Lâm Tề ra khỏi mật đạo, quay đầu nhìn về phía gian phòng của Arthur. Arthur quấn một chiếc khăn lông ở phía dưới, đứng ở phía sau cửa sổ sát mặt đất nhìn ra ngoài, hai anh em không có một chút quan hệ huyết thống gì đều đang đứng từ xa nhìn nhau.
Cửa sổ sát đất mà khách sạn Hoa Hồng Xanh sử dụng đều là hàng đặc chế của Liên bang thương mại Villas, có lớp kính với pháp lực đặc biệt. Pháp lực này cho phép người trong phòng có thể theo dõi được toàn cảnh bên ngoài mà người bên ngoài không hề hay biết.
Lâm Tề hẳn nhiên cũng không có khả năng nhìn xuyên qua được lớp kính này, nhưng hắn biết Arthur nhất định đang đứng sau cửa sổ. Hắn cười giơ tay lên, hướng về phía cửa sổ vẫy vẫy, sau đó nhẹ nhàng làm một động tác cắt cổ.
Arthur đứng phía sau cửa sổ, hai tay đặt trên bàn, ngón tay đột nhiên dùng sức, mười ngón tay ấn thật sâu vào chiếc bàn gỗ rắn chắc.
- Lâm Tề, ngươi không thể cứ tự đắc mãi như thế được đâu!
Cười lên vài tiếng cổ quái, Arthur vỗ nhẹ tay, vài người đàn ông lực lưỡng trong trang phục màu đen bước ra từ cánh cửa hông, hướng về Arthur cúi đầu thi lễ, nhưng ánh mắt của họ cũng không nén nổi nhìn về phía thân hình của người thiếu nữ có mái tóc dài bạch kim.
- Sau này ta không muốn nhìn thấy ả ta xuất hiện ở Dunner này nữa, để cho ả hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Arthur liếc mắt một cái về phía thiếu nữ đang ngủ vùi trên đất, trong ánh mắt lóe ra một tia nhìn hung bạo.
Thiếu nữ này có một gương mặt xinh đẹp mĩ lệ của các tiểu thư quý tộc, nhưng nàng lại xuất thân ti tiện, mẹ của nàng chỉ là một ả gái điếm già nghèo khổ của cảng Dunner. Arthur tình cờ gặp nàng, liền mua về bí mật nuôi dưỡng ở cứ điểm bí mật. Hôm nay vì để ứng phó với Lâm Tề, hắn đã đem cô gái này đến khách sạn Hoa Hồng Xanh. Nhưng hiện tại, giá trị lợi dụng của nàng đã không còn nữa.
Không thể để Lâm Tề hoặc Râu Đen tìm được cô ta, nếu như để lão cáo già Râu Đen biết được, cô gái này được mang tới khách sạn không lâu trước khi Lâm Tề tiến vào thì lão nhất định sẽ nghi ngờ sự việc tối hôm nay có liên quan đến Arthur.
Arthur không thể mất đi sự tín nhiệm và sủng ái của Râu Đen, hắn nhất định phải giữ được hình ảnh trong mắt Râu Đen, hắn tuyệt đối không thể để Râu Đen phát hiện hắn có can dự vào việc Linh và Nhã đi thăm dò hành động của Lâm Tề, mọi vết tích có thể cũng đều phải được loại trừ sạch sẽ.
- Rất tiếc, thật ra ngươi cũng có thể có một người cha có huyết thống cao quý! Nhưng cũng chỉ có thế thôi!
Nhìn vào gương mặt mĩ lệ từng làm cho mình mê mẩn trong một thời gian, Arthur vẫy nhẹ tay tựa như vất đi một thứ rác rưởi vậy.
Vài người đàn ông lực lưỡng nhặt mớ quần áo bừa bộn lên, dùng một tấm vải trắng quấn lấy cô gái, sau đó cho vào trong một chiếc rương bằng da cực lớn.
Vài phút sau, những người đàn ông này đã thay đổi y phục, nghiễm nhiên trở thành một phái đoàn thương nhân mang theo vài cái rương da lớn ra khỏi cửa chính của khách sạn Hoa Hồng Xanh. Hai cỗ xe ngựa đều đang đợi họ ở bên ngoài, đợi sau khi những chiếc rương đều đã được xếp lên, những đại hán này cũng lần lượt lên xe, từ đó về sau trên đời không còn xuất hiện thiếu nữ mỹ lệ với mái tóc bạch kim nữa, mẹ của cô ta dĩ nhiên trong ngày hôm đó cũng đột nhiên biến mất.
Một ả gái điếm già nghèo khổ và đứa con gái riêng của bà ta, ai mà thèm để ý đến họ chứ?
Lâm Tề ngồi trong xe liên tục hắt hơi, liền vội vàng quay về tổ trạch. Baar cưỡi ngựa, dẫn theo một đội hộ vệ hộ tống bên cạnh. Enzo ngồi phía đối diện tò mò nhìn Lâm Tề.
Enzo vặn vặn người, nhếch chân lên cười nói:
- Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ, ngươi thật sự tin rằng Arthur và nữ nhân kia đều ở khách sạn suốt đêm sao?
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, Lâm Tề đánh rơi cả chiếc khăn trên mặt thùng xe, hai tay ôm lấy đầu rên rỉ:
- Dĩ nhiên ta cũng không tin. Nhưng ta có thể làm thế nào? Ngay trước mặt Baar đại thúc mà tra tấn hỏi cung hắn sao? Cha ta nhất định sẽ không bỏ qua! Baar đại thúc cũng không thích hắn ta, nhưng ông ấy cũng sẽ không cho phép ta hành xử hồ đồ, cha ta đã có lệnh, không cho phép bọn họ can dự vào những việc giữa ta và hắn!
Enzo cũng thở dài một tiếng, lần này thật sự là hết cách. Râu Đen không cho phép Lâm Tề quấy nhiễu đến Arthur, như vậy cả thành Dunner này cũng không ai có thể giúp Lâm Tề can thiệp. Trừ phi tìm được bằng chứng xác thực chứng minh Nhã và Linh là đồng đảng của Arthur, chứng minh đám đại hán Hắc Linh kia là tay chân của hắn, nếu không bất kể là ai cũng đừng mong động đến một sợi tóc của Arthur.
Là con nuôi của Râu Đen, là đứa con duy nhất mà người đồng minh đáng tin cậy Quỷ Tóc Đỏ trước lúc chết đã gửi gắm, Arthur sinh ra đã có được một sự bảo vệ vững chắc. Sự bảo vệ chắc chắn này đến cả Lâm Tề cũng khó mà phá vỡ được, điều này liên quan đến vấn đề uy tín và danh dự của Râu Đen, không thể dễ dàng xúc phạm.
Lâm Tề rơi vào trạng thái trầm tư, hắn đang tính toán sẽ gặp phải phiền phức gì nếu như không bắt được hai thiếu nữ kia.
Nhất định sẽ có phiền toái, nhưng hắn không ngại. Lần này hắn có thể đả thương nặng hai nữ nhân tự cao tự đại kia, vậy thì lần sau tất nhiên cũng có thể.
Suốt đoạn đường không nói gì, chiếc xe ngựa trong vòng vây của đội hộ vệ đã về đến tổ trạch, Lâm Tề và Enzo được đội hộ vệ dìu cẩn thận xuống xe ngựa, vết thương của họ vừa được băng bó lại, vẫn không thể cử động mạnh. Chỉ có trở về tổ trạch dùng linh dược của gia tộc Hắc Hổ cẩn thận điều trị mới có thẻ hoạt động lại như bình thường. Với tư cách là thủ lĩnh thế lực hắc ám lớn nhất đại lục phía bắc, đương nhiên gia tộc Hắc Hổ không thiếu những bí dược như thế này.
Vừa bước đến cửa trước, Lâm Tề đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm rú đáng sợ.
Thiết Chùy bị đá văng ra ngoài, kêu khóc thảm thiết, cũng may không trúng vào người của Lâm Tề. Theo đó, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, nhũ mẫu Lyly của Lâm Tề đang đội mũ giáp, trên tay cầm một thanh lang nha bổng nổi giận đùng đùng chạy như điên về phía tổ trạch.
- Quỷ tha ma bắt, ai dám bắt nạt thiếu gia Lâm Tề của ta? Ta nhất định phải đập vỡ sọ chúng ra! Chết tiệt, kẻ nào dám ngăn cản ta?
Lyly đại thẩm tức giận sùi bọt mép, cánh tay vung vẩy thanh lang nha bổng khổng lồ, dọa cho bọn tôi tớ sợ hãi không dám ngăn cản.
Enzo nhìn một lượt khắp bộ áo giáp màu xanh xám nặng nề trên người Lyly, bất giác thở ra một tiếng – đó chính là bộ khải giáp của các tướng lĩnh cao cấp trong hùng nhân vốn nổi danh với tính khí nóng nảy và sức mạnh hùng hậu, xếp thứ ba trong các bộ lạc có thực lực của Ngũ Đại Liên Đảo dị tộc. Với bộ giáp như vậy thì lực phòng ngự của nó là hết sức kinh người, nhưng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn nữa là trọng lượng của nó. Bộ giáp trụ này có tên là ‘Hùng tộc chi nộ’, nặng hơn một nghìn tám trăm cân, ở đại lục phía tây này căn bản là chưa nghe nói đến người nào có thể khoác nổi nó.
Nhưng hiện tại, nó đang được khoác trên người Lyly đại thẩm, thậm chí Lyly còn đang vung vẩy một thanh lang nha bổng ít nhất cũng to bằng bắp chân của Thiết Chùy, lao như bay về phía nhà tổ.
- Chẳng lẽ bà ấy lại có huyết thống của người thú?
Enzo cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Hắn phải rút lại nhận định vừa nãy khi mới đến nhà tổ của Lâm Tề, Lyly đại thẩm không những có thể quét sạch một đội quân ngàn người, mà có đủ năng lực kháng cự với một đoàn quân lên đến mười ngàn người!
Thật là đáng sợ!