[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 95 : Đại bi đại hỷ




Hải Thượng Đại Phong Xa chậm chạp ngừng lại ở bến tàu, cầu thang bên mạn tàu còn chưa thả xuống thì đã có mấy người đàn ông trung niên vạm vỡ leo lên boong tàu bằng sợi dây thừng mà các thuỷ thủ vừa ném xuống. Những người đàn ông trung niên này chính là các tiểu cổ đông của công ty săn cá voi thuộc Hải Thượng Đại Phong Xa, bọn họ nôn nóng muốn biết lần này Hải Thượng Đại Phong Xa mang về cho họ bao nhiêu cá săn được.

Hải Thượng Đại Phong Xa rời bến chưa đến một tuần đã quay trở về Duner, đó là do may mắn gặp mùa đại thu hoạch cá kình bơi ra ngoài, hay là do xui xẻo gặp chuyện bất trắc mà trở về cảng? Cái lỗ thủng to đùng kia ở đuôi thuyền chẳng phải là điềm lành gì, thân tàu của Hải Thượng Đại Phong Xa vô cùng kiên cố, có thể bổ thân tàu thành hình thù như vậy thì có thể thấy được uy lực đánh sợ của một kích đó.

Lâm Tề nhanh nhẹn nương theo một sợi dây thừng phóng lên bến tàu thượng, hắn phủi bụi dính trên tay, cười vẫy tay với Kiều A Nhượng:

- Kiều A Nhượng đại thúc, thu dọn đồ ổn thoả hết cả rồi chứ!

Cái mà Lâm Tề gọi là thu dọn thỏa đáng tất nhiên chính là những cây chĩa săn cá kình còn lại. Có công văn xác nhận của trung tá Navy, những cây chĩa săn kình này có thể lấy đi từ danh sách các đồ vật thuộc quản lý của Đế quốc. Gặp một ngày tốt không trăng gió lớn thì các bảo bối này có thể ngoan ngoãn nằm trong kho chứa bí mật của gia tộc Hắc Hổ, đợi đến một ngày có thể bùng lên ánh lửa chói loá khi xuyên thấu qua lồng ngực của một cường giả nào đó.

Gió tuyết đầy trời cuốn tới, râu tóc của Kiều A Nhượng cũng nhốm màu trắng xoá, tươi cười vẫy vẫy cái tẩu hút thuốc với Lâm Tề. Ông ta đương nhiên sẽ đem những món đồ nhỏ bé đáng yêu kia bảo quản thật tốt, đấy đều là những bảo bối có thể phát huy hiệu lực lớn. Có được những bảo bối này, sau khi tuyến hải hành đầu xuân năm sau khôi phục hoạt động trở lại, có lẽ một số thuộc hạ của gia tộc Hắc Hổ có thể đánh cướp thêm được mấy chiếc thương thuyền võ trang?

Kiều A Nhượng mấp máy môi, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười:

- Đều là dê béo mỡ đấy!

Enzo và Long Thành cũng trượt xuống thuyền, Lâm Tề đã sớm nhiệt tình ôm chầm lấy Râu Đen.

Râu Đen dùng gương mặt đầy râu ria của mình không ngừng cọ sát vào mặt Lâm Tề, ông khóc ròng hét lớn:

- Ôi, Lâm Tề, đứa con bé nhỏ của ta, Lâm Tề của ta! Con sao lại chạy ra biển thế? Con muốn cho người cha già Râu Đen đáng thương này của con phải thấp thỏm lo âu sao? Đáng tiếc con trưởng thành rồi, nếu không ta thực hẳn muốn phát vào mông con!

Lâm Tề uể oải ho khan vài tiếng, sau đó hắn đắc ý cười nói:

- Ồ, yên tâm đi, phụ thân đại nhân tôn kính, con chỉ là dẫn Enzo đi ngắm cảnh trên biển cho biết thôi. Các vị đại nhân tôn quý phải biết một điều là đối với người trong đất liền mà nói thì không được đi ngắm biển là điều hết sức bi ai.

Mấy vị quý nhân quan to của Duner lập tức cười ầm lên, bọn họ cười nghiêng ngã, dường như Lâm Tề lấy tên Enzo “nhà quê trong đất liền” ra trêu chọc làm cho bọn họ vô cùng thỏa mãn. Đúng vậy, là một tên nhà quê chưa từng thấy qua biển lớn bao giờ, còn những quý nhân quan to bọn họ ngày ngày đều giao tiếp với biển đấy chứ.

Dùng sức nắm chặt bả vai Lâm Tề, Râu Đen lớn tiếng nói:

- Thế thì, Lâm Tề nhỏ bé của ta, nói cho của phụ thân con biết, con có gây thêm phiền phức cho lão Kiều A Nhượng đáng thương không? Hử? Con không gây phiền phức cho bọn họ à? Con mồi của các con là gì vậy?

Các vị quan to quý nhân cùng lúc ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghiêng tai lắng nghe Lâm Tề trả lời. Biết sao được, một chiếc thuyền săn kình rời bến luôn làm động lòng người, mỗi một chiếc thuyền săn kình đều lóng lánh ánh kim, chỉ cần có thu hoạch, các cổ đông của nó có thể nhận được lợi ích thật lớn.

Hải Thượng Đại Phong Xa lại là một chiếc thuyền săn kình mới tinh, chi phí chế tạo cực kỳ cao, không tính phần thân tàu khoác giáp sắt của nó, chỉ mỗi cái lò luyện ma năng để điều khiển con tàu thôi cũng đã hao phí một khoảng tiền lớn, chỉ mỗi cái lò luyện ma năng kia đã tiêu phí hơn triệu tiền vàng của nhóm cổ đông rồi.

Nhưng không sao, chỉ cần Hải Thượng Đại Phong Xa lần này có thể mang về hai con Độc Giác Cuồng Kình, tất cả chi phí đều có thể thu hồi trở lại! Nếu còn có một ít thu hoạch khác – cơ bản đây là chiến lợi phẩm thu thêm không thể thiếu, ví như vây cá mập đầu búa và mặt loại hải sản linh tinh khác, thế thì một chuyến ra khơi này đã có chút lợi nhuận rồi. Và lần tiếp theo Hải thượng Đại Phong Xa ra khơi thì cái mà nó mang về toàn bộ là lợi nhuận ròng!

Lâm Tề đắc ý bĩu môi, hắn giơ ngón tay cái về phía Hải Thượng Đại Phong Xa, đắc ý cười nói:

- À, chỉ có một con, các quý bà quý ông tôn kính, chỉ có một chiến lợi phẩm. Lần này ra khơi, ta và Enzo liên thủ, chúng t atự tay xử lý một con to to đằng kia!

Enzo nghiêm cẩn hơi khom người về phía các vị quan to quý nhân, mặt gã ửng đỏ, dường như rất ngượng ngùng.

Các vị quan to quý nhân lập tức chậc chậc tán thưởng, quả nhiên là một người trẻ tuổi thuần phác, thẹn thùng, mấy năm nay, những thanh niên thật thà chất phác giống như vậy thật sự quá hiếm thấy. So với cái đám bại hoại ăn chơi đàng điếm ở mấy chốn phong hoa tuyết nguyệt của nhà mình, loại thanh niên như Enzo căn bản là cành vàng lá ngọc.

Long Thành bên cạnh cười lạnh, Enzo mặt đỏ là bởi vì mắc cỡ ư? Lâm Tề lại vô sỉ chiếm lấy hết công lao của Long Thành.

Tán thưởng xong một hồi, các vị quan to quý nhân nhóm đột nhiên cùng lúc kêu lên kinh ngạc,“Oa ô!” Cái gì? Bọn họ nghe lầm hay là Lâm Tề nói sai? Chỉ có một con vật bị săn? Gặp quỷ, chết tiệt, chỉ có một con? Một con Độc Giác Cuồng Kình cho dù bán giá cao tới đâu thì lợi nhuận cũng chỉ bằng một nửa giá thành chế tạo chiếc Hải Thượng Đại Phong Xa mà thôi!

Nói cách khác, các cổ đông của Hải Thượng Đại Phong Xa phải sang năm sau mới có thể thu hồi giá thành, phải hai năm sau mới có thể thu được tiền lời!

Một ít quan to quý nhân mỉm cười vui sướng trên nỗi đau của người khác, bọn họ đang chế giễu vận khí xui xẻo của một số người nào kia. Lễ Giáng Thần sắp tới rồi, bây giờ đang là lúc kết thúc một năm cũ của của đại lục Tây Phương, là một ngày quan trọng mở đầu một năm mới. Trong khoảng thời gian lễ Giáng Thần, thuyền săn kình không thể ra khơi. Mà sau lễ Giáng Thần, khí hậu sẽ trở nên ác nghiệt vô cùng, thuyền săn kình cũng không thể rời bến.

Còn sau khi vào xuân, thuyền săn kình đi vào Bắc Hải thì cũng đồng nghĩa với đi chịu chết – các vị Thuỷ Sư của Ngũ Đại Liên Đảo giống như lang sói ăn sạch cả da lẫn xương của thuyền săn kình! Cho nên, lần này này các cổ đông của Hải Thượng Đại Phong Xa phải đau lòng xót dạ rồi đây!

Đồng thời, trong các cổ đông của Hải Thượng Đại Phong Xa, trên mặt của đại cổ đông còn có thể nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng các tiểu cổ đông – những kẻ đang trông chờ vào thu hoạch lần này để kiếm tiền ăn lễ, sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ có một con Độc Giác Cuồng Kình thôi ư, trời ạ, Lâm Tề ngươi không phải đang hại người ta sao?

Mười mấy tên cổ đông có gia thế không giàu có cho lắm đang nhìn chằm chằm Lâm Tề với ngọn lửa giận hừng hực, chính là tên kia, làm cho cuộc sống của bọn họ bỗng chốt trở nên túng thiếu! Chết tiệt, hắn sao có thể làm thế được?

Đúng lúc này, mấy người đàn ông trung niên vừa mới lên lên thuyền vô cùng vui mừng vọt tới bên lan can thân tàu, bọn họ đồng tâm hiệp lực nâng lên cao một cái độc giác dài hơn 4 mét có ánh vàng rực rỡ.

- Độc Giác Kình Vương, Lâm Tề thiếu gia và Enzo tiên sinh liên thủ giết một con Độc Giác Kình Vương!

Toàn bộ bến tàu khắp nơi vang lên tiếng kinh hô, giỡn chơi à, một con Độc Giác Kình Vương ư?

Một con Độc Giác Kình Vương có thể sánh ngang với mười mấy hai mươi con Độc Giác Cuồng Kình? Giàu to rồi, lần này thật sự giàu to rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.