Edit:..Lam Thiên..
“Ngươi biết nguyên nhân?” Trầm Ly Tuyết tự rót cho chính mình một chén trà, không chút để ý hỏi.
“Đích thứ khác biệt, ngươi là nữ nhi của nguyên phối Lâm Thanh Trúc, chỉ cần ngươi xuất hiện trước mặt người khác, Lôi thị sẽ từ phu nhân thừa tướng cao cao tại thượng chuyển thành kế thất khiến các quý phu nhân khinh thường, Trầm Doanh Tuyết cũng sẽ từ thiên chi kiều nữ tướng phủ trở thành nữ nhi của kế thất, theo đó thân phận, địa vị đều sẽ kém xa lúc đầu vạn dặm...”
Nam Cung Khiếu chậm rãi mân mê chén trà sứ men xanh tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là, Trầm Doanh Tuyết thích An Quận vương, trước khi ngươi xuất hiện, mọi người, bao gồm cả bản thân Trầm Doanh Tuyết đều cho rằng nàng sẽ là An Quận vương phi tương lai!”
Trầm Ly Tuyết nhất thời sáng tỏ, khó trách từ sau khi vào phủ, ánh mắt hạ nhân xem chính mình lại quái dị như vậy, khó trách Lôi thị trong sáng ngoài tối đều âm thầm tính kế chính mình, khó trách thời điểm Trầm Minh Huy nhìn thấy chính mình, đáy mắt lại kinh ngạc nhiều hơn kinh hỉ.
Cùng An Quận vương đính hôn là chính mình, chính mình mất tích, Trầm Doanh Tuyết chính là muội thay mặt tỷ gả, nay, chính mình bình an trở về, Trầm Doanh Tuyết không cần phải gả, tâm huyết nhiều năm của Trầm Minh Huy sẽ như nước chảy về biển đông, mộng tưởng xinh đẹp Trầm Doanh Tuyết mong muốn cũng bị bể nát, đương nhiên sẽ hận chính mình.
“Ta đối với An Quận vương gì đó không có hứng thú...” Trầm Ly Tuyết thản nhiên nói.
“Nhưng là với thân phận của ngươi lúc này, chỉ cần ngươi còn sống, Trầm Doanh Tuyết liền không làm được Quận vương phi.” Nam Cung Khiếu nói ra trọng điểm, lại tựa tiếu phi tiếu nói: “Huống chi, An Quận vương chính là đệ nhất mỹ nam tử, chiến thần tiếng tăm lừng lẫy Thanh Diễm Quốc, còn không biết có bao nhiêu tiểu thư quý tộc muốn gả cho hắn làm thê tử, ngươi liền một chút cũng không tâm động sao?”
“Ta cũng không phải người háo sắc!” Trầm Ly Tuyết thản nhiên nói.
Ánh mắt Nam Cung Khiếu chợt lóe, nhìn về phía Trầm Ly Tuyết có chút biến hóa.
“Nếu Trầm Doanh Tuyết muốn làm Quận vương phi, biện pháp tốt nhất chính là bắt lấy tâm của An Quận vương, mà không phải theo ta dây dưa không ngừng, chỉ cần An Quận vương nguyện ý thì đích trưởng nữ hay là đích thứ nữ có cái gì khác biệt? may mắn Trầm Doanh Tuyết còn là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, nếu không chẳng phải sẽ là người mặt đẹp não ngắn sao?” Trầm Ly Tuyết khinh thường nói.
“Khụ khụ khụ!” Nam Cung Khiếu mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, Trầm Ly Tuyết đây là đang cổ vũ muội muội của nàng đi quyến rũ vị hôn phu của nàng sao?
“Trầm Ly Tuyết, cổ của ngươi... Là xảy ra chuyện gì?”
Đầu mùa xuân thời tiết còn có chút lạnh, thời điểm ra ngoài, Trầm Ly Tuyết vẫn mặc y phục kín cổ, nhưng trong Trúc Viên rất ấm áp, Trầm Ly Tuyết lại vừa mới tắm rửa xong, thay đổi một thân áo ngắn, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, trên da thịt non mịn nhìn thấy một đường vết dây thâm đen rợn người.
Trầm Ly Tuyết sờ sờ cổ, không nói gì.
Thì ra Trầm Ly Tuyết bị Mục Chính Nam siết cổ chết, vệt dây còn rất sâu, đã qua nửa tháng cũng không biến mất bao nhiêu, sau khi Trầm Ly Tuyết xuyên qua từng vào thành tìm hắn, nhưng nàng phát hiện Mục Chính Nam đã rời khỏi Thanh Châu, không biết đi nơi nào, Trầm Ly Tuyết không biết Nam Cung Khiếu, cũng không nghĩ cho hắn biết nhiều chuyện của nàng.
“Ngươi chỉ thích xem diễn, chuyện này nói với ngươi cũng vô dụng!” Hàm hồ trả lời Nam Cung Khiếu cho có lệ, Trầm Ly Tuyết cầm một miếng mai hoa cao chuẩn bị cho vào miệng, lại bị Nam Cung Khiếu vươn tay cướp đi.
Trong lòng Trầm Ly Tuyết không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung Khiếu: “Thế tử đây là có ý tứ gì?”
“Ăn hoa mai cao a!” Nam Cung Khiếu cợt nhả nói.
Trên bàn nhiều như vậy, vì sao còn muốn cướp của nàng? ánh mắt Trầm Ly Tuyết vô cùng không tốt.
Nhìn bộ dáng này của nàng, ngược lại Nam Cung Khiếu cảm thấy có chút vui vẻ, hắn tiếp xúc với Trầm Ly Tuyết lâu như vậy, nhưng nàng vĩnh viễn đều là một bộ dáng đạm mạc lạnh như băng, tựa hồ chuyện gì nàng cũng không để ở trong lòng, nhìn vô cùng đáng giận. lúc này hắn chính là muốn cướp hoa mai cao của nàng, xem nàng có thể như thế nào?
Trầm Ly Tuyết trừng mắt nhìn Nam Cung Khiếu một cái, cầm lấy một miếng hoa mai cao khác, đồng dạng lại bị Nam Cung Khiếu cướp đi.Lần này Trầm Ly Tuyết không có tức giận, mà là tươi cười quỷ dị nói: “Thế tử, có phải bên cạnh mùi vị ngọt ngào vốn có, miếng hoa mai cao này còn mang theo một chút mùi vị thịt tươi mới hay không?”
Nam Cung Khiếu cẩn thận nhớ lại mùi vị, bên trong hương vị ngọt ngào hình như đúng là có một chút vị thịt như có như không: “Làm sao mà ngươi biết?” Trầm Ly Tuyết còn chưa có ăn hoa mai cao đi.
“Bởi vì ta nhìn thấy trên hoa mai có nửa con sâu...”
Cái gì? Sâu? Nam Cung Khiếu cúi đầu nhìn xuống, trên nửa miếng điểm tâm màu vàng óng hắn nhìn thấy có nửa con sâu xanh mượt mập mạp phá lệ nổi bật...
“Tại sao ngươi không nói sớm một chút?” sắc mặt Nam Cung Khiếu đen lại như mực: nửa con sâu nằm úp sấp trên nửa khối hoa mai cao, như vậy khẳng định là một nửa miếng hoa mai cao cùng nửa con sâu còn lại đã bị chính mình ăn vào bụng.
“Ta là muốn nhắc nhở, nhưng động tác của thế tử quá nhanh...” ánh mắt Trầm Ly Tuyết thanh linh như nước, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Nghĩ đến nửa con sâu xanh mượn bị chính mình ăn vào bụng kia! Nam Cung Khiếu cảm thấy trong bụng một trận khó chịu, rất nhanh chạy đến một bên, vỗ ngực nôn ra.
Trầm Ly Tuyết cố nén ý cười, lặng lẽ mở tay, trong lòng bàn tay của nàng nửa con sâu con lại hiện ra, ai bảo Nam Cung Khiếu xông loạn vào phòng của nàng, còn cướp đồ ăn của nàng, nửa con sâu này bán coi như là cho hắn một bài học...
Đúng lúc này, nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Ly Tuyết tiểu thư, Vạn ma ma đưa nha hoàn đến đây!”
“Phải không, đi ra xem!” Nhìn bộ dáng của Nam Cung Khiếu, nôn ói một trận, Trầm Ly Tuyết chuẩn bị đi trước chọn lựa nha hoàn, không quay đầu lại để ý tới Nam Cung Khiếu.
Vạn ma ma khoảng bốn mươi tuổi, tóc búi tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt âm trầm, vừa thấy liền biết là người khôn khéo không dễ đối phó.
Nhìn thấy Trầm Ly Tuyết, Vạn ma ma hành bán lễ phúc thân, hạ mí mắt che giấu khinh thường, ngón tay chỉ đống lớn này nọ trên mặt đất: “Đại tiểu thư, chăn gấm, trà cụ, đồ sứ cùng đồ dùng đều ở đây, thỉnh đại tiểu thư xem qua, còn có nhất đẳng nha hoàn một người, nhị đẳng nha hoàn ba người, tam đẳng nha hoàn năm người...” Vạn ma ma không chút để ý trong lời nói của mình có chút qua loa tắc trách.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
“Đợi một chút!” Trầm Ly Tuyết dương mắt, ánh mắt trong suốt, “Vạn ma ma, nhị tiểu thư cũng là phân lệ như vậy sao?”
“Nhị tiểu thư là do thừa tướng phu nhân sinh ra, chính là đích nữ, phân lệ tự nhiên bất đồng!” Ánh mắt Vạn ma ma bình tĩnh, sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng là đang giải thích, lại lộ ra vẻ khinh thường cùng nghiêm khắc, liền giống như ma ma đang răn dạy người có thân phận thấp kém.
Nói cách khác, phân lệ này của thứ nữ.
Chiếu theo lời nói của Nam Cung Khiếu, nàng xuất hiện, địa vị của thừa tướng phu nhân và Trầm Doanh Tuyết bị uy hiếp nghiêm trọng, không có khả năng liền khinh địch thừa nhận nàng như vậy. Nghĩ đến Nam Cung Khiếu nói đích thứ khác biệt, Trầm Ly Tuyết liền nhiều hơn một cái tâm nhãn, không nghĩ tới thừa tướng phu nhân thế nhưng thật sự muốn gian lận thân phận của nàng.
“Đây là ý tứ của phu nhân sao?” Trầm Ly Tuyết thản nhiên cười, ấm áp như gió xuân.
Xem bộ dáng nói cười của nàng, Vạn mẹ chỉ cho là nàng yếu đuối, liền cao ngạo nói: “Đương nhiên.”
“Ba!” Một cái tát thanh thúy hung hăng đánh lên trên mặt Vạn ma ma, khiến cho nàng đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm...
Gương mặt phúc hậu của Vạn ma ma nháy mắt sưng lên, tức giận nhìn Trầm Ly Tuyết, đáy mắt âm lãnh bốc lên lửa giận: “Ngươi cư nhiên đánh ta, ta chính là phu nhân...” Diễn Đàn , edit:..Lam Thiên..
“Còn dám vu hãm phu nhân!” Trầm Ly Tuyết lại vung thêm một cái tát, đánh Vạn ma ma xong, Trầm Ly Tuyết đem khăn nhét vào miệng nàng, rất nhanh lột xuống áo khoác của nàng, đem hai tay nàng trói lại, đối với hạ nhân đang trơn mắt há hốc mồm bên cạnh hạ mệnh lệnh: “Thất thần làm cái gì, áp giải nàng đi gặp phu nhân!”