Bọn thủy thủ trên tàu vừa thuần thục nhưng cũng thật cẩn thận mang con Độc Giác Kình Vương ra mổ xẻ. Đối với loại bảo bối giá trị to lớn này, cho dù là lãng phí một giọt máu đều đáng xấu hổ. Tất cả nguyên liệu trên người nó đều phải được bảo quản tại hầm băng ma năng chuyên môn mới không để lãng phí bất cứ thứ gì.
Nhất là máu và thể dịch, lại càng phải dùng những bình đựng do ma luyện sư chuyên môn chế tạo, nếu dùng những lọ bình thường, không đến ba ngày chỗ huyết dịch này liền mất đi tất cả linh tính .
Thậm chí những chất ô uế trong ruột già của nó cũng phải có những thủy thủ chuyên môn lấy nó ra, cất riêng trong một gian phòng nào đó trên thuyền. Những thứ này vừa dơ bẩn lại cực kì hôi thối, nhưng nó lại là báu vật đối với những bí dược sư kia. Đừng xem thường những thứ ghê tởm này, nếu gặp thời vận thì một cân phân của Độc Giác Kình Vương cũng phải bán được mấy trăm tiền vàng.
Lâm Tề và Long Thành đứng ở đầu thuyền, nhìn theo mấy trăm thủy thủ nhanh nhẹn xẻ con kình vương thành từng mảnh.
Long Thành đứng tựa vào bức tượng mỹ nhân ngư, đột nhiên nhếch mép cười nói:
- Biết ta vì sao chấp thuận ba phần lợi nhuận không?
Lâm Tề liếc xéo Lâm Thành một cái, hắn vẫn còn hậm hực về việc bị cướp mất ba phần lợi nhuận. Hắn lắc đầu nói:
- Chắc chắn không phải vì ta đã cứu mạng ngươi rồi? Ngọn núi băng đó không đè chết được ngươi, điều này ta hiểu rất rõ, ta nhiều nhất cũng chỉ là giúp ngươi bớt chịu khổ một chút thôi!
Long Thành vỗ vai Lâm Tề cười nói:
- Thú vị, ngươi là một tên khốn thông minh. Ngọn núi băng đó không đè chết ta, nhưng có thể làm ta tổn hao nguyên khí rất lớn, điều này không nghi ngờ gì nữa. Ta đã đặt cược rằng trong vòng một năm sẽ phải trở về Đế Kinh mới có thể tính là thắng, nếu để mất quá nhiều thời gian vào ngọn núi băng đó thì rất có thể sẽ thua ván bài này.
Từ từ thở dài, Long Thành lắc đầu nói:
- Ta không thể lãng phí thời gian, nhất định phải có được một khoản tiền, sau đó còn phải tiếp tục lên đường. Ta cũng không có thời gian tự mình đi bán đấu giá con cá này nên mới chấp nhận điều kiện của ngươi! Ta nhất định phải nhanh chóng trở về Đế Kinh, thắng ván cược này một cách oanh liệt!
Lâm Tề tò mò nhìn Long Thành, cuối cùng là vụ cá cược thế nào lại có thể khiến hắn mạo hiểm làm những chuyện gần như không thể như vậy?
Từ cảng phía đông xuất phát thẳng về phía bắc tiến về Bắc Hải, sau đó phải vượt qua băng nguyên Odin với vô vàn hiểm nguy – cần phải biết rằng, đó chính là sào huyệt của Băng Sương Titan và một số dị tộc cực kì đáng sợ khác, thậm chí còn có truyền thuyết nói rằng tận trung tâm của băng nguyên Odin còn có một thông đạo bí mật thông đến thế giới bên dưới, nơi trú ngụ của những thế lực tàn ác cổ xưa đã từng lật đổ thế giới trước thời kì hủy diệt.
Có thể vượt qua băng nguyên Odin mà không chết đối với người bình thường đã là một chiến công hiển hách đến khó tin. Đằng này hắn còn phải vượt qua Bắc Hải vào mùa đông là thời điểm gió tuyết dữ dội nhất, tiến sâu vào đại lục phía tây. Ván cược này rõ ràng là đùa giỡn với tính mạng, cho dù thực lực của Long Thành có cao hơn đi chăng nữa cũng là đang liều mạng, có gì đáng để hắn phải làm như thế?
- Ta không hiểu tại sao lại như vậy?
Lâm Tề tò mò nhìn Long Thành:
- Vì tiền vàng hay là vì mĩ nữ?
Long Thành cười nhạo báng, y khinh thường quay đầu nhìn về phía mặt biển:
- Tiền vàng? Long Thành ta xuất thân quý tộc, không dám nhận là phú khả địch quốc, nhưng mấy chục nhà được xem là giàu có ở chỗ hoang dã các ngươi cộng lại đại khái có thể so sánh với quản gia nhà ta. Còn nói đến mỹ nhân, ha ha, trong một trăm lẻ tám mỹ nhân trên phấn hồng đồ xuất sắc nhất của Đông phương đế kinh thì có đến ba mươi tám mỹ nữ hồng hoàn là do ta lấy đi.
Chắp hai tay ra sau, Long Thành ngạo nghễ nói:
- Đại gia ta gia tài hàng tỉ, dung mạo cái thế, anh minh thần võ, văn võ song toàn, bất kể là văn tài võ lược thiên hạ ít có người kịp, chính là tuyệt đại nhân vật trong thiên hạ. Tiền tài? Mỹ nữ? Những thứ tầm thường đó cũng đáng để ta phải mạo hiểm sao?
- Như vậy, ngài Long Thành cao quý, dung mạo cái thế, anh minh thần võ, văn võ song toàn, rốt cuộc ngài đã đánh cược với người ta cái gì?
Lòng hiếu kì của Lâm Tề hoàn toàn đã bị kích thích.
Long Thành đắc ý cười hả hê vài tiếng, y vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:
- Cũng không có gì, đơn giản là ta cược chức Tổng đốc của một hành tỉnh, Thái thú của bốn châu quận và quan thủ thành của ba mươi chín tòa thành mà thôi. Đây là một vụ đặt cược khá lớn, thêm vào một ít như giấy chuộc thân của những mỹ nhân ở phấn hồng đồ và phấn hồng phó sách cũng không đáng là gì.
Long Thành đột nhiên điên cuồng cười ha hả, hắn cười đến mức nước bọt văng tung tóe. Hắn cười nói một cách dâm tiện với Lâm Tề:
- Thú vị nhất là một điều kiện, ha ha, nếu người đánh cược với ta thua, hắn sẽ phải đưa tám người thiếp sủng ái nhất đến phủ cùng ta ngâm thơ ngắm trăng bảy ngày.
Trong đôi mắt tinh quang lóe ra, Long Thành nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái sừng này, ta nhất định phải cắm chặt trên đầu hắn, khiến hắn thiên thu vạn kiếp mãi mãi làm con rùa rút đầu! Muốn đấu vói Đồ Thành Huyết Linh Long Thành ta, ha ha, cắm cho hắn vài cái sừng chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi!
Lâm Tề lại một lần nữa phát điên, cái tên Long Thành này rốt cuộc là có lai lịch thế nào đây?
Tổng đốc một hành tỉnh, Thái thú châu quận, Thành Chủ, tất cả đều có thể đem ra cá cược, hắn tất nhiên phải xuất thân từ các nhà quý tộc cao quý nhất.
Càng làm cho Lâm Tề muốn nổi điên chính là, Long Thành đã có quyền lực để đánh cược các chức vụ quan trọng như vậy, hắn ta lại còn đánh cuộc cả thị thiếp với người ta! Quả thực là hết sức hoang đường, bại loại, như thế chẳng phải nói, tất cả Tổng đốc, Thái úy kia đều ngang hàng với bọn thị thiếp của họ hay sao?
Qua ván cược mà Long Thành miêu tả, Lâm Tề đột nhiên phát hiện, Long Thành rõ ràng là một tên con ông cháu cha khốn kiếp. Nếu đem đám con nhà quý tộc ở thành Dunner ra so sánh với hắn thì tất cả chỉ là đám dế nhũi, trong đám ăn chơi cũng chẳng là gì. Lâm Tề và đám tiểu thư công tử ở thành Dunner chẳng qua là cá cược ít tiền vàng, nhưng nhìn Long Thành đi, hắn và người ta đánh cuộc đều là những thứ gì vậy?
Đúng vào lúc Lâm Tề đang âm thầm suy đoán về thân phận của Long Thành thì ngay phía sau ngọn núi băng cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng trống nặng nề.
Da đầu Lâm Tề run lên bần bật, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn về phía xa.
Tên hoa tiêu ngồi trên đầu cột buồm đã thất thanh kêu lên:
- Thuyền rồng Odin, là đội thuyền dị tộc! Mở lò luyện ma năng, nhanh chóng rời khỏi đây!
'Hắc ~ hắc ~ nha ~hoắc’, cùng với tiếng hô quát trầm thấp, tiếng xướng họa mạnh mẽ, một bức tượng đầu rồng gỗ cao đến vài mét từ từ ló ra phía sau ngọn núi băng, một chiếc chiến thuyền hình thù kì lạ cũng bắt đầu lộ ra dần dần sau ngọn núi.
Con thuyền rồng với chiều rộng không hơn năm mét, chiều dài lại hơn một nửa con thuyền Đại Phong Xa, hình dạng như một con rồng dài, toàn thân sơn màu máu, từ phía sau ngọn núi băng lách ra, sau đó đổi hướng, nhắm hướng con thuyền Đại Phong Xa mà lao đến.
Phía sau con thuyền này còn có ba con thuyền rồng nhỏ với độ dài chỉ bằng một nửa con thuyền trước, chiều ngang còn hẹp hơn theo sát.
Ở giữa mỗi con thuyền đều đặt một cái trống bằng da thú, một người khổng lồ cao hơn ba mét, làn da xanh xám quỷ dị tay cầm một chiếc cốt chùy thật lớn, đang từ từ đập vang trống trận, phát ra những âm thanh làm người ta tinh thần dao động.