[Dịch] Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 15 :  Gland khẳng khái




Lão Gland nhạy bén đã nhận ra ánh mắt tinh tế của Lâm Tề, lão ưỡn thẳng người lên làm như không có việc gì, cố ý để lồi vật dưới bụng kia. Dùng động tác tứ chi khó hiểu, Lão Gland đang cảnh cáo Lâm Tề —— tất cả những gì mà ngươi phán đoán kia đều không tồn tại, ngài Huân tước Gland tôn quý vẫn giữ được khí thế oai hùng của một con người kiên cường sắt ngày nào.

Nhưng ánh mắt Lão Gland không tự chủ được đã bị hấp dẫn bởi chiếc bình thuốc pha lê nho nhỏ trong lòng bàn tay Lâm Tề, lão biết vị giáo sư làm khách mời đặc biệt mà Lâm Tề phục vụ là ai. Đại sư bí dược Khoa Tra, đây là nhân vật bậc thầy mà đế quốc đã phải trả ra một cái giá thật lớn mới mời về được, câu chuyện nổi tiếng nhất về ông chính là, mười năm trước, trong khu vực săn bắn hoàng gia của một quốc gia phương Tây nào đó, ông đã dùng một liều thuốc hồi mệnh để cứu sống một vị quốc vương bị ma thú làm cho nội tạng bị tổn thương nặng.

Mười năm rồi, vị quốc vương mà năm đó bị xé nát lá gan đến nay vẫn còn sống khỏe mạnh, vẫn như trước tràn trề sinh lực vững vàng cai trị mọi việc lớn nhỏ trong vương quốc.

Có được bản lĩnh thần kỳ như vậy, có lẽ lọ thuốc nhỏ trên tay Lâm Tề này, thật sự là lấy từ ngài Khoa Tra thần kỳ? liều thuốc thần kỳ chiết xuất từ thảo dược thần bí của Đông Phương? Nghe ra cũng thật hấp dẫn.

Dùng đầu khảm bạc trơn bóng của cây gậy ba-toong làm từ cây mây núi cọ xát vào mũi, Lão Gland không cho ý kiến chỉ cười khẩy vài tiếng:

- Khoa Tra đại sư là một nhân vật lớn đáng được tôn kính, Lâm Tề, chắc ngươi sẽ không dùng thuốc giả để làm tổn hại đến danh dự của đại sư chứ?

Lâm Tề hết sức kinh ngạc nhìn về phía Lão Gland, gã nhún nhún vai cười quái dị nói:

- Ta có nói đây là dược liệu do Khoa Tra đại sư luyện chế sao?

Gland chẳng nói đúng sai lại cười khẩy vài tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu. Lão tự cho là mình đã nhìn thấu được trò bịp nhỏ kia của Lâm Tề, dược liệu này khẳng định là xuất phẩm của Khoa Tra đại sư. Chỉ dựa vào quan hệ và mạng lưới quan hệ ở thành Bolelli của tên tiểu ác ôn Lâm Tề này, thì có loại dược phẩm tốt nào hắn muốn mà không có được? Nơi duy nhất mà hắn có thể lấy được dược phẩm, chính là phòng thí nghiệm của Khoa Tra.

Lâm Tề cũng không hé răng, gã tiến đến bên cạnh Gland, từ trong tay áo rút ra một khối bánh mì đen nhỏ, sau đó mở bình thuốc ra, nhỏ một giọt thuốc đặc sệt màu hồng nhạt lên khối bánh mì. Đợi đến lúc giọt thuốc hoàn toàn hút vào khối bánh mì, Lâm Tề huýt sáo, ném khối bánh mì đen vào phòng, rơi đúng ngay trước mặt chú chó vàng Teckel đang nằm ngáy ngủ trước lò sưởi sát vách tường.

Chú chó Teckel dài hơn một met chậm rải mở mí mắt lên, nó nhìn nhìn khối bánh mì đen trước mặt, chiếc mũi cẩn thận ngửi đi ngửi lại, do dự một hồi, lúc này mới há miệng nuốt chửng khối bánh mì đen kia. Gland vung gậy tỏ vẻ không đồng ý, bánh mì đen à? phu nhân của ông yêu thương chú chó nhỏ Teckel này nhất, thức ăn thường ngày của nó đều là cháo yến mạch và bánh mì trắng, đã bao giờ nếm qua bánh mì đen cái loại thức ăn thấp kém này đâu?

- Tên học trò ác ôn này đúng là ác ôn!

Miệng Gland méo sệch, ông hơi ngao ngán nhìn Lâm Tề:

- Nhưng, nơi đại học cũng cần tồn tại những học trò như vậy.

Gland trong lòng biết rõ, có vài việc lão đều phải thông qua Lâm Tề mới hoàn thành, bao gồm việc dõi theo xe ngựa của phu nhân lão, điều tra ra thân phận đích thực của cái người quyền quý mà gần đây nhất phu nhân lão đang cấu kết, những việc này đều là Lâm Tề giúp lão hoàn thành. Đương nhiên, những việc này đều là thông qua thần phụ Ballin để liên hệ, giữa hai người từ trước tới giờ chưa từng nảy sinh qua liên hệ trực tiếp gì.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tề và Lão Gland giao lưu mặt đối mặt với nhau, đối với Lâm Tề Lão Gland tràn đầy sự khinh thường, nhưng đồng thời lại cũng tràn đầy sự kiêng nể.

Ngay vào lúc Lão Gland đang cau mày suy đoán về những vấn đề lộn xộn này, cũng trong khoảng thời gian nháy mắt, chú chó nhỏ Teckel có bộ lông óng ánh mượt mà kia đột nhiên run lẩy bẩy đứng mạnh lên. Con ngươi vốn có màu tím lục của nó đột nhiên chứa đầy tơ máu, trở thành một màu đỏ thẫm, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bộ lông màu vàng kim từng sợi dựng đứng lên, khiến cho thân hình thon dài của nó trở nên có vẻ to khoẻ khác thường.

Không chỉ thân thể của con chó nhỏ đáng thương này trở nên to khoẻ, một bộ phận khác trên người nó cũng đang căng phòng lên với tốc độ nhanh chóng làm người ta kinh ngạc.

Trong mùa đông lạnh giá, vốn không phải là mùa phát dục của các loại động vật như chó mèo, ngược lại chính là mùa chúng nó nghỉ ngơi dưỡng sức để đợi năm sau. Nhưng sau khi con chó nhỏ này ăn khối bánh mì đen kia, đã trở nên sinh lực tràn trề không gì sánh kịp, nó hồng hộc thở hổn hển, hai mắt đờ đẫn chứa đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng nệm ghế mà Lão Gland vừa mới ngồi lên, kêu gào rồi nhảy bổ vào.

Nhảy bổ lên ghế như một con hổ, khóe miệng của chú Teckel nhỏ cong lên, mang một nụ cườt kỳ dị, tứ chi ôm chặt miếng đệm mềm được làm từ tơ lụa của Đông Phương và bông nhung của Trung Đông, thân thể nhấp nhô lên dữ dội.

Lão Gland há hóc mồm, ông cũng đã từng ở trong những giây phút lực bất tòng tâm nào đó sử dụng qua một số loại thuốc kỳ quái, nhưng chưa có một loại thuốc nào lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm ba cái hít thở thôi, không ngờ chú chóTeckel nhỏ này lại trở nên kích động như vậy, sinh ra uy lực mạnh mẽ như vậy?

Trái tim Lão Gland đập lên dữ dội, một luồng khí nóng rang trong người lão, trước mắt lão đột nhiên lóe lên khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng Gina múa chính trong đoàn kịch rong Giehse, còn có cả thân thể trẻ trung , mạnh mẽ tựa như một con báo cái.

- Ừm, loại dược phẩm thần kỳ này!

Gland gượng gạo đưa hai tay ra sau, hạ thấp giọng nói:

- Được rồi, học viên Lâm Tề, lọ dược phẩm này, ngươi cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu?

Nghe một tiếng 'xì…', chú chó Teckel nhỏ kia đã làm tấm đệm thủng một lỗ, những bông gòn trắng tinh bay lả tả lên khắp nơi.

Lão Gland rít rít khóe miệng, hứng thú của lão đối với dược phẩm này càng thêm mãnh liệt. Bá đạo, uy mãnh như thế này, lão đột nhiên nhớ tới những năm tháng tuổi xuân của lão.

- Một lọ?

Lâm Tề kinh ngạc nhìn Lão Gland:

- Ngài nói đùa gì thế? Một lọ? Không, không, không, loại dược phẩm thần kỳ này phối chế khó khăn, nguyên vật liệu cực kỳ hiếm, ở Đông Phương thần bí, chỉ có quốc vương và giới quý tộc của bọn họ mới có tư cách hưởng thụ. Loại thuốc này làm sao có thể động đến cả một lọ một lọ chứ?

Mang nụ cười quỷ quyệt, Lâm Tề cười nói với Lão Gland không ngớt kinh ngạc:

- Một giọt một đồng tiền vàng, Gland tiên sinh thân mến, loại dược phẩm thần kỳ này là tính ra từng giọt để bán. Ngài xem, ví dụ thực tế đã có sẵn ở đây, con thú cưng nhỏ của nhà ngài, sức sống bây giờ dồi dào đến cỡ nào nhé?

Chú chó Teckel nhỏ đáng thương đã xé nát chiếc đệm kia, nó vội vã nhảy lên ghế xô-pha ở góc phòng, ôm lấy một chiếc đệm mới nhún lắc dữ dội. Lão Gland say sưa nhìn chiếc đệm dập nát kia, cọ xát đầu gậy vào cằm dưới như thoáng chút suy nghĩ:

- Một giọt một đồng tiền vàng, hẳn là một cái giá rất hợp lý, ta phải thừa nhận điểm này, loại dược phẩm thần kỳ này, nó xứng đáng với cái giá đó!

Ưỡn ngực, Gland tiên sinh nghiêm trang nói: .

- Lọ dược phẩm này, hẳn là có khoảng một trăm giọt? học viên Lâm Tề, nếu ngươi đồng ý giao nó cho ta với giá ba mươi dồng tiền vàng, như vậy ngươi, và còn cả những người bạn của ngươi, kiểm tra đánh giá tất cả các ngành học của bọn ngươi năm nay đều là xuất sắc!

Tất cả các ngành học đều là xuất sắc?

Nghĩ đến những thành tích từ trước đến nay của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội sẽ đạt tiêu chuẩn thành viên trung tâm ngao du trên tuyến trên, Lâm Tề lập tức nhét lọ dược phẩm vào tay Lão Gland.

- Ngài Gland khẳng khái, nó là của ngài rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.