “Vị công tử phòng cạnh bên đã gọi rồi.”

Yến Nam Phi lại nói “Cho dù hắn ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả thêm một trăm lương.”

“Chuyện này…đợi tiểu nhân đi hỏi xem sao.” Người này cầm theo tờ ngân phiếu bước ra ngoài. Trước đó Nam Cung Cửu nghe đại thần nói Cầm Sinh chính là người tình của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, thế nên có thể hỏi thăm tin tức từ người này. Có điều, người tìm Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh không chỉ có một mình Yến Nam Phi, môn phái thần bí kia nhất định cũng đang vội vã tìm hắn giải độc, nói không chừng Đông Phương Huyền Dạ cũng đang âm thầm tìm kiếm. Vừa nghĩ tới Đông Phương Huyền Dạ, Nam Cung Cửu lại bắt đầu chảy nước dãi.

Rất nhanh, người đưa danh sách hoa khôi vào nói “Đại hiệp, thực áy náy quá, vị công tử phòng kế bên nói, bất luận ngài ra giá bao nhiêu, ngài ấy cũng trả thêm một trăm lượng.”

Đại thần chìm trong im lặng, khiến căn phòng tĩnh lặng đến kì lạ, chỉ nghe tiếng nhạc ca bên ngoài réo rắt truyền vào. Nam Cung Cửu đang suy ngẫm liệu họ sẽ bắt đầu đấu giá, chẳng ngờ đại thần đột nhiên nhấc đao xông ra. Nam Cung Cửu thấy vậy cũng lập tức theo sau.

Lúc Yến Nam Phi xông vào căn phòng cạnh bên, Nam Cung Cửu nín thở tưởng rằng đại thần xuất thủ đến nơi, ai ngờ, chàng lại lễ độ lên tiếng “Vị  công tử này, hay là ngày mai hãy quay lại tìm Cầm Sinh đi?”

“Hả? Vị đại hiệp này, vậy sao ngài không quay lại ngày mai.” Bóng áo đỏ tựa bên lan can phía sau từ từ quay lại, cặp mắt anh đào mê hoặc khẽ nheo, khe khẽ mở chiếc quạt trong tay ra.

Nam Cung Cửu há miệng ngạc nhiên, thì ra là vị công tử sáng nay, ha ha, cơ hội báo thù tới rồi, nàng nhất định phải xúi giục đại thần đánh cho hắn một trận mới được.

Vị mỹ nam cực phẩm lúc nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Cửu cũng khựng người, có điều, ngay giây sau đã hồi phục lại vẻ bình thường, nhẹ phe phẩy chiếc quạt, bật cười nói “Sở thích của vị đại hiệp này thực đặc biệt, hà tất phải tìm Cầm Sinh chứ? E rằng sẽ không hợp khẩu vị đâu.”

Nam Cung Cửu liếc nhìn vầng trán với đám gân xanh giật lên đùng đùng của đại thần, lặng lẽ lùi về phía sai vài bước, hứng thú nhìn chằm chằm vị công tử áo đỏ, thầm thét “Ha ha, ngươi toi rồi!”

Tốc độ xuất đao của Yến Nam Phi cực nhanh, khiến đối phương chẳng kịp đề phòng. Thế vị công tử áo đỏ không phải dạng vừa, khé nhún người, chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng tiếp thanh đao, dễ dàng chặn lại được thế tấn công của Yến Nam Phi.

Yến Nam Phi ‘hưm’ một tiếng lạnh lùng nói “Trong quạt có Hương Phù nhuyễn cốt tán, ngươi là người trong Vạn Hoa Cốc.”

Đối phương nhướn đôi mày liễu, tiếp tục phe phẩy chiếc quả nói “Dám hỏi tôn danh đại tính của đại hiệp? Tại sao nhất định đòi gặp bằng được Cầm Sinh?”

“Hà tất phải nói nhiều? Tóm lại, hôm nay ta nhất định phải gặp hắn, nếu công tử ngăn cản, đừng trách thanh đao trong tay ta vô tình. Tuy đã trúng nhuyễn cốt tán của ngươi, thế nhưng chỉ cần dùng ba thành công lực, ta cũng dư sức đối phó với ngươi rồi!” Nam Cung Cửu nghe Yến Nam Phi nói không khỏi lạnh người, đại thần quả không hổ danh đại thần, chỉ riêng khí thế đã hoàn toàn áp đảo đối phương.

“Khẩu khí lớn quá nhỉ, vậy thì ta đành phải lĩnh giáo thôi.” Vị công tử áo đỏ phi thân qua lan can, nhẹ nhàng hạ xuống giữ sân khấu, hình dán giống như một bông hoa đỏ đang nở rộ. Chàng nho nhã quạt nhẹ, ánh mắt long lanh, quyến rũ.

Trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Yến Nam Phi dường như kết thêm một tầng băng mỏng, chẳng nói lời nào đã vội lao theo, rồi hạ xuống vững vàng ở đầu kia của sân khấu.

Có lẽ đã quá quen với những cảnh tượng này, đám ca vũ vội tản ra, để lại sân khấu cho hai người đàn ông chuẩn bị giao đấu.

Nam Cung Cửu lần đầu tiên phát hiện khinh công thực sự hữu ích, nàng chỉ sợ bản thân sẽ bỏ lỡ điều gì, nên chạy thục mạng xuống lầu, rồi xông thẳng vào đại đường lầu một. Chỉ thấy quan khách đang ngồi đều không hề tỏ ra ngạc nhiên, uống trà, thưởng rượu, tán gẫu như thường, chỉ thi thoảng liếc về phía sân khấu một lần mà thôi. Nam Cung Cửu tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, lại nghe người ngồi kế bên nói “Không biết là vì chuyện gì? Nhưng nhìn hai người này thân thủ bất phàm, Mộng Liễu Uyển lại kiếm một món lớn rồi!”

Nam Cung Cửu nghe vậy xán lại gần bắt chuyện “Tôi biết, đó là vì Cầm Sinh.” Sau đó, nàng cũng thừa cơ hỏi thêm “Nhưng Mộng Liễu Uyển kiếm được gì chứ?”

Người kia nghe vậy liếc về phía cửa tây rồi chu miệng đáp “Họ bắt đầu nhận đặt cược rồi đó.”

Nam Cung Cửu bất giác ‘oa’ lên một tiếng. Nơi này thực đúng là có đầu óc làm ăn, những chuyện hay như vậy, nàng đương nhiên không thể bỏ qua. Dựa vào hiểu biết về đại thần mấy ngày qua, nàng chẳng hề do dự xông lại đặt cược cho đại thần một trăm lượng.

Nhà cái liếc nhìn Nam Cung Cửu mấy lần bằng ánh Cực kỳ dị thường, sau cùng hỏi “Ngươi có chắc chắn là sẽ đặt cược cho đao khách đó không? Đừng nói chúng ta lừa gạt, nhắc trước cho ngươi biết, chiêu thức của Vạn Hoa Cốc xưa nay nổi tiếng xuất thần nhập hóa đó.”

Nam Cung Cửu vuốt mũi đầy vẻ đắc ý, tự hào lên tiếng “Ta có thể nói cho ngươi biết, vị đao khách đó không phải dạng tầm thường đâu. Ngài ấy luyện thần công đấy.”

Có người hiếu kỳ hỏi “Là thần công gì thế?”

Nam Cung Cửu cau mày, bản thân nàng còn chưa có cơ hội hỏi thăm việc này…có điều nàng không thể để mất thể diện trước mặt đám đông như vậy, tiếp tục tỏ ra thần bí đáp “Nói ra các ngươi cũng không biết, vì muốn luyện thần công, mái tóc của ngài ấy đã bạc trắng cả.”

Người xung quanh sau khi nghe thấy liền đồng loạt ‘ồ’ lên một tiếng, hơn nữa còn kéo dài một lúc, sau cùng đồng thanh nói “Thì ra là Yến Nam Phi, người rất giỏi đao pháp Sương Nguyệt.”

Nam Cung Cửu cười khan, hai con người xoay chuyển linh động, thật không ngờ đại thần nổi danh đến vậy, lần này tiết lộ mất thân phận của chàng rồi. Thôi toi!

“Yến Nam Phi mấy năm nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, lẽ nào đã thực sự tái xuất giang hồ?”

“Lúc xưa hắn đã từng bại trận trước mật tịch chuyển thế của nhà Bắc Đường, nên quay về luyện công, không ngờ luyện thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho nên mới né tránh thế nhân…”

“Hắn cố tình nhuộm đen mái tóc, phải chăng vì muốn che đi tai mắt người đời, tới đây hẹn hò?”

“Còn cần phải nói, nhất định là vậy, nếu không tại sao lại vì một người tên Cầm Sinh mà quyết chiến với Tam thiếu gia của vạn Hoa Cốc chứ?”

“…”

Nam Cung Cửu nghe bọn họ tan qua tán lại, cả người mơ màng, lúc nghe được mấy từ Tam thiếu gia của Vạn Hoa Cốc, hai mắt chợt lóe sáng, Vạn Hoa Cốc, chẳng phải là sào huyệt của Tây Môn Phun Huyết sao? Nàng nghiêng đầu, giơ tay ra hỏi “Tam thiếu gia của Vạn Hoa Cốc là ai?”

Mọi người lại lần nữa đồng thanh đáp “Là Tây Môn Phiêu Tuyết.”

Tây Môn Phiêu Tuyết…chính là tên đàn ông lẳng lơ mặc trường bào màu đỏ này sao? Chẳng trách mà thích màu đỏ! Đôi mày, khóe mắt, khóe miệng của Nam Cung Cửu không ngừng co giật, rồi ngã ngửa ra phía sau.

Trời đất ơi! Vị hôn phu của nàng không ngờ lại có tướng mạo mỹ nam cực phẩm thế này. Bảo nàng phải làm sao cho phải đây…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.