[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 162 : Tay lão luyện gây án




Lúc Đề Hương nói chuyện với El Hamdaoui, ánh mắt lại nhìn thẳng lên người Nhã và Linh đang mặt xám như tro tàn. Cả người Nhã và Linh run rẩy như lá rụng trong gió, nếu các nàng không được dưỡng thành thói quen sự kiêu ngạo cao ngạo nhiều năm qua thì hiện tại các nàng đã sớm ngã xuống đất rồi.

Đường Thánh Huy số 1, xác thực là cứ điểm bí mật ở đế đô của gia tộc đám người El Hamdaoui, Nhã và Linh. Cứ điểm này là gia tộc bọn họ bí mật thiết lập, chuẩn bị cho một số nguyên do quan trọng đặc biệt. Vì cứ điểm này, bề trên bọn họ đã tiêu phí một chi phí rất cao, tinh lực rất lớn, vận dụng các mối quan hệ cực rộng. Nếu không, đại thần nội chính tiền nhiệm đế quốc Gaul đang yên lành sao đột nhiên bị sụp đổ?

Chính là vận dụng khí lực rất lớn mới chuẩn bị thỏa đáng cứ điểm bí mật này nhưng khi đám người El Hamdaoui chuyển đến ở sau vài ngày đột nhiên lại bị mất trộm? Nếu tổn thất chút tiền vụn vặt vậy thì thôi, đám người El Hamdaoui tự nghĩ còn có thể ứng phó được. Nhưng đám khốn kiếp lòng lang dạ sói kia thật không có lương tâm, bọn họ cướp sạch sành sanh cả ba đại lầu, tất cả những đồ đáng giá đều bị mang đi hết!

Ngoại trừ một số ít vật dụng gia đình to kềnh ra, những báu vật tinh hoa khác đều bị đánh cắp. Điều này khiến cho đám người El Hamdaoui ăn nói sao đây? Bọn họ căn bản không có cách nào để giải thích! Không nói thứ khác, chỉ riêng bình hoa kế thừa bốn thời kỳ lịch sử Hắc Ám cũng khiến bọn họ không thể nào bồi thường được.

Giống như một chồi non mới nhú, vừa chui ra từ lòng đất còn chưa kịp mở mang kiến thức thế giới tốt đẹp bên ngoài một chút đã bị trận mưa rền gió dữ tàn phá, cũng có một tòa núi lớn ập xuống, gần như nghiền nát bọn họ thành phấn.

Hốc mắt El Hamdaoui nóng lên, y muốn khóc vài tiếng nhưng thật sự y không khóc được.

Nhã và Linh mờ mịt không biết làm sao, các nàng cũng rất muốn khóc, nhưng tia kiêu ngạo cuối cùng trong lòng các nàng nói rằng các nàng không thể khóc ở đây. So sánh ra, áp lực trên người Nhã và Linh nhỏ hơn một chút, bởi vì lần này đội trưởng của bọn họ là El Hamdaoui. Ít nhất y phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn một nửa. Một nửa trách nhiệm đã được El Hamdaoui gánh vác, nên áp lực trách nhiệm của ba người Nhã và Linh và Tolin giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa El Hamdaoui còn vài huynh đệ kiệt xuất cũng ưu tú như mình cạnh tranh lẫn nhau. Còn hai tỷ muội Nhã và Linh, các nàng là hậu duệ dòng chính duy nhất của gia tộc, hơn nữa các nàng là song sinh hiếm có, lại xinh đẹp như vậy, bất kể về phương diện nào mà nói, sự trừng phạt đối với các nàng cũng sẽ không quá nặng.

Cho nên, hai nàng còn có thể gắng gượng đứng thẳng người lên, nhưng trong đầu các nàng thì rối loạn ong ong, trong lúc nhất thời toàn bộ trong đầu đều trống rỗng.

Lâm Tề thở dài, khẽ lẩm bẩm với Vu Liên:

- Thật sự là đáng sợ, sao đế đô lại xảy ra chuyện như vậy? Cả tòa nhà như vậy mà bị lấy hết sạch? Trời ạ, không ngờ đế đô lại xuất hiện chuyện như này?

Lời nói của Lâm Tề đã nhắc nhở Đề Hương, gã bỏ mặc El Hamdaoui đang thần trí mê man lại, nghiêm túc đi về phía một vị cảnh quan có địa vị cao nhất trong đám người mũ đồng, từ trong ví lấy ra một tấm huy chương gia tộc, Đề Hương nghiêm khắc quát lớn:

- Ta là bá tước Đề Hương, là thành viên dòng chính gia tộc Hoa Lê Thị. Sao các ngươi để xảy ra chuyện như này? Vì sao đường Thánh Huy, một nơi quan trọng lại xảy ra chuyện như này?

Giơ tay quét một vòng bốn phía, Đề Hương lớn tiếng quát:

- Các ngươi đều chết hết rồi sao? Ba lầu lớn đều bị trộm sạch sẽ, ngay cả một chút động tĩnh mà các ngươi cũng không nghe được sao? Đế quốc đào tạo nuôi dưỡng các ngươi để làm gì? Các ngươi là đồ ngu, rác rươi, cho các ngươi trong thời gian ba ngày, nếu các ngươi không tìm được những tài vật thiết bị trở về, các ngươi...

Đề Hương không nói hết lời, nhưng đám mũ đồng đáng thương kia đã toát mồ hô đầy người, cái trán thiếu chút nữa thì chạm được trên mặt đất.

Bá tước Đề Hương, thành viên dòng chính gia tộc Hoa Lê Thị, đây là đại nhân vật mà mũ đồng xui xẻo này tuyệt đối không dám đắc tội. Không cần nói những cảnh sát cấp bậc thấp ở đây, cho dù là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cho dù là quan viên Sở Cảnh sát Đế Đô cũng đắc tội không nổi Đề Hương.

Thủ trưởng cao nhất Sở Cánh sát Đế đô chỉ là một người được thừa kế chức vị tử tước mà thôi, đứng trước mặt Đề Hương, hậu duệ quý tộc quyền quý thì dù là một tử tước cũng là đối tượng mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị gạt bỏ. Đối diện với sự quát tháo của Đề Hương, viên quan cảnh sát này cũng chỉ biết liên tục gật đầu, ngay cả một lời phản bác cũng không có.

Tiếng bước chân dồn dập vọng đến, vài người mặc hắc y bên trong, bên ngoài được chùm áo choàng màu xám ngắn đội mũ đồng tiến vào. Những mũ đồng mới tiến vào này có vẻ bề ngoài khác với những đồng nghiệp tuần tra bên ngoài, ít nhất mũ bọn họ không cùng màu hình tròn không vành, mà là màu xám tròn dẹt hình quả dưa. Những cảnh sát này là trinh thám cao thủ điều tra án trong cảnh sát bí mật, chuyên môn phụ trách công tác điều tra vụ án đối những vụ trọng án.

Những mũ đồng cả ngày tuần tra bên ngoài này đều là những tay đấm dũng mãnh, còn những mũ đồng màu xám hình quả dưa lại là những tay đầu não chỉ huy những mũ đồng đánh đấm kia. Đi theo bọn họ còn có ba con chó săn vóc người nhỏ dài màu đen. Đám cho săn này vui sướng tiến vào đại lầu, lập tức ngửi loạn khắp nơi.

Đề Hương hài lòng mỉm cười, đắc ý nới với El Hamdaoui:

- Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ để ý giúp các ngươi, mặc kệ là ai có gan mạo phạm hai vị tiểu thư Nhã và Linh tôn quý, dù bọn chúng có chạy xuống Địa ngục, ta cũng phải xuống Địa ngục bắt bọn chúng lên.

Đắc ý dạt dào chỉ vào ba con chó săn kia, Đề Hương cười nói:

- Đây chính là “Trường nhĩ liệp hồ khuyển” có huyết thống vô cùng quý báu, khứu giác bọn chúng mạnh nhất trong tất cả đám chó săn, chúng nó...

Lâm Tề khẽ lắc đầu, dùng chó săn phá án? Ôi, đáng thương các chú chó nhỏ, chúng mày phải chịu khổ rồi.

Đề Hương còn nói chưa xong, ba chú chó săn đã sủa ăng ẳng thảm thiết, bất chợt nhảy dựng lên bảy tám mét, thiếu chút nữa thì va phải trần nhà. Ba chú chó săn đáng thương ngã trên đất, sau đó chân chạy loạn, gần như là không nhìn đường, ba chú chó gần như là cùng lúc và phải vách tường, bắn ngược trở lại hôn mê bất tỉnh.

Cho dù là hôn mê, ba chú chó đáng thương vẫn đang co giật, vô cùng đau đớn.

Lâm Tề ác liệt mỉm cười, gia tộc Hắc Hổ nhiều năm làm lão tặc, bọn họ sao có thể để lại dấu vết để người khác truy tìm được? Từ lúc rút lui đã dùng nước đái hổ, nước đái gấu chó, nước đái báo và một số dược thảo đặc biệt trộn thành bí dược vẩy khắp ba lầu lớn, bất luận là chó săn gì ngửi được mùi vị này chỉ e là đã sợ tới mức tè cả ra quần, khoang mũi bị tổn thương nặng nề. Cảm giác này thật giống như đem quả ớt đỏ nhét vào lỗ mũi người khác, có thể tưởng tượng là thống khổ đến mức nào.

Sắc mặt Đề Hương tối sầm lại, gã phẫn nộ rít gào:

- Các ngươi tra án như vậy sao? Các ngươi lại lôi ở đâu ra ba con tạp chủng này hả?

Đám mũ đồng mới đến điều tra nhếch nhác ôm lấy ba chú chó săn đã bị thương nặng, viên đầu lĩnh kia nhíu chặt mày lại, y nhìn đại sảnh bị cướp sạch sành sanh, lắc đầu nói:

- Đại nhân tôn quý, vụ án này không đơn giản, không đơn giản! Đám người này toàn là kẻ lão luyện! Là những kẻ lão luyện vô cùng lợi hại!

Đề Hương và El Hamdaoui cùng đồng thời hít ngụm khí lạnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.