Thiên Vị kỵ sĩ! Wilker cảm thấy chính mình sắp điên mất rồi.
Hắn và Lâm Tề đều phán đoán sai lầm. Giang Vĩnh chính là một kỵ sĩ đẳng cấp, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Giang Vĩnh có được sức mạnh Thiên vị.
Khác hẳn với nhưng người đàn ông cường tráng bình thường khác, một thanh niên trai tráng trưởng thành, có được thân thể vạm vỡ, cũng chưa chắc có thể mang thêm được danh hiệu kỵ sĩ. Chỉ có kích thích tiềm lực, có được “Khí” chiến sĩ, mới có thể có được danh hiệu kỵ sĩ. Đây là ở trước lịch Phục Sinh, theo lịch Hắc Ám thời xa xưa và thời kỳ hủy diệt cuối cùng đã lưu truyền cách nói đó tới bây giờ.
Ở phương Tây, loại khí này được gọi là “Chiến khí” hoặc là “Đấu khí”. Ở phương Đông, loại khí này cũng được gọi là “Nội khí” hoặc là “Nguyên khí”. Tuy rằng có chút khác nhau, nhưng thực chất đều là giống nhau, đều là đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, áp bức tiềm lực của sinh mạng tạo kích thích phát ra một loại nội lực của bản thân mà bên ngoài chính là năng lực mạnh mẽ.
Trắng, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, tử kim ( sắc tía), chín loại ánh sáng màu này, biểu hiện cho ba đẳng cấp kỵ sĩ là Nhân vị, Địa vị, Thiên vị có được đấu khí ánh sáng màu riêng biệt. Ánh sáng màu này cùng với nhân loại có thể xem như không trung khí quyển, chín loại màu sắc đối ứng lẫn nhau, mệnh danh là cửu mầu cửu trọng thiên cảnh.
Có được ba màu đấu khí như mầu trắng, màu đỏ, màu cam chính là kỵ sĩ Nhân vị. Ba màu ;à màu vàng, màu lục, màu xanh tam màu đấu khí là kỵ sĩ Địa vị. Còn lại ba màu đấu khí là màu lam, màu tím, tử kim mầu là kỵ sĩ Thiên vị đặc biệt.
Bình thường người ta gọi kỵ sĩ có địa vi cao một chút là Nhân vị với tiêu chuẩn màu cam hoặc là kỵ sĩ Đại Vị cấp thấp với tiêu chuẩn màu vàng. Màu sắc của địa vị Kỵ sĩ Thiên Vị cực kỳ hiếm thấy. Mà không ngờ Giang Vĩnh lại rõ ràng là Thiên Vị Kỵ sĩ có đấu khí màu tím.
Kỵ sĩ Nhân vị có thể dễ dàng chiến thắng từ mười kẻ thù trở lên, kỵ sĩ Địa vị có thể ở trên chiến trường đối phó được với trăm quân địch, thậm chí ngàn nhân địch. Mà kỵ sĩ Thiên vị thì sao, trừ phi có kỵ sĩ cùng đẳng cấp hoặc là “Người có khả năng” đối phó, nếu không thì tất cả những người trước mặt bọn họ đều không có giá trị gì.
Wilker đáng thương một năm trước vừa mới từ màu trắng nhạt đột phá tới tiêu chuẩn màu trắng thuần khiết, có được sức mạnh đỉnh cao kỵ sĩ Nhân vị nhất phẩm, lại cố gắng hai năm có lẽ có thể đạt tới kỵ sĩ Nhân vị tầm trung phẩm, cũng chính là đấu khí tiêu chuẩn màu đỏ. Toàn bộ sức mạnh lớn nhất của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội chỉ là có Enzo với đấu khí màu đỏ, cùng với cái tên Hội trưởng Lâm Tề của Huynh Đệ Hội làm cho người ta nhìn không ra thực hư đầu mục Lâm Tề
Với sức mạnh nhỏ nhoi như vậy, không ngờ còn muốn mưu tính với một kỵ sĩ Thiên vị có đấu khí màu tím vậy chẳng khác nào muốn tự sát!
Càng không cần nói thêm, Giang Vĩnh không phải chỉ có một, bên người hắn còn có hơn mười đồng bọn. Nếu đồng bọn này toàn bộ mang sức mạnh Thiên vị! Không, không cần bọn họ là sức mạnh Thiên vị, chỉ cần bọn họ đều mang sức mạnh Địa vị bậc cao, bọn họ có thể dễ dàng càn quét toàn bộ thế giới hắc ám Bolelli.
Ngoại trừ có rất nhiều kỵ sĩ đế chế tinh nhuệ, cùng với thế lực ngầm vô cùng khổng lồ giáo hội, đại lục phương Tây không có một thế lực nào đối phó được với một kỵ sĩ Thiên vị.
- Thủ lĩnh ơi, gặp quỷ rồi, sao ngươi lại lựa chọn cái mục tiêu chết tiệt như vậy hả?
Wilker vừa thầm oán giận nhìn Lâm Tề, vừa theo một ống khói bên ngoài mà trượt xuống mặt đất, dừng ở trong một con hẻm nhỏ. Hắn phải lập tức trở về đại học Đệ Ngũ, nhanh chóng báo tin tức nguy hiểm này cho Lâm Tề. Dê béo bọn họ vừa mắt lại chẳng phải là dê béo, mà là ma thú bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bọn họ.
- Nguy hiểm, thật sự là rất nguy hiểm chết người!
Wilker vẫn là vì vừa rồi chính mình chứng kiến hết thảy mà không ngừng hồi hộp. Rõ ràng là hai người, không ngờ bị Giang Vĩnh một chưởng đánh cho tan nát. Thiết Quyền Huynh Đệ Hội cũng từng tham gia nhiều vụ ẩu đả lớn, Wilker cũng từng đánh người đến trọng thương, thậm chí dùng tên nỏ giết chết đối thủ. Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn khốc cùng đẫm máu như vậy.
Hai người đang sống không ngờ bọ một chưởng biến thành vô số mảnh nhỏ bay ra.
Giang Vĩnh kia xuống tay thật độc ác, rất độc ác, quá âm ngoan, ra tay độc ác như vậy mà không hề hỏi rõ nguyên do, liền dễ dàng lấy đi hai sinh mạng. Wilker vừa nghĩ tới cảnh tượng máu thịt bay tứ tung kia liền không khỏi cả người run rẩy.
- Bọn họ rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Bọn người Đông Phương này, quả thật là gặp quỷ mà!
Wilker cau mày, hồi tưởng đến thông tin tình báo mà nữ giúp việc Lysa ở quán người què cung cấp:
- Phía dưới chỗ đó của Giang Vĩnh trống rỗng, cái gì cũng đều không có? Chẳng lẽ hắn là phụ nữ? nhưng hắn nhìn qua không có giống phụ nữ nha? Hơn nữa phụ nữ sao có thể có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy được?
Mải tập trung tinh thần đoán lai lịch của Giang Vĩnh, Wilker không chú ý đến tình huống hiện tại của mình.
Hắn theo ống khói trượt xuống hẻm nhỏ, mười mấy người vạm vỡ đang vây đánh một thanh niên sắc mặt tiều tụy. Một thanh niên mặc hoa phục sặc sỡ, bên hông đeo kiếm đang đứng ở trong hẻm mặt mày hớn hở nhìn thanh niên kia bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
Thời điểm Wilker rơi xuống đất chân đạp lên tuyết đọng phát ra âm thanh nặng nề, thanh niên hào nhoáng kia kinh ngạc quay đầu lại, vừa mới thấy Wilker trong khoảng hơn mười thước. Lại nhìn thấy bộ dạng hồn vía trên mây cùng sắc mặt trắng bệch của Wilker, thanh niên hào nhoáng kia ngẩn ngơ, sao đó kêu to lên:
- Hắc, Wilker, tên tạp chủng nhà ngươi, đồ con chuột dơ bẩn, hôm nay ngươi sẽ chết trên tay ta!
Wilker ngẩn người, hắn mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, thanh niên kia cùng mười mấy bàn tay to lớn mãnh liệt đặt trên người hắn,Wilker không khỏi sửng sốt, sau đó liền nhanh chân hướng một hẻm khác mà bỏ chạy. Wilker trong bụng tự mắng chính mình, hắn từ trước tới nay đều cẩn thận cũng chưa từng phạm sai lầm, nhưng hôm nay bởi vì Giang Vĩnh ra tay ác độc mới theo đó bị phân tâm, không ngờ liền rơi váo tình cảnh chật vật này.
Hắn nhận ra tên thanh niên hào nhoáng kia, con thỏ Charles, hắn là học viên của đế quốc Học viện Lục quân, so với Lâm Tề và bọn người năm nhất Wilker, hiện giờ hắn là học viên năm thứ tư của đế quốc Học viện Lục quân. Sở dĩ có biệt danh “con thỏ”, là bởi vì hắn rất hay bắt nạt kẻ yếu, vài lần ẩu đả với Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, một khi rơi vào thế hạ phong hắn liền lập tức co giò chạy trốn, cho nên Lâm Tề đặt cho hắn danh hiệu “con thỏ”.
Con thỏ Charles là kẻ thù không đội trời chung của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội. học viên trong Học viện Lục quân là thành viên chủ yếu của “Hội Kỵ sĩ bàn tròn”. Đôi bên đều là học sinh bất lương, vì cướp đoạt địa bàn đại học, vì một số nữ sinh xinh đẹp mà ghen tuông tranh giành, và vì các nguyên nhân quái đản đáng ngạc nhiên khác. Đôi bên trong quá khứ ba năm bộc phát trên mười cuộc ẩu đả lớn nhỏ.
Tuy rằng thành viên của hội Kỵ sĩ bàn tròn đều là học viên của Học viện Lục quân, bọn họ trên lực lượng hay thực lực cá nhân đều chiếm ưu thế, nhưng bởi vì Thiết Quyền Huynh Đệ Hội có Lâm Tề làm đầu mục, nên trên mười lần ẩu đả thì có tới chín lần hội Kỵ sĩ bàn tròn bị thua, rất là nếm một chút vị đắng.
Hiện giờ trông thấy Wilker một mình, bên người không có đồng bọn, con thỏ Charles sao có thể buông tha cho hắn?
Một vầng sáng mù mịt bao phủ trên người Wilker, hắn đem hết toàn lực hướng ngõ nhỏ chạy trốn.
Nhưng con thỏ Charles trên người toát ra một vầng sáng nhàn nhạt màu hồng, hắn so với Wilker tốc độ có nhanh hơn một chút đuổi theo.
Wilker vừa mới chạy vài bước, con thỏ Charles đã ở phía sau hắn. Nghiêng người đâm một cây gỗ lớn hung hăng đập lại, nện thật mạnh trên đầu gối Wilker. Wilker bị đau hô một tiếng, bị một gậy nện khiến hắn quằn mình trên mặt đất, con thỏ Charles lập tức bổ nhào lên trên người Wilker.
- Hắc, tạp chủng, cuối cùng cũng bắt được ngươi!
Charles một quyền đập một cái xuống gáy Wilker, đánh gã ngất xỉu.