Tóc mai nhẹ bay, âm nhạc dịu êm, thanh niên quý tộc đứng về phe Lạp Đồ Tư đang say mê trong rượu ngon, mỹ nhân.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu được một khắc, bắt đầu có những thanh niên nam nữ bất chợt bốc hơi, từng cặp từng cặp kết bạn đi xuống lầu hai, nơi đó có đủ các phòng nhỏ để bọn họ tận tình hưởng thụ một đêm dịu dàng. Dần dần người tại đại sảnh lầu ba cũng chỉ còn không tới ba mươi người.
Lâm Tề nhìn Long Thành hóa trang thành một người hầu đi theo hầu hạ một Đại tiểu thư xinh đẹp đi xuống lầu, về phần bọn họ làm gì, Lâm Tề không cần nghĩ nhiều cho tốn công. Cái đó liên quan gì đến hắn? Đơn giản là Long Thành lại phong lưu với số tiền vừa rồi, nhiều nhất là y lại tiêu hết số tiền trên người y thôi. Nhưng vị tiểu thư quý tộc kia xảy ra chuyện gì? Sao Long Thành lại mặc trang phục tôi tớ, sao nàng lại theo y xuống lầu?
Đợi khi người ít đi, lúc này sự thờ ơ của Nhã và Linh với Đề Hương mới bớtđi, các nàng phân chia cùng nhảy với Đề Hương một khúc. Đương nhiên các nàng không có tiếp xúc thân mật gì với Đề Hương, lựa chọn tốt nhất của các nàng chính là “tứ phương vòng vũ” mà thanh niên quý tộc đế đô lên án là cứng nhắc nhất, bảo thủ nhất.
Có lời nói hài hước, nói “tứ phương vòng vũ” chính là vũ đạo giống như là hai lão già trên đương cái đụng phải nhau, gật đầu thăm hỏi lẫn nhau. Người múa phải cách xa nhau bốn thước, chỉ tiến bước cứng ngắc theo quỹ đạo, mội khi nhạc thay đổi hai người chỉ gật đầu ra hiệu cho nhau, chứ thân thể không hề có chút đụng chạm nào.
Nhã và Linh lựa chọn nhảy vũ điệu bảo thủ cứng nhắc đó với Đề Hương, vũ điệu cứng ngắc của họ khiến Lâm Tề thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Thấy vẻ mặt Đề Hương quái dị giống như ruội bọ đầu to là biết trong lòng Đề Hương vô cùng uất nghẹn thiệt thòi.
Vu Liên lén lút đến phía sau Lâm Tề, khẽ bình luận hai nàng:
- Gặp quỷ à, hai tòa băng sơn kia, thật sự là gặp quỷ mà, xinh đẹp như vậy nhưng tính tình lại lạnh như băng, ai cưới các nàng chắc chịu đủ đây.
Lâm Tề lắc lắc đầu, hắn không biết Nhã và Linh có khác gì với nữ nhân, Lâm Tề cũng không biết nữ nhân nào tốt. So với nữ nhân thần bí linh hoạt như mèo khó nắm bắt được và khó đoán được thì những tiền vàng óng ánh rực rỡ được hắn yêu thích hơn. Pháp lực của màu sắc mê người kia đánh vào thị giác khiến người ta hít thở không thông. Ôi, tiền vàng yêu quý!
Đề Hương với vẻ mặt đau khổ dẫn hai nàng Nhã và Linh quay về chỗ ngồi. Nhã và Linh lại sóng vai nhau ngồi xuống, vẫn duy trì bộ dáng băng sơn mỹ nhân không nói gì. Linh Già ngồi bên cạnh cười đến cơ mặt méo mó. Đề Hương cũng thật chịu được hai mỹ nhân băng sơn như vậy.
Đề Hương chỉ biết nhìn Nhã và Linh, hai tiểu mỹ nhân khiến người ta động tâm nay thật sự chính là hai tòa băng sơn, lại giống như hai hạt châu thủy tinh đổ đầy dầu thật sự không tìm thấy cơ hội xuống tay. Nhưng càng thế này càng khiến gã động tâm. Một khi khó khăn càng lớn càng khiến cảm giác thành tựu của gã càng mạnh.
Gã ngồi trên sô pha đối diện với hai nàng, cười dài với hai nàng. Cứ dựa theo kế hoạch mà Lâm Tề cấp cho thì nhất định sẽ khiến hai nàng chủ động nhào vào ôm lấy gã, đó chính là sự hưởng thụ tốt đẹp nhất thế gian!
Lâm Tề chậm rì rì đi tới bên cạnh Đề Hương, nói nhỏ:
- Bá tước, người ở đây càng ngày càng ít, rất lạnh, chúng ta tìm căn phòng nào đó nghỉ tạm uống một ly đi nhỉ? Hôm nay đúng là gặp vong linh, thật sự là đáng sợ.
Nam nữ thanh niên quý tộc ở đây đều đã đi hưởng thủ thế giới mật ngọt, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn thưa thớt vài bóng người. Nhiều người sau khi đi hết, hiện tại ít người nên trong đại sảnh càng trở nên vắng vẻ lạnh buốt đến khó chịu.
Đề nghị của Lâm Tề thích hợp với suy nghĩ của Đề Hương, phòng nghỉ cá nhân đủ để xúc tiến sự kết nối và giao lưu giữa người và người, hoàn cảnh lại riêng tư, cũng giúp cho Nhã và Linh không có sự cảnh giác với người ngoài. Đề Hương lập tức đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng ra hiệu, vài thị nữ đã chạy đến ân cần đứng bên Nhã và Linh.
- Ngả Nhã, Ngả Linh, ta nhớ có hai bình rượu trái cây đến từ Địa tinh đại lục mộng ảo.
Đề Hương mời:
- Rượu kia chỉ có thể yên lặng nhấm nháp, không biết ta có được vinh hạnh mời hai vị cùng đi giám định và thưởng thức loại hàng cao cấp vô thượng đến từ đại lục đó không?
Linh Già cười đứng lên, y tùy ý ôm một thị nữ Hắc Linh cực cao cười ha hả đi xuống lầu. Rõ ràng Đề Hương là muốn dùng thủ đoạn riêng với Nhã và Linh, ở lại làm gì cho vướng tay vướng chân?
Nhã và Linh suy nghĩ một lát, các nàng nhìn thoáng nhau, không lên tiếng mà đứng lên, rõ ràng các nàng đã nhận lời mời của Đề Hương.
Đề Hương mừng rỡ, gã vội vàng đi trước dẫn đường dẫn Nhã và Linh đi tới một cánh cửa nhỏ trong đại sảnh. Đi qua một hành lang hơn mười thước, đi xuống một cầu thang xoắn ốc thì tới phòng nghỉ mà ngừơi bạn tri kỷ đã chuẩn bị đặc biệt cho Đề Hương.
Lâm Tề và Vu Liên chỉ ở bên ngoài phòng nghỉ liếc vào trong một cái, rồi thuận tiện đi thẳng tới gian phòng bên sườn để nghỉ ngơi. Gian phòng này là nơi Đề Hương dụ dỗ Nhã và Linh, Lâm Tề và Vu Liên không muốn quá gần làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của người khác.
Phòng nghỉ diện tích không lớn, chỉ có mười mét vuông, đập vào mắt là màu vàng chói mắt, bất kể là dụng cụ gì cũng đều được thợ thủ công dùng vàng lá tạo ra hoa văn tulip tuyệt luân tinh mỹ. Thậm chí ngay cả trần nhà cũng được trát một lớp vàng lá cực mỏng, tầng vàng lá này mức độ sáng bóng rõ ràng giống như một tấm kính lớn tỏa ra mầu vàng chói mắt mỹ lệ.
Đề Hương ân cần mới Nhã và Linh ngồi trên sô pha, còn mình thì cười dài ngồi bên cạnh Nhã và Linh, giơ tay phái thị nữ cầm bình pha lê có rượu ngon đến.
Lâm Tề ngồi ở đại sảnh bên cạnh, đương nhiên cũng có thị nữ đưa rượu ngon và thức ăn ngon lên cho hắn và Vu Liên hưởng dụng. Nữ tì xinh đẹp này thậm chí không ngừng ném đôi mắt quyến rũ về phía Lâm Tề và Vu Liên. Khóe miệng Vu Liên bắt đầu chảy nước miếng, gã kiềm chế không được ôm lấy hai nữ tì đi vào trong một phòng nhỏ ở bên cạnh.
Đáng tiếc Lâm Tề lại hoàn toàn miễn dịch đối với đôi mắt quyến rũ đó của Lâm Tề, hắn căn bản không cần quan tâm các nàng, mà chỉ cần biết hưởng dụng rượu ngon thức ăn ngon ở đây mà thôi. Hắn đĩnh đạc gác hai chân trên sô pha, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh vọng đến từ trong phòng nghỉ của Đề Hương.
Dù sao cùng với hai thiếu nữ còn trẻ tuổi ở cùng một phòng, Đề Hương không dám đóng cửa phòng, mà vẫn để lại một khe hở có chiều rộng chừng hai thước, cho nên mỗi tiếng nói của bọn họ đều không thoát khỏi được lỗ tai của Lâm Tề. Lâm Tề nghe giọng nói xum xoe của Đề Hương với hai nữ tử đó, cười thầm trong lòng, chỉ là hai nữ nhân xinh đẹp thôi, có đáng để Đề Hương cúi người nịnh bợ như vậy không?
Uống từng ngụm từng ngụm rượu ngon đáng giá hàng trăm tiền vàng, Lâm Tề ở trong bóng tối âm thầm tự tính tiếp kế hoạch của mình.
Đầu tiên là Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, nhất định phải mau chóng khuếch trương, vì điều này có liên quan đến việc phát triển của gia tộc của hắn trong tương lai.
Tiếp theo là thái độ quái dị của Đề Hương và Lạp Đồ Tư với mình, bọn họ thật sự đem tiền đặt cược kia cho mình hết sao? Là vì sao? Tuy rằng Lâm Tề tham tiền nhưng hắn cũng tự biết mình, hắn không thể tiếp nhận mình thật sự được một số người nào đó đầu tư như vậy.
Tiếp theo là bước vào năm học đầu năm, là cuộc quyết đấu giữa Enzo và Hắc Mã Hào Tư. Diễn luyện thực chiến, tỷ lệ số người bỏ mình...Lâm Tề phải trợ giúp Enzo thắng sạch sẽ lưu loát ván này. Về phần Hắc Mã Hào Tư, thế cục chiến trường thay đổi khó lường, rất có thể hắn ta sẽ bị nguyên nhân gì đó mà bất ngờ bỏ mình thôi.
Sau khi việc này xử lý xong, tiếp theo phải làm thế nào đánh một kích trí mạng vào đám người El Hamdaoui. Mặc kệ thế nào, Lâm Tề cũng không thể để đám người El Hamdaoui sống sót. Bọn chúng cấu kết với Arthur có ý đồ bất lợi đối với mình, Lâm Tề phải ép được giá trị cuối cùng của bọn chúng sau khi đã lợi dụng xong, rồi mới hoàn toàn gạt bỏ bọn chúng.
Ngoại trừ những chuyện phiền lòng này, còn có một chuyện vô cùng vui vẻ, chính là nơi của Khoa Tra đại sư.
Ba nghìn cánh Nguyệt Hoa Thảo, trong đó lẫn không ít Nguyệt Quang Thảo. Đương nhiên, Lâm Tề đã thấy chướng mắt với chút tiền lời giả dối này rồi, hắn sẽ phải nịnh bợ Khoa Tra đại sư để thu được số lợi nhuận ngoài dự đoán này, đây mới là điều Lâm Tề coi trọng.
Những dược vật mà đại sư Khoa Tra luyện vứt bỏ đi đối với ông ta mà nói thì chẳng ra gì, nhưng đối với Lâm Tề mà nói thì lại là bảo bối.
Ngay lúc Lâm Tề đang âm thầm tính toán này nọ, một người đàn ông áo đen vội vàng chạy vào, ông ta cũng không nhìn Lâm Tề, mà lập tức đứng trước cửa phòng nghỉ khẽ khàng bẩm báo:
- Bá tước đại nhân, Kirk tiên sinh, ông chủ của cửa hàng Ngân Loan Nguyệt cầu kiến, ông ta mang đến tất cả tài liệu sở hữu của cửa hàng Ngân Loan Nguyệt!
Tiếng cười đùa trêu trọc của Đề Hương, Nhã và Linh cùng sững lại, mất một lúc gã mới rề rà truyền lệnh:
- Vậy thì mời ông ta vào. Ngả Nhã, Ngả Linh, đợi ta đuổi lão kia đi rồi thì sẽ trở lại. Chờ ta, đừng bao giờ rời khỏi.
Đề Hương ra khỏi phòng nghỉ đi tới một phòng nhỏ, gã thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại, vẫy tay liên tục:
- Mau bảo lão kia vào đây, thật là kỳ lạ, sao lão lại tới vào lúc này chứ? Chẳng lẽ lão ta biết chủ nhân của mình đã thay rồi?
Một lát sau, có tiếng bước chân nặng nề tới, một người giống như quả cầu thịt ôm một đống sổ sách lớn nhỏ chậm rãi đi đến.
Lâm Tề vừa thấy người này, suýt nữa thì kêu thành tiếng.
Chim béo Kirk, một trong Dạ Minh thập tam hắc y chấp sự, chẳng phải lão ta lựa chọn trở về sào huyệt của lão rồi sao?Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa không phải lão đang buôn lậu ở đường biển phương bắc sao? Từ khi nào lão ta lại biến thành ông chủ cửa hàng Ngân Loan Nguyệt? Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cửa hàng Ngân Loan Nguyệt là cứ điểm tẩu táng của Chim beis Kirk? Chẳng lẽ sau lưng Chim béo Kirk có Mã Thụy Tư ủng hộ?
Nhưng mặc kệ thế nào, Chim béo Kirk không nên xuất hiện ở trong này!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thật là gặp quỷ mà!