Vẫn là khách sạn Hoa Hồng Xanh, vẫn căn phòng xa hoa trước kia.
Trong ánh đèn dầu huy hoàng tại phòng ăn, chiếc bàn ăn được trải khăn trải bàn trắng tinh, dưới ánh đèn dụng cụ ăn uống sáng lấp lánh. Những ngọn nến trong phòng cũng là dùng loại kình dầu quý làm thành, không chỉ ánh sáng rạng ngời mà hương thơm ấm áp cũng lan tỏa khắp căn phòng, toàn bộ căn phòng đều được bao trùm một bầu không khí như nhau.
Những thị nữ mặc áo dài trắng nõn đứng trang nghiêm một bên để hầu hạ, trước ngực các nàng đều đeo cây thánh chữ thập có cây tường vi bao quanh được trạm trổ khá tinh xảo, hoa màu lục nhạt, cây thánh màu bạc, đây là biểu tượng của nhân viên bậc thấp nhất trong giáo hội.
Arthur và El Hamdaoui ngồi đối diện hai bên nơi bàn ăn, đang tận hưởng bữa tối thịnh soạn. Authur đang cặm cụi thưởng thức miếng thịt bò tái, khi được cắt ra, máu loãng màu đỏ nhạt trên miếng thịt vẫn còn chảy ra. Còn El Hamdaoui thì nhấm nháp món nấm trắng xào lô hội và thân củ bách hợp, dễ thấy khẩu vị của y thanh đạm hơn Authur nhiều.
Quả bóng nước lơ lửng trên bàn ăn cơm, những gì hiển thị trong thủy cầu chính là những sự việc xảy ra tại quán rượu Kim Tường Vi.
Mắt thấy Nhã Hòa Linh dùng số tiền lớn bức Lâm Tề tới bước đường cùng, El Hamdaoui dùng khăn lau lau khóe miệng, tò mò hỏi:
-Ta thực sự không hiểu, nếu cần, ta có thể dùng lực lượng giáo hội địa phương xử lí nhanh gọn đám Hắc Hồ Tử và tâm phúc của hắn, ngươi có thể thuận tình mà tiếp quản hết những gì của hắn, nhưng tại sao ngươi một mực ngăn cản ta?
Authur tạm dừng tay, cắm miếng thịt bò đưa tới miệng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống. Nâng chén rượu Tequila lên uống một ngụm, cảm nhận được hơi nóng của rượu đang chảy trong yết hầu, Authur nói:
-Để ta giải thích cho ngươi rõ, thứ nhất, Râu Đen và tâm phúc của ông ta không dễ dàng đối phó như vậy, thứ hai, giết bọn họ, ta sao có thể tiếp quản lực lượng gia tộc?
Thở mạnh một tiếng, Authur cười híp mắt nhìn El Hamdaoui nói:
-El Hamdaoui, đây là lần cuối cùng ta trả lời ngài về vấn đề này——ngài không thể biết được gia tộc Hắc Hổ lực lượng mạnh thế nào đâu, ngài cũng không biết tầm ảnh hưởng của họ tại ven biển phương bắc. Nếu mất đi sự khống chế của Râu Đen, bờ Bắc Hải sẽ đại loạn, ta cũng không thể nắm quyền trong tay được.
El Hamdaoui dùng dĩa đảo lên những cây nấm trắng, hắn dùng mũi ngửi ngửi mùi, lè đầulưỡi đỏ lòm chậm rãi liếm cuốn nóvào miệng. Cẩn trọng phân biệt, sau đó, hắn nâng ly rượu được buôn lậu từ Ngũ Đại Liên Đảo tới, đây là loại rượu mạnh sản xuất từ các loại cỏ, hắn uống một hớp lớn.
Loại rượu này, dường như không cảm nhận được nước tồn tại trong cái chất lỏng màu đỏ tươi kia, trong đám thú nhân cũng chỉ có những tráng sĩ thân hình cực kỳ cường tráng mới được thưởng thức loại rượu này, còn người bình thường, loại rượu này chẳng khác gì độc dược.
Nhưng chẳng hề hấn gì, El Hamdaoui từng ngụm từng ngụm lớn uống loại rượu được coi là “máu của chiến thần” này, da mặt hắn cũng chẳng hồng lên chút nào, điều này dễ thấy thân thể hắn mạnh tới mức nào, chẳng khác gì loại rượu trắng đối với hắn chẳng có chút khó khăn gì.
-Vậy, ta hỏi ngươi lần cuối, nói cho ta lý do chính xác, tại sao không cho ta xử lí Râu Đen và đám người của lão ta?
El Hamdaoui liếc nhìn Authur, thấp giọng nói:
-Nói cho ta biết lý do thực sự, sao không xử lí gọn chúng? Là do ngươi thực sự không thể tiếp quản quyền lực của hắn? Hay ngươi có mưu đồ gì khác?
Không khí trong nhà ăn bỗng trở lên căng thẳng, Authur từng miếng từng miếng ăn thịt bò, hồi lâu sau mới gật gật đầu chậm rãi.
Rót một chút rượu “máu chiến thần” vào ly, sau đó đổ chung bia vào đó, Arthur dùng sức lắc ly rượu, khiến ly rượu nổi lên một chất dịch rượu hỗn hợp nổi lên một đám bọt màu trắng lớn. Há miệng uống cạn hỗn hợp rượu, Authur nhìn El Hamdaoui, trầm tĩnh nói:
-Được rồi, ta nói thẳng, ta không muốn vấn đề này gây hiểu lầm giữa chúng ta.
Trầm ngâm một lát, Authur lắc đầu nói:
-Cha ta, từng là đồng minh thân cận của Râu Đen. Cha ta, ông từng cầm đầu đám hải tặc biển phía bắc, Quỷ tóc đỏ, kẻ có thể khiến cho những đứa bé đang đêm bật khóc. Ông đem theo mười thuyền hải tặc đi cướp, kết quả đụng phải hạm đội năm mươi tàu lớn nhỏ tại đảo Ngũ Đại Liên tạo thành. Trong khi giãy chết, trong hạm đội kia có bảy Băng Sương titan, có tròn năm trăm cuồng chiến sĩ Odin và năm trăm chiến sĩ cuồng hóa thú nhân!
El Hamdaoui nhíu mày nói:
- Cho nên, toàn quân của cha ngươi đã bị tiêu diệt?
Xòe hai tay ra, Authur cười khổ nói:
-Đúng vậy, toàn quân bị diệt, chỉ có cha ta trọng thương vẫn cố chạy về phó thác ta cho Râu Đen.
Thở dài một tiếng, Authur lại nói tiếp:
- Ông ta coi ta như đứa con ruột thịt, ta có thể cảm thấy điều đó, ông đối với ta và Lâm Tề cũng hết mực công bằng, những thứ Lâm Tề có ta cũng có, hơn nữa còn nhiều hơn cả Lâm Tề ấy chứ.
El Hamdaoui cười nói:
-Ồ? Ngươi cũng coi lão như cha ngươi.
Authur dùng sức gật đầu nói:
-Cho nên, ta không thể làm tổn thương ông ấy. Ta cũng không thể làm những điều tổn hại lợi ích của ông, chỉ cần đối phó với Lâm Tề, lợi ích của hắn sẽ là lợi ích của ta. Chỉ cần Lâm Tề biến mất, tất cả những thứ của Râu Đen sẽ là của ta.
-Vậy, còn Lâm Tề thì sao?
El Hamdaoui chê cười nói:
-Ngươi định trở thành đứa con duy nhất của lãosao?
Authur khẽ vặn vẹo gương mặt, cắn răng nói:
- Tênác ôn kia, nào là thứ khốn khiếp! Đúng, ta thừa nhận ta chả có gì tốt cả, ta chỉ muốn tìm thú vui trên người những nữ tì bên cạnh hắn. Nhưng không ngờ hắn lại hạ độc thủ với ta, hắn mang theo nụ cười rạng rỡ, rất thong thả trong nửa khắc lấy mất con mắt trái của ta.
Chén rượu trong tay hắn bị cầm chặt, Authur lại cắn răng nói:
-Ngài có tưởng tượng ra không? Một ngón tay lạnh ngắt ở trong hốc mắt ngài, ước chừng nửa khắc, ngài có thể cảm nhận được sựđau đớn này, . Sự sợ hãi đó cũng giống như móng vuốt của ác ma, quấy rối trong hốc mắt, chậm rãi xé tan ra, xé nát ra.
El Hamdaoui không dám hé răng, hắn không thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi đó như thế nào?
Đặt chén rượu bị bóp chặt đặt trên mặt đất, Authur âm trầm nói:
-Chính vì thế, Lâm Tề nhất định phải biến mất, nhưng ta muốn hắn phải nếm đủ mọi thống khổ trên đời này đã, hắn không thể chết dễ dàng như vậy được, hắn phải chịu mọi đau khổ và chết từ từ.
Chỉ lên thủy cầu lơ lửng trên bàn ăn cơm, Authur nhe răng cười độc ác:
-Nhã và Linh dùng bạn của Lâm Tề làm tiền đặt cược, ta rất hứng thú với kiểu chơi này của hai nàng ta.
El Hamdaoui nhẹ nhàng vỗ tay, thấp giọng cười nói:
-Ta cũng rất hứng thú!
-Ha ha, trò chơi bắt đầu!