[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 74 : Người tôn quý




Nóc nhà khách sạn Hoa Hồng Xanh, một căn phòng nhiệt độ ấm được mở ra chuyên dành cho khách quý, hoa tươi rực rỡ nở bung.

Căn phòng ấm áp rộng lớn này được ghép lại bằng những khối thủy tinh thật lớn đến từ Liên bang Thương mại Villas, trong phòng vô cùng ấm áp dễ chịu độ ẩm vừa phải. Hơi nước ấm áp từ trong miệng đường ống không ngừng phun ra, tích lại trong phòng một làn khói tròn tự nhiên.

Tiếng gió lạnh ngoài phòng rít gào, tuyết lớn bay tán loạn, nhưng trong phòng này không chút cảm thấy được cái ớn lạnh bên ngoài. Toàn bộ tuyết đều rơi trên mặt thủy tinh của phòng ấm, đều bị nhiệt độ cao trong phòng làm cho bốc hơi đi. Trong phòng nhân công mới vun xới cho hơn ngàn gốc hoa hồng đỏ đang nở ra vô cùng rực rỡ, trên cánh hoa thậm chí còn có giọt sương lăn lộn, dưới ngọn đèn càng óng ánh và đẹp.

Arthur và El Hamdaoui đứng trong phòng ấm, đang nhìn nhìn ra phía nam. Khách sạn Hoa Hồng Xanh bản thân nó vốn dĩ xây dựng cao hơn nhiều so với những khách sạn khác gần đó, phòng ấm vừa đặc biệt xây dựng cao hơn, đứng ở đó nhìn vọng ra xa, không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản tầm mắt của bọn họ. Bọn họ có thể nhìn thấy rõ khu nội ngoại thành Dunner một mảng núi rừng mờ mịt, cùng với gió lạnh kia tối đen như mực không nhúc nhích tí nào hệt như cây tùng la đen của tường thành.

Bỗng nhiên có một đường hồng quang phóng lên trời, hào quang đó cực kỳ chói mắt, làm cho Arthur đều không khỏi nheo mắt lại.

Hồng quang duy trì trong nháy mắt mới chầm chậm tiêu tan, theo sau mảng núi rừng đó dấy lên một ngọn lửa lớn hừng hực, ngọn lửa thậm chí làm cả bầu trời nhuộm đỏ. Qua một hồi, mới có một tiếng nổ đùng yếu ớt truyền tới, trong tiếng rít gào của gió lạnh, nếu không phải Arthur và El Hamdaoui tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, cũng nghe không rõ tiếng nổ vang yếu ớt đó.

Ngọn lửa trong núi rừng rất nhanh chóng đã bị cuồng phong bão tuyết dập tắt. Trời đông giá rét như vậy, cho dù là lửa núi rừng lớn hơn nữa đều không thể nào duy trì được lâu, hơn nữa khí ẩm trong không trung quá nặng, lửa núi không có khả năng tràn lan xuống.

- Thật đáng tiếc!

Arthur có chút cụt hứng bưng một ly rượu bọt khí nhấp một ngụm:

- Bọn họ là thuộc hạ hùng mạnh nhất dưới tay ta là chiến sĩ trung thành nhất. Đáng tiếc là bọn họ không thể suốt đời tận hiến với ta, Ta nhớ rõ bọn họ năm đó đã thề với ta, khi trong đám bọn họ có người thiêu đốt linh hồn và sinh mạng, những người khác sẽ mang linh hồn người đó trở về cố hương!

Thở dài một tiếng, Arthur lắc đầu nói:

- Thật đáng tiếc, vốn dĩ ta cho rằng, bọn họ sẽ trở thành người giúp việc tốt nhất cho ta, giúp ta xử lý tên tiểu tử Lâm Tề kia.

El Hamdaoui híp mắt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:

- Ít nhất bọn họ khiến chúng ta hiểu rõ Lâm Tề, hoặc nói dưỡng phụ của ngươi cuối cùng có thế lực mạnh bao nhiêu. Lại có một kỵ sĩ Thiên vị, thật là một gia tộc thực lực hùng hậu, nếu như có thể lấy được sự ủng hộ lớn mạnh của gia tộc này, thực sự quá mỹ mãn rồi.

Arthur sắc mặt hơi đổi, hắn thấp giọng nói:

- Ngươi chắc chắn là Lâm Tề làm?

El Hamdaoui trừng mắt Arthur hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ còn có thể có người khác sao? Nhã và Linh ở Duner, nhưng cho tới bây giờ không có tiếp xúc qua với người ngoài!

Arthur mặt lập tức co giật lên, hắn cắn răng nói:

- Gặp quỷ, thực gặp quỷ! Như vậy, các ngươi không thể ở lại chỗ này. Mau rời khỏi nơi này, ta sẽ cho người của ta đưa các ngươi rời khỏi Dunner. Mau chóng đi đến đế đô, các ngươi không thể ở lại chỗ này được nữa.

El Hamdaoui đột nhiên tỉnh ngộ, hắn đảo rút một ngụm lương khí, cắn răng cả giận nói:

- Chẳng lẽ bọn họ còn dám giết chết giáo hội đặc phái viên sao?

Arthur rất cổ quái nhìn El Hamdaoui, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Đem bọn người biết rõ tình hình xử lý hết, đem bọn người này băm nát cho cá ăn, các vật phẩm mà các ngươi đem theo bên mình sẽ xuất hiện ở một nơi náo đó rất xa ngoại thành, ai biết được các ngươi bị xử lý ở đâu?

El Hamdaoui ngậm miệng lại, hắn trên trán rõ ràng đột ra một gân xanh, hắn đã phẫn nộ tới rồi cực điểm. Nhưng hắn cũng không nói thêm lời nào, hắn bỏ lại chén rượu, đi cùng với Arthur nhanh chóng rời khỏi phòng ấm, theo một con đường thông đạo chuyên dụng về tới gian phòng mà bọn họ cư trú.

Phòng xép ở giữa thuộc về trong phòng ngủ của Nhã và Linh, hai nàng đang ngâm mình trong bồn tắm cực lớn không gì so sánh được, vô cùng chán ghét dùng xà phòng chà lau thân thể của mình.

Làn da trắng nõn nà của hai nàng đã bị lau đến đỏ cả lên, đều nhanh chóng lau cho da bị chảy máu ra. Nhưng các nàng vẫn tỉ mỉ lau thân thể của mình như cũ, từ trong các khe hở của các ngón chân cho đến làn da nhỏ sau lỗ tai, các nàng tuyệt đối không quên bất cứ góc nào trên người mình.

Từ sau khi đại hán Hắc Linh rời khỏi, các nàng liền trở về phòng của mình, một lần lại một lần lau sạch thân thể của mình. Các đại hán Hắc Linh rời khỏi đã hơn một giờ đồng hồ, các nàng đã trước sau tắm mười mấy lần, nhưng mà các nàng vẫn cảm thấy rất bẩn, các nàng còn nghiến răng nghiến lợi lau chà thân thể của mình.

Ở trên thảm gần bồn tắm lớn, một ngón chân cái pha lê màu đỏ đã bị vỡ nứt, một đường ánh lửa nhạt nhạt đang từ trong pha lê dâng lên. Đây là loại xử phạt môi giới nào đó, là một số bùa nào đó được điều khiển từ xa, phù ấn hoặc là công cụ pháp trận. Chỉ cần dung chú ngữ đánh nát pha lê này, có thể khiến tạo vật ma pháp phát huy uy lực hùng mạnh nhất của nó.

Làn da bị lau đến đỏ rực của hai nàng thầm oán hận, đường cong của khuôn mặt xinh đẹp tựa như bà đồng:

- Tên hèn hạ chết tiệt, tội nhân da đen, bọn họ không ngờ dám đụng đến than thể của chúng ta! Kẻ thấp hèn tì tiện, bọn chúng đạ dám đụng chạm vào thân thể tôn quý của chúng ta! Thần ơi, hủy diệt chủng tộc chết tiệt đi, bọn họ thực sự đáng bị giết cả tộc!

Khi Baar từ trên người hai nàng cướp đoạt chiến lợi phẩm, rất suồng sã vạch tìm trong quần áo của các nàng, lục soát đồ đạc trên người các nàng, Phần lớn da thịt của hai nàng lộ hết ra ngoài, khi tên đại hán Hắc Linh cứu hai nàng trở về, ắt phải dùng cánh tay tiếp túc với thân thể các nàng.

Hai nàng vừa nghĩ tới người đan ông Hắc Linh vạm vỡ làn da đen như mực cùng với gương mặt thô phát chân chất này, không khỏi nổi da gà. Các nàng dùng lời thù hằn nhất để nguyền rủa tất cả người Hắc Linh, đồng thời lần lượt thay nước trong bồn tắm, liều mạng lau thân thể của mình.

- Trên thế giời sao lại có sinh vật dơ bẩn như vậy? Các tội nhân vốn dĩ phải hủy diệt toàn bộ, nhưng mà đám tội nhân da đen này đều phải bị phá hủy trước tiên.

Nhã và Linh tức giận đến xanh mặt, các nàng lại lần nữa đổi mới cục xà phòng, đổi một cái khăn tắm, hỗ trợ nhau hết sức chà lau sau lưng tỷ muội của mình.

Các nàng dùng sức như vậy, giống như hận không thể đem da lau sạch từng lớp.

Vì muốn tẩy trừ hoàn toàn thân thể của mình, các nàng thậm chí không sợ bỏng, dùng gần như là nước đang sôi sùng sục. Thân thể các nàng đang ngâm trong nước sôi, bị lực chà của khăn tăm thô ráp, rốt cuộc bắt đầu có một đường máu chảy trong bồn tắm lớn, làn da các nàng bị lau rách.

- Thần ơi, đã có những người cao quý như chúng tôi, tại sao lại còn giữ lại đám tội nhân đáng chết này?

Hai nàng tủi thân nước mắt đều chảy xuống, thân thể các nàng run rẩy, lần lượt lau chùi thân thể của mình, nào sợ máu chảy, các nàng vẫn như cũ lau không ngừng. Các nàng lần lượt lặp lại xuất thân cao quý của chính mình, lần lượt nguyền rủa làn da đen của người Hắc Linh, trách cứ thần linh vì sao không đem tội nhân này tẩy trừ hoàn toàn.

- Làm cho linh hồn bọ họ ở liệt hỏa chịu sự tra tấn suốt đời!

Hai vị tiểu thư tôn quý, đối với ân nhân cứu mạng của mình thốt ra những lời hỏi thăm ân cần tuyệt vời như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.