[Dịch]Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới

Chương 159 : Giết sạch




Nhiều tên cướp sống sót và chạy ra khỏi biển lửa nóng rực liền nhìn thấy cảnh tượng thủ lĩnh Rurure mạnh mẽ vô song của họ bị nghiền ép xuống mặt đất, chưa rõ sống chết, hai mắt của bọn cướp hiện lên vẻ kinh hãi và nhấc chân lên chạy trốn.

Những người đang quan sát trận chiến này từ trên tường thành đều không ngoại lệ, sức mạnh của Bách Thánh Trận mạnh đến họ không kịp phân tích tình huống thì trận chiến đã gần kết thúc, cường giả tiến hóa đạt đến cấp ba bị hạ chỉ trong vòng vài giây và không có sức phản kháng.

Nhất là những pháp thuật được ba thân ảnh khổng lồ sử dụng đã trùng kích vào tinh thần của bọn họ, mặt đất ở trung tâm chiến trường đã nứt gãy và chạy về bốn phía, bên trên là ngọn lửa đang rực cháy thiêu đốt thân thể của bọn cướp, khu vực gần Rurure đều bị đánh đến thụt lún xuống vài mét, sức tàn phá của ba người khổng lồ quá kinh khủng.

Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết phải làm gì, chỉ suy nghĩ đến một cảnh tượng, nếu như ba thân ảnh kia sử dụng pháp thuật và đánh về phía họ, thì họ có thể còn sống sót hay sao?

Đáp án là gì, trong lòng của bọn họ đều biết rõ.

Nathan điều khiển đại trận, đứng từ trên cao nhìn xuống, bao quát toàn bộ khu vực của trận chiến, hắn nhìn bọn cướp đang sỡ hãi và chạy trốn với ánh mắt khinh miệt, trong lòng Nathan rất căm ghét bọn cướp này, bởi vì điểm tụ tập Nikasa đã bị tấn công bởi những băng nhóm như vậy không ít lần, mỗi lần đều là chiến đấu một cách gian khổ, cho dù bọn họ chiến thắng, thì bọn họ cũng không vui vẻ, nhìn những đồng đội ngã xuống trước mặt, làm sao Nathan có thể không ghi hận đối với bọn cướp này.

Trong hoan cảnh gian khổ hiện nay, nhân loại nên tập trung với nhau và đoàn kết, dùng sức mạnh mà sự đoàn kết đó đem lại và chiến đấu với Venger hay các sinh vật biến dị, ấy thế mà, lại có những thế lực rẻ mạt đến nổi giết đi hay lợi dụng đồng loại để sinh tồn và trở nên mạnh mẽ, Nathan là một con người, hắn không thể nào chấp nhận một hành động của loài dã thú của bọn cướp này.

Sát khí của Nathan càng tăng cao khi cảm nhận được bọn cướp này đã giết không ít người, mỗi lần như vậy, trên thân thể của họ sẽ xuất hiện một thứ gọi là oán khí, đó là oán niệm của người chết, sau khi tu luyện công pháp của Quang Minh Giáo Đình, Nathan có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự sợ hãi, hay nổi đau đến chết lặng của những người bị bọn cướp giết.

“Không cần phải nhân từ, giết bọn chúng, chỉ cần một tên sống sót là được!” Nathan nói bằng âm thanh băng lãnh vì hắn đã không thể điều khiển được sự tức giận ở trong lòng nữa rồi.

“Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, cho nên phải tiêu diệt tất cả kẻ địch bằng sức mạnh áp đảo!” Lucas là người điểu khiển đại trận của một trăm người khác, hắn khẽ nói với ánh mắt lạnh lùng.

“Đúng vậy, hãy thể hiện sức mạnh của chúng ta trước toàn thể người ở trong Thập Linh Hỏa thành, không chỉ như thế, tôi còn cảm nhận được vài ánh mắt từ sâu trong thành trì đang quan sát chúng ta chiến đấu, hãy nâng cao tinh thần lên, đừng do dự, bọn chúng không cần phải tồn tại nữa!” Một âm thanh khác vang lên, đó là người điểu khiển trận pháp cuối cùng, dưới quyền của Richard, hắn là một người đàn ông cao to, khuôn mặt nghiêm nghị với một vết sẹo chạy dọc từ bên trái trán xuống đến vùng bên phải của khuôn mặt, hắn có một đầu tóc ngắn màu đen, thân hình to lớn như một con gấu xám.

“Derek nói không sai, khi vừa mới kết trận, tôi mới có thể cảm nhận được một vài ánh mắt đang nhòm ngó, xem ra, nếu không đủ thực lực thì chúng ta còn không biết được sự tồn tại của những ánh mắt đó.” Lucas gật đầu đồng ý.

“Vậy thì còn đợi chờ gì nữa? Giết!” Nathan cười to nói, Bách Thánh Trận vận chuyển, linh lực cuồn cuộn bao quanh trận pháp, làm cho áp lực tăng cao, những ngọn gió từ thân ảnh khổng lồ bắn ra tám phương trời cuốn lên những bụi mù.

Bọn cướp còn đang cắm đầu chạy đến nổi không có dũng khí để mà nhìn về phía sau, hay muốn trợ giúp những tên còn bị kẹt lại trong ngọn lửa, đủ để biết được tinh thân của bọn chúng đang sợ hãi đến mức nào, bọn chúng muốn tan vỡ rồi, sức mạnh từ những người khổng lồ kia làm cho bọn chúng ngơ ngác.

Một trăm tên cướp, mỗi tên đều có sức mạnh đạt đến tiến hóa cấp hai, đáng lẽ ra, cho dù ở trong một thế lực lớn, bọn chúng cũng sẽ được trọng dụng, bây giờ, đứng trước mặt Bách Thánh Trận thì chẳng thể nào có thể chống cự lại.

Bầu trời trên không đột nhiên tối sầm lại, một bóng mờ che đi ánh sáng của một vực, bao trùm lên hàng chục tên cướp đang liều mạng chạy trốn với vẻ mặt kinh hoàng, khi bóng tối xuất hiện, bọn chúng mới ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, nơi đó, một thân ảnh khổng lồ đã xuất hiện, một chân của thân ảnh kia to lớn đến nổi bao phủ một khu vực, và chân đó đang dẫm xuống bằng tốc độ cực nhanh.

“Không!”

“Đừng giết tôi!”

“Đừng mà!!”

Bọn cướp kinh hãi hét to như đang bám víu lấy một hi vọng sống sót sau cùng, thân thể của bọn chúng run rẩy đến độ không thể di chuyển vì áp lực từ người khổng lồ kia quá lớn, mắt của bọn chúng mở ra thật to, trong đó là những tia máu dữ tợn chiếm lấy con mắt, một vệt nước từ trong đó chảy ra, chứng tỏ tâm linh của bọn chúng đã vỡ vụn vào giây phút này.

Bàn chân to lớn không vì những tiếng thét tuyệt vọng ở bên dưới mà dừng lại, nó vẫn vô tình dẫm xuống, nghiền nát tất cả sinh vật ở bên dưới thành cặn bã, mặt đất bị lực từ bàn chân ép đến rạn nứt, một luồng sóng khí bắn ra xung quanh, thổi bay những tên cướp đang ở gần đó.

“Chết đi!” Nathan lạnh lùng nói trong khi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Lucas điều khiển đại trận, thanh kiếm khổng lồ từ từ biến thành năng lượng và biến mất, tay của thân ảnh khổng lồ nắm chặt lại và đấm ra một quyền về phía những tên cướp, một luồng linh lực hội tụ tại nắm tay chuyển hóa thành ngọn gió mạnh, bị lực từ nắm tay bắn đi thẳng đến bọn cướp.

Vù vù! Âm thanh phát ra từ luồng khí nén đó làm cho bọn chúng muốn nghẹt thở, trái tim trở nên lạnh giá, não của bọn chúng liền biết được nguy hiểm đến gần, nhưng mà không kịp phản ứng gì thì luồng khí nén kia đã bắn xuống, nghiền nát bọn chúng thành thịt vụn.

“Chỉ có bấy nhiêu sức mạnh mà dám khiêu khích Quân Đoàn Gaia?” Lucas lạnh nhạt nói, hắn muốn thử những pháp thuật các hệ và tìm kiếm phương thức chiến đấu hiệu quả nhất, thế là hắn tìm đến một mục tiêu tiếp theo.

“Này này, sao các ngươi lại yếu đuối như vậy? Sao các ngươi lại không phản kháng?” Âm thanh to lớn cùng với tiếng cười của Derek vang vọng một vùng trời, trong khi đó, thân ảnh được hiển hóa ra từ Bách Thánh Trận do hắn điều khiển, đang nắm lấy vài tên cướp trên hai tay, và ánh mắt của thân ảnh khổng lồ nhìn thẳng vào bọn cướp đang biểu hiện sự tuyệt vọng đến tận cùng.

“Xn hãy tha cho chúng tôi.”

“Chúng tôi nguyện ý đầu hàng!”

“Tôi thề rằng sẽ không làm hại đến một ai nữa, làm ơn hãy tha cho chúng tôi.”

Đám cướp bị bắt được đang cầu xin với vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đang vặn vẹo đến biến dạng, có người còn đang dùng sức để thoát khỏi bàn tay khổng lồ.

Derek nhìn biểu hiện của bọn cướp, hắn thất vọng nói: “Không phản kháng nữa sao? Vậy thì hãy chết đi!”

Tiếng nói vừa dứt, hai bàn tay khổng lồ va chạm vào nhau, tạo thành một tiếng động lớn, máu tươi chảy dài từ khe hở của các ngón tay xuống mặt đất, bọn chúng đã bị ép thành thịt nát từ lực của hai bàn tay khổng lồ.

Đây không thể gọi là một trận chiến nữa rồi, khung cảnh này chẳng khác gì ba con sư tử với nanh vuốt dữ tợn đang nhảy vào và tàn sát bầy cừu, tiếng thét thảm khốc, tiếng cầu xin hãy tiếng khóc vang lên khắp nơi, ba thân ảnh không dừng lại, bọn họ tiếp tục công việc tàn sát cho đến khi còn một người cuối cùng đang ngã quỵ trên mặt đất, xung quanh là những vệt máu tươi chảy dài làm cho hắn hoảng sợ đến không dám di chuyển.

Những người ở trên tường thành, nín thở để quan sát chiến trường đến nỗi không chớp mắt một cái nào, chăm chú nhìn xem quá trình bọn cướp bị tàn sát, nhưng bọn họ không cảm thấy bọn cướp đáng thương, sống đến giờ phút này, ai mà chẳng từ đụng độ với những tổ chức như vậy? Mỗi lần đều là chiến đấu sống còn để thoát thân, nói đúng hơn, bọn họ cảm thấy hả giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.