[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 21 : Dược phẩm mê muội




Sau khi bài giảng của giáo sư Khấu Ân kết thúc, Lâm Tề lập tức bận rộn. Đầu tiên hắn chạy tới phòng Hậu cần, nộp bản liệt kê danh sách các nguyên liệu đại sư Khoa Tra cần. Các nguyên liệu khác cũng vậy, Ba ngàn cây diệp Nguyệt Hoa Thảo loại mười năm cũng cần có thời gian nhất định để đi sưu tập, dự tính phải sau hai tháng mới có thể thu thập đầy đủ hết.

Cầm một phần tài liệu hiện còn giữ từ phòng Hậu cần đi, Lâm Tề lại lấy một tấm bùa hộ mệnh từ trong chiếc gậy Ballin, thấp thỏm lo lắng bước vào trong tháp.

Lần này đại sư Khoa Tra không điên cuồng, khi Lâm Tề đi vào phòng thí nghiệm, y đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trong một góc phòng, cầm một cốc thủy tinh nóng, chậm rãi thưởng thức hương vị của cốc chất lỏng màu xanh lục đang trào bọt không ngừng và bốc khói trắng nghi ngút.

Nhìn thấy Lâm Tề đi vào phòng thí nghiệm, đại sư Khoa Tra đặt cốc chất lỏng nóng màu đen huyền vũ đang chế lên bàn. Khi y đặt lên có hơi mạnh, cốc chất lỏng chịu hơi nóng nóng sóng sánh một chút, vài giọt chất lỏng màu lục bắn ra tung tóe, tạo thanh những tiếng cháy “xèo xèo” trên bàn thực nghiệm, một mùi chua chua thoang thoảng nhanh chóng lan ra từ phòng thí nghiệm.

Lâm Tề lạnh rùng mình, cũng chỉ có Khoa Tra mới có những tài năng quái dị sử dụng những đồ vật đáng sợ như vậy? Xem tình hình này, chất lỏng đó ít nhất cũng có tính ăn mòn, người bình thường mà uống một ngụm, phỏng chừng nội tạng đều có thể sẽ bị tan chảy.

Khoa Tra cười mấy tiếng kỳ dị, y lẩm bẩm nói úp úp mở mở:

- Gần đây có vài thực vật trầm tích tiêu hóa không tốt, cho nên xứng điểm tễ thuốc tiêu thực hết thảy. Ồ, thứ mà ta muốn, cậu đã mang đến rồi chứ?

Cẩn thận đặt hàng chục hộp gỗ to nhỏ từ trên lưng xuống đống nguyên liệu trên bàn, Lâm Tề cung kính cúi đầu thi lễ với Khoa Tra:

- Đại sư Khoa Tra tôn kính, Ba ngàn cây Diệp Nguyệt Hoa Thảo loại mười năm sơ sơ cần hai tháng mới có thể điều phối tề. Còn những nguyên liệu khác, tuỷ não của song đầu xà, trái tim nhiệt huyết của bạch mao cánh hổ, răng nanh của rơi độc đen… mười tám loại đại khái cũng cần hai tháng mới có thể chuẩn bị tốt.

- Đồ bất tài vô dụng!

Khoa Tra nheo mắt, con ngươi màu xanh lóe sáng, cũng không biết là y nói Lâm Tề bất tài hay vẫn đang nguyền rủa các quan viên phòng Hậu cần kia. Y trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Ta muốn phối chế một loại dược phẩm, không thể thiếu những nguyên liệu đó, nếu phải hai tháng sau mới có thể có…

Lâm Tề nghĩ tới thư của cha mình, hắn vội vàng nói nhỏ:

- Khoa Tra đại sư tôn kính, còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ nghỉ cuối năm, ta…

Khoa Tra chậm rãi gật gật đầu, y nhìn Lâm Tề, lộ ra một nụ cười đủ để dọa trẻ con khóc:

- Tốt lắm, cậu đã phục vụ ta ba năm rồi, ba năm chưa nghỉ lễ lần nào phải không? Nếu nguyên liệu đã chưa có, vậy cậu về nhà thăm người thân đi. Xem đấy, ta là một người thông tình đạt lý.

Cơ thịt trên mặt hơi co giật một chút, Khoa Tra nói với giọng lạnh lùng:

- Nhưng trước đó, chuẩn bị lương thực hai tháng cho ta, cậu không muốn ta chết đói ở đây chứ? Lâm Tề? Ừm? Lần trước ta đã đói đến mức thiếu chút nữa là phải nhờ đến dược phẩm rồi.

Lâm Tề xấu hổ, hắn chợt nhớ, Khoa Tra nói y tiêu hóa có chút không tốt, chẳng phải là hôm qua hắn sau khi đã đưa đến cho y rất nhiều thịt nóng và các loại lương thực khác, hắn phải nhịn đói một mình, cố bấm bụng chịu hay sao? Đại sư đáng thương, khó trách hôm nay y phải uống loại dược phẩm đáng sợ này để kìm hãm cơn đói.

Gượng cười xấu hổ, Lâm Tề nói lấy lòng:

- Đây là sai lầm của ta, vẫn mong ngài tha thứ cho.

Đảo mắt nhìn Khoa Tra, hôm nay dường như tâm trạng y rất tốt, Lâm Tề dè dặt nói thêm:

- Vậy ngày mai ta sẽ mang lương thực bổ sung đến cho ngài nhé? Bởi vì đêm nay ta còn có chút chuyện phiền toái.

Khoa Tra kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tề, y méo đầu khẽ quát:

- Chuyện phiền toái? Là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn chúng không biết là ngươi làm việc cho ta sao? Là ai khiêu khích ngươi? Là ai thông qua ngươi khiêu khích tới quyền uy của ta?

Ba năm, làm trâu làm ngựa cho Khoa Tra ba năm, Lâm Tề lần đầu tiên nhìn thấy y có hành động nhân tính như vậy. Dường như y muốn che đi khuyết điểm? Hoặc là, chỉ đơn thuần là y coi trọng bản thân? Nhưng bất luận là thế nào, với Lâm Tề mà nói đây đúng là một chuyện tốt.

Ho nhẹ một tiếng, Lâm Tề tỏ ra dáng vẻ đáng thương, hạ giọng nói:

- Ngài biết đấy, ba năm nay ta vẫn luôn tận tụy phục vụ ngài. Mà ở trường, ta cũng là sinh viên ưu tú. Ba năm nay, năm nào ta cũng dẫn đầu thành tích ở chuyên ngành tài chính kế toán.

Thở dài một tiếng, Lâm Tề nhìn Khoa Tra nói với vẻ đáng thương hơn:

- Thế nhưng, như ngài đã biết, trên đời này có người tốt thì cũng nhất định có người không tốt. Ở đại học Bolelli, bọn họ sống nhờ vào sự lừa lọc và bắt bí người khác, bọn họ thích dùng bạo lực để ức hiếp chúng ta.

- Hội Kỵ sĩ bàn tròn, bọn chúng là những phần tử cặn bã!

Lâm Tề căm phẫn nắm chặt tay lại:

- Bọn chúng là một lũ ác ôn của Học viện Lục quân, ngày nào cũng ức hiếp những sinh viên nghèo như chúng ta.

Hai hàng nước mắt nóng bỏng lăn nhanh xuống, Lâm Tề nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bạn học tốt nhất của ta, Wilker, hôm nay đã bị bọn chúng bắt. Bọn chúng muốn tối nay ta phải đến địa điểm bọn chúng chỉ định để giao tiền đổi lấy người. Bọn chúng dọa rằng nếu ta không đưa đủ tiền, chúng sẽ đánh gãy tay chân của Wilker.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tề lại khóc lóc nói:

- Ngài biết đấy, chúng ta đều là những sinh viên nghèo, nếu không làm sao chúng ta phải đến tháp này phục vụ các vị đại sư chứ?

Khoa Tra hơi sửng sốt, gật gật đầu như thoáng có chút suy nghĩ. Hẳn là như vậy đi? Với tiếng xấu của tháp đại sư ở trường học, ghi chép hàng năm đều có dăm ba sinh viên phục vụ chết thảm, không phải những sinh viên nghèo, ai sẽ mạo hiểm tính mạng đến tháp đại sư phục vụ những quái vật này?

Lâm Tề cúi đầu, nói rất thương tâm:

- Wilker là người thật thà, cả nhà cậu ấy đều trông cậy vào cậu ấy làm rạng danh, mọi người trong nhà phải tiết kiệm từng đồng bạc mới có thể giúp cậu ấy vào học ở đại học Đệ Ngũ. Nếu tay chân cậu ấy bị đánh gãy, như vậy…

Khoa Tra với tính cách cổ quái hơi méo miệng, y đi tới trước cái giá đựng dược phẩm của mình, gỡ xuống hai lọ màu đỏ và ba lọ màu đen nhạt đưa cho Lâm Tề. Y trầm giọng nói:

- Lọ màu đỏ này là dược phẩm hồi phục nhanh chóng, cho dù là bị đánh gãy tay chân, trong vòng ba ngày cũng có thể bình phục lại được. Còn lọ màu đen này… Hì, đứng xuôi chiều gió mở lọ này ra, cậu sẽ thấy hiệu quả của nó!

Lâm Tề cầm chặt mấy lọ thuốc, trên ba lọ màu đen nhạt có nét chữ nguệch ngoạc ghi chú công dụng của chúng: lực mê muội mạnh.

- Ngài hào phóng hơn các vị khác, đại sư Khoa Tra, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngài!

Lâm Tề lại một lần nữa cúi đầu thật sâu chào Khoa Tra đại sư, toàn cơ thể hắn run lên vì sung sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.