[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 75 : Tài ứng biến của Arthur




Tất cả dân chúng của Dunner đều đã được xác định phải trải qua một đêm không ngủ. Ở cảng vừa phát sinh một vụ nổ lớn, sau đó lại là một trận chiến đẫm máu. Chưa được bao lâu, trong khu rừng cách thành nam vài dặm lại có một tiếng nổ cực lớn, ánh sáng phát ra làm cho cả bầu trời đỏ rực như bị lửa thiêu vậy.

Vụ nổ đầu tiên đã được chứng minh là do thú một sừng trên biển vận dụng ma năng săn kình xoa tập kích một kỵ sĩ Thiên vị, vị chiến sĩ hùng mạnh kia mới ra tay phá hủy một tòa ma năng săn kình xoa phóng ra khí. Con dã thú bị phá hủy mất ma năng săn kình xoa liền biến mất giữa biển khơi, trận lửa trên cơ quan phát xạ bị hủy, mới dẫn đến vụ nổ lần này.

Nhưng vụ nổ lần thứ hai lại đến rất kì lạ, trung tá Wirtu không ngại vất vả, đích thân dẫn theo mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ vào rừng để điều tra. Năm mươi ngàn dân binh của Dunner đều đã được điều động, đang lục soát khắp phố lớn ngõ nhỏ nhằm tìm ra những tên thú nhân lọt lưới và cả những phần tử bại hoại của Nhân Tộc cấu kết thú nhân làm điều xằng bậy.

Trừ những đám quân lính và dân binh này ra, tất cả những nam đinh lực lưỡng ở các hộ cũng lần lượt xuất phát, họ khoác trên người áo giáp do đích thân tổ tiên truyền lại, mang theo cung tên và đao kiếm mà mỗi gia đình đều chuẩn bị, dắt theo cho săn đi tuần tra khắp nơi.

Cả đám người lộn xộn này lúc nào cũng xuất hiện trên khắp các con phố lớn nhỏ của Dunner, chỉ trong một đêm thành Dunner đã tiêu hết số nến và dầu thắp của một tháng, khiến cho các tiệm tạp hóa trong thành đều kiếm được một món hời. Đến cuối cùng, chuyện lục xét này không ngờ lại trở thành một trận chè chén say sưa. Tất cả đám dân binh trượng nghĩa vì dân chúng, hết sức tận lực nhưng đến một cái lông của thú nhân cũng không bắt được đều lần lượt tiến vào các quán rượu lớn nhỏ của Dunner, họ bắt đầu uống rượu khoác loác vào lúc trời vừa tờ mờ sáng.

Sự tích anh dũng của Lâm Tề và Enzo dưới sự tán dương của đám thuộc hạ trung thành trong gia tộc Hắc Hổ rất nhanh đã được truyền đi khắp thành Dunner. Hơn nữa cả một đám chẳng có công lao này mới sáng sớm đã kéo nhau đến tửu quán ăn uống no say, cả mấy ngàn người cùng ghé thăm tửu quán, cũng đủ để cho các ông chủ ở mấy trăm quán rượu lớn nhỏ này phát tài.

Cuối cùng Nam tước Milo và rất nhiều nhân vật có máu mặt đã tập trung ở tòa thị chính nghe trung tá Wirtu báo cáo.

Thứ nhất, trong vòng mười dặm quanh Dunner đã không còn bóng dáng thú nhân, những đại hán Hắc Linh kia có khả năng đã trốn ra khỏi thành, bởi vì đám quân lính đã lục soát cả những đường cống ngầm đến vài lần, lũ chuột dưới cống bị đánh chết cũng có đến mười ngàn con, nhưng bóng dáng của những đại hán kia và cả hai thiếu nữ được cứu thoát cũng đều không thấy đâu.

Thứ hai, vụ nổ trong khu rừng, theo vết tích của cây đổ và hố to để lại ở hiện trường, hẳn là do một viên sao băng nhỏ rơi xuống. ‘Sao băng tai ương’, là việc mà tất cả người dân ở đại lục phía tây này đều biết, mỗi năm đều có đến hàng chục viên sao băng như thế này rơi xuống, thỉnh thoảng còn có thành phố bị sao băng rơi trúng gây nên tổn hại rất lớn.

Đám người của Nam tước Milo chỉ biết cầu nguyện thần linh, sao băng lần này lại rơi xuống đúng vào cánh rừng ngoại thành, đây chính là điều may lớn trong cơn bất hạnh.

Chính trong lúc người dân trong thành đều đang bận rộn, Lâm Tề và Enzo đã lấy cớ trở về tổ trạch nghỉ ngơi, mang theo Baar và một đám thuộc hạ tinh nhuệ, theo một mật đạo tiến vào khách sạn Hoa Hồng Xanh.

Khách sạn Hoa Hồng Xanh, là nơi đặt tổng bộ của liên hiệp thương hội, cũng là khách sạn cao cấp nhất mà liên hiệp thương hội đã mở ra. Nơi đây có ba mươi sáu gian phòng xa hoa vào bậc nhất, mỗi gian đều có một mật đạo thông đến mọi ngõ ngách của Dunner, có thể đảm bảo ** của các vị khách quý.

Nhưng những nơi đặt mật đạo này, gia tộc Hắc Hổ hiển nhiên đều biết rõ. Mật đạo mà Lâm Tề đang di chuyển là trực tiếp thông tới phòng của Arthur. Lâm Tề sắc mặt u ám, cầm theo một thanh Đại Khảm Đao, di chuyển một cách khó khăn trong mật đạo, trong bụng đang không ngừng mắng chửi tên quan phụ trách thuốc men trong phủ tướng quân.

Đây là loại đao sang dược chết tiệt gì chứ, đây không phải là linh dược cứu mạng mà là độc dược. Hiện tại Lâm Tề cảm thấy toàn thân đau nhức như bị lửa đốt, lúc đi lại càng làm cho cho toàn thân co giật. Cơn đau nhức càng làm cho nộ khí trong người hắn bốc lên ngùn ngụt, hắn nhất định phải tìm Arthur nói cho rõ ràng sự việc của ngày hôm nay.

Nhã và Linh, hai nữ nhân kì quái kia không thể vô duyên vô cớ đến tìm Lâm Tề gây sự. Có thể làm ra được chuyện này chỉ có thể là Arthur. Tất cả những phiền phức của tối nay đều từ Arthur mà ra, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

- Baar đại thúc, người xem, tất cả đống lộn xộn của tối hôm nay đều là vì hắn!

Lâm Tề vừa đi, cất giọng khàn khàn cười lạnh nói:

- Hôm nay lạnh như thế, trời lại tối, đám quân lính và dân binh đáng thương kia, còn cả những đại thúc nhiệt tâm nên ở trên giường ôm lấy các bà vợ mà ngủ một giấc ngon lành mới phải!

- Nhưng mà hiện tại thì thế nào, đều bởi vì tên tạp chủng Arthur kia mà cả thành Dunner đều đang náo loạn cả lên!

Lâm Tề nghiến răng nói:

- Hắn nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự việc này, Dunner có đến một triệu người không? Không có chứ gì? Được thôi, chúng ta cứ cho rằng Dunner có một triệu người, toàn bộ một triệu người đều không được ngon giấc vì hắn, tội này lớn đến bao nhiêu, hắn nên lên giàn hỏa thiêu mới phải!

Enzo ra sức chớp mắt, đúng vậy, quấy nhiễu một triệu con người, làm cho cả thành loạn lên, đây đích thực là một cái tội rất lớn. Nhưng Dunner liệu có đến một triệu người không. E rằng phải còn xa mới đến được con số này?

Theo một cầu thang nhỏ hẹp dẫn đến một cánh cửa ngầm, cánh cửa này lại bị khóa, Lâm Tề đẩy một cái, cánh cửa gỗ bọc sắt dày không một chút động đậy. Lâm Tề hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên định tung một cước vào cánh cửa, nhưng lại nghĩ đến vết thương, liền sáng suốt lùi ra sau vài bước.

- Baar đại thúc!

Lâm Tề kêu lên một tiếng thân thiết.

Trên gương mặt gầy khô của Baar lộ ra một tia cười quái dị, hắn tiến lên phía trước, tung một quyền vào cánh cửa, một tiếng nổ vang lên, cả cánh cửa ngầm lẫn một mảng tường lớn đều cùng lúc bay vào trong, Lâm Tề huy động Đại Khảm Đao, dẫn theo mọi người bay vọt vào trong phòng.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, lại còn có cả một hơi thở kì quái tràn ngập trong không khí.

Chân của Lâm Tề đột nhiên dẫm phải thứ gì đó trơn mịn, hắn liền cúi xuống xem, không ngờ đó lại là một dải quần lụa hồng, xem kiểu cách thế này, nhất định là y phục của nữ nhân.

Lâm Tề sửng sốt, trên chiếc sô pha trước mặt hắn, Arthur toàn thân**chập chững đứng dậy, ngơ ngác nhìn thanh đao trong tay Lâm Tề, khanh khách cười nói:

- Người anh em Lâm Tề, sao ngươi lại tới đây? A ha, chẳng lẽ ngươi muốn biết mặt tiểu tình nhân của ta sao?

‘Rầm’ một tiếng, một thiếu nữ mình trần như nhộng, mái tóc dài màu bạch kim, gương mặt đỏ ửng hiển nhiên là đã uống rất nhiều rượu rơi phịch từ trên sô pha xuống. Nàng mơ hồ rên hừ hừ, hai cánh tay trắng nõn từ từ quấn chặt vào bắp đùi của Arthur.

Lâm Tề vốn dĩ đằng đằng sát khí đột nhiên lại mỉm cười, hắn vất thanh đại đao xuống đất, nở nụ cười rất tao nhã:

- A ha, ta nghĩ sai rồi. Thật xin lỗi, Arthur, ta cứ nghĩ theo ngươi vào phòng chính là Angel, ngươi cũng biết đấy, ta cũng có cách nghĩ này đối với nàng ấy!

Nhún vai, Lâm Tề vừa cười vừa lùi về phía sau:

- A ha, tiếp tục đi, không cần để ý đến ta!

Trầm ngâm một lát, Lâm Tề lắc đầu nói:

- Nhưng mà, ta nhất định phải nói, Arthur! Của ngươi không bằng của ta! Thật sự còn kém xa lắm!

Mang theo tiếng cười cổ quái, Lâm Tề dẫn theo đám người biến mất khỏi phòng nhanh như gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.