Nam tước Milo mặt mày đáng ghét, hơn nữa mỗi lời nói cử chỉ của ông ta đều là bộ mặt tiêu chuẩn của lão chính khách, cùng với Râu Đen cáo già đánh một đài, vừa hát vừa hò. Hai người bá vai bá cổ, giống như là một đôi hảo huynh đệ, nụ cười kia đúng là rạng rỡ tới cực điểm.
Trong biệt thự của thị trưởng hiện nay chỉ còn một mình Nam tước Milo ở lại, phu nhân của ông ta đã đưa con cái về tòa nhà tổ tiên thăm viếng. Dù sao Nam tước Milo cũng không phải là người cô đơn, ông ta ở thành Hắc Thạch còn có rất nhiều họ hàng thân thuộc cần phải chiếu cố, mùa đông mỗi năm, phu nhân của hắn đều phải đưa con cái thân thích họ hàng về quê một chuyến, sắp xếp mọi sự vụ cho họ hàng thân thuộc vào năm mới.
Có lẽ vì thiếu vắng nữ chủ nhân, trà bánh đãi khách mà Nam tước sai người chuẩn bị có vẻ chỉ tạm được. Màu sắc của nước trà không được tốt lắm, điểm tâm hiển nhiên cũng không phải của nhà bếp mới làm, mà là chuẩn bị từ trước, có thể là điểm tâm đã được làm sẵn từ mấy ngày, đun nóng một chút là có thể mang lên rồi.
Theo nghi thức xã giao mà nói, Nam tước Milo rõ ràng đã thất lễ, nhưng ngươi có thể đòi hỏi ở một lão nhân đã bảy mươi trong khi nữ chủ nhân không có nhà sao? Hơn nữa ngươi lại là người đi cầu cạnh sự giúp đỡ? Lâm Tề bưng một tách hồng trà lên, gặm miếng bánh đã hơi dính răng, hậm hực lắc lắc đầu.
Không hổ là ngài thị trưởng ‘thanh liêm’, trà bánh như vậy coi như xong rồi, đến phòng tiếp đãi khách mà cũng tầm thường như vậy. Phòng khách to nhưng lại lạnh lẽo, mấy khúc củi tạp uể oải cháy trong cái lò sưởi nhỏ hẹp trong tường, loại củi tạp này chẳng có tí nhiệt nào, làm cho phòng khách lạnh lẽo thật sự.
Còn về nột thất bên trong phòng tiếp khách, đừng nói đường đường là biệt thự của thị trưởng Dunner, ngay cả đến phòng khách của một địa chủ nhỏ có ít tiền của trong vùng này cũng đã tráng lệ hơn nơi này. Giấy dán tường đều đã ngả màu đen, nhiều nơi còn rơi cả xuống, tựa như quỷ treo cổ trên tường, ấn tượng của Lâm Tề đối với sự ‘thanh liêm của Nam tước Milo lại tăng thêm vài phần.
Một đám người ngồi vây quanh cái bàn tròn ở phòng khách, Nam tước Milo cười ha hả uống một ngụm trà đã có vẻ lạnh, híp mắt nhìn Lâm Tề:
- Tiger, đây chính là đứa con đi học ở Bolelli của ngươi đó à? Ồ, đúng là một trang tuấn kiệt của đế quốc đó!
Lâm Tề hạ chén trà xuống, nuốt mạnh miếng bánh khô khốc vào trong bụng, đứng thẳng người dậy, hướng về Nam tước Milo cười hành lễ:
- Thưa ngài thị trưởng tôn kính, ta là Lâm Tề, học sinh của đại học Đệ Ngũ thành phố Bolelli chuyên ngành tài chính và kế toán..
Nam tước Milo nheo mắt lại, mỉm cười nói:
- A ha, đại học Đệ Ngũ chuyên ngành tài chính và kế toán?
Nam tước Milo hướng ánh mắt đầy ngụ ý nhìn về phía Râu Đen:
- Tiger, ngươi đã tìm một chuyên ngành rất tốt cho Lâm Tề tiên sinh đấy. Nếu sau này Lâm Tề có thể gia nhập vào Bộ Tài chính của đế quốc, vậy thì gia tộc của ngươi có thể nói là tiền đồ vô lượng, đúng thật là tiền đồ vô lượng rồi!
Râu Đen cười lớn vài tiếng, ông sờ sờ hàm râu trên mặt, đắc ý gật gật đầu.
Tán dương Lâm Tề vài câu, Nam tước quay sang Enzo với ánh mắt hiếu kì:
- Vị này là?
Enzo đứng dậy, thẳng đứng người như một cây súng trường, cất cao giọng nói:
- Thưa ngài thị trưởng tôn kính, ta là Enzo, bạn của Lâm Tề, học viên của Học viện Lục quân liên hợp bộ binh chỉ huy chuyên nghiệp, quân hàm Trung úy dự bị của đế quốc!
Nam tước Milo kinh ngạc nhìn Enzo, học sinh của Học viện Lục quân thì không có gì là lạ, học sinh của Học viện này thông thường đều là quan quân dự bị, điều này cũng rất bình thường. Nhưng một học sinh vẫn còn đang học lại có thể trong thời kì dự bị có được quân hàm Trung úy, điều này chứng minh bất kể là trong thành tích học tập hay năng lực cá nhân, Enzo đều là một người xuất sắc, nếu không hắn đã không thể đạt được chức vụ cao như vậy.
Chớp mắt một cái, Nam tước Milo trong một lúc đã liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Con trai của Râu Đen là của trường đại học Đệ Ngũ chuyên ngành tài chính và kế toán, mọi người đều biết rằng, học sinh tốt nghiệp ở trường này bất kể ở bộ ngành nào trong nước đều là ‘mặt hàng nóng’, đặc biệt là những quý tộc lớn nhỏ kia, đều có thể vì việc tuyển dụng được một sinh viên tốt nghiệp về làm chủ quản tài vụ cho mình mà cảm thấy tự hào. Lâm Tề chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp, hắn liền có thể tìm được một công việc rất tốt ở nơi này.
Còn Enzo, lại là một sinh viên tài năng của Học viện Lục quân, với quân hàm Trung úy dự bị, chỉ cần tốt nghiệp là đã có thể gia nhập quân đội chính quy, ít nhất cũng có được quân hàm chuẩn úy, thậm chí là thiếu úy. Nếu như Râu Đen có thể dùng quyền thế hùng mạnh của gia tộc vì Enzo chuẩn bị, không cho hắn gia nhập vào bộ đội tác chiến, mà tham gia lớp huấn luyện của đế quốc, có thể vài năm sau, Enzo với thân phận quan quân ‘Giáo cấp’ gia nhập quân đội, từ đó trở thành trưởng quan trấn thủ của một khu vực.
Ví dụ như viên quan trấn thủ ở cảng Dunner, cảng lớn thứ ba của đế quốc, quản lý một ngàn bộ binh, hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một viên trung tá mà thôi!
Nam tước Milo nhất thời nghĩ lệch đi, ông ta đem chuyện của Enzo liên tưởng đến việc Râu Đen muốn bồi dưỡng người đại diện quân đội ở đế quốc này! Tưởng tượng một chút, đợi sau khi Lâm Tề tốt nghiệp gia nhập vào một gia tộc nào đó, trở thành tay chân đắc lực của đại quý tộc, vậy thì Râu Đen đã có một chỗ dựa vững chắc ở đất nước này rồi.
Thêm nữa lại để cho Enzo luyện tập ở đây vài năm, sau đó để cho gã đến hành tỉnh Dunner hoặc Yasen, trở thành trưởng quan trấn thủ một vùng, vậy thì quyền lực trong tay Râu Đen rõ ràng là quá lớn, quyền hành chính và quân sự đều nằm trong tay hắn, thêm vào thế lực lớn mạnh của bản thân, đây chính là phong độ và quyền thế mà chỉ đại quý tộc mới có được.
Nghĩ đến đây, nét kiêu ngạo trên khuôn mặt Nam tước biến mất không thấy tăm hơi, ông ta đột nhiên đặt mạnh tách trà xuống bàn, lớn tiếng quát:
- Các ngươi đang làm gì hả? Không biết ngài Tiger là khách quý của ta à? Sao có thể dùng loại điểm tâm thô thiển này để đãi khách? Bọn người lười biếng các ngươi, còn không mau đi thay điểm tâm khác đi?
Chỉ trong thời gian hô hấp cực ngắn, một bộ ấm chén bằng bạc nguyên chất cực kỳ tinh xảo đã được đưa lên, mùi hương đậm đà đưa lên từ trong ấm chứng tỏ đây là loại trà thơm thượng hảo. Các món điểm tâm mới cũng không ngừng được đưa lên, mặn ngọt đều có đủ, các loại điểm tâm đủ màu sắc ước chừng có đến hai mươi mấy loại, hơn nữa hình dáng đều hết sức đẹp đẽ tinh tế.
Nam tước Milo tươi cười rạng rỡ, kéo tay Râu Đen:
- Bạn thân mến, chúng ta đều là bằng hữu tốt mà, không phải sao?
Râu Đen híp mắt, mỉm cười bí hiểm gật đầu liên tục:
- Tất nhiên, chúng ta tất nhiên là bằng hữu rồi!
Nam tước Milo liếc một cái về phía Enzo đang ngồi nghiêm túc trên chiếc sô pha, cười nói:
- Ta sẽ đề cử lên hành tỉnh về việc ngài sẽ tiếp nhận chức vị của ta, chỉ cần ngài có thể thuyết phục người đứng đầu mỗi thương hội ở Dunner, ngài chính là tân thị trưởng. Đương nhiên, ta cũng có một yêu cầu rất nhỏ!
Râu Đen và Lâm Tề cùng lúc hướng về phía Enzo, bọn họ đồng thời hiểu ra điều gì đó.
Lâm Tề liên tục gật đầu cười, Râu Đen nói một cách chắc chắn:
- Đã là bạn bè, còn có gì đáng nói nữa? Ngài cứ nói đi, bất luận là vấn đề gì, chỉ cần không trái với luật pháp của đế quốc, không trái với thần giáo lý, ta sẽ vì ngài mà lo liệu.
Nam tước Milo híp mắt cười nói:
- Đứa con trai út Yaren của ta năm nay mới mười tám tuổi, còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp Học viện quân sự ở Yasen.
Nam tước Milo nhìn Râu Đen đầy ngụ ý, hắn cảm thấy Râu Đen có thể cân nhắc đến việc này.
Râu Đen hai mắt mở to, nắm chặt tay Nam tước Milo:
- Vậy thì mọi việc đã thành, chức thị trưởng là của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Yaren của ngài.
Nam tước Milo vui vẻ cười, nắm chặt tay Râu Đen, ra sức lắc lắc vài cái.