Edit:..Lam Thiên..
"Thế tử!"
Mọi người cúi người hành lễ, Nam Cung Khiếu làm như không nhìn thấy, tay áo màu trắng tung bay, ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường cong đẹp mắt, thân thể thon dài cao thẳng nhẹ nhàng bay xuống đứng bên cạnh Trầm Ly Tuyết, ánh mắt tà mị lạnh như băng lưu chuyển: "Trầm thừa tướng không cần để ý tới ta, có thể tiếp tục xử lý gia sự!"
Sắc mặt Trầm Minh Huy bình tĩnh như thường nhưng tâm tư lại biến đổi liên tục: Nam Cung Khiếu là Vân Vương thế tử, rất được hoàng đế trọng dụng, chuyện xảy ra vừa rồi ở Trúc Viên, sợ là hắn đã xem không sai biệt lắm, nếu như để cho hoàng thượng hoặc các đại thần trong triều biết chính mình trị gia như vậy, sợ rằng sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái không cần thiết, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Huống chi, cục diện hiện tại đối với Doanh Tuyết vô cùng bất lợi, tốc chiến tốc thắng là thượng sách tốt nhất, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, Trầm Minh Huy thay đổi sắc mặt, trịnh trọng nói: "Ly Tuyết, là phụ thân không tốt, để con chịu ủy khuất !"
"Diệp Lỗi, trở về chép mười lần‘khổng mạnh’, chép không xong không được ngủ!" mọi chuyện là do Trầm Diệp Lỗi gây ra, Trầm Minh Huy liền trừng phạt Trầm Diệp Lỗi cấp Trầm Ly Tuyết hết giận, đồng thời cũng làm cho nàng không tiếp tục bám lấy Trầm Doanh Tuyết không buông.
"Phụ thân, ta không phạm sai lầm, vì sao lại phạt ta?" Trầm Diệp Lỗi không phục lớn tiếng ầm ĩ, giống như gà trống xù lông.
"Chép hai mươi lần!" Trầm Minh Huy không có tâm tư nhiều lời vô nghĩa với Trầm Diệp Lỗi, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi nói nhiều thêm một câu, ta liền tăng lên mười lần!"
Lời kêu khóc đến bên miệng liền tiêu tán trong không khí, cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Diệp Lội mím chặt, không nói được một lời, cúi đầu, ủy khuất rơi nước mắt.
"Đêm đã khuya, đều trở về đi!" Trầm Minh Huy thản nhiên nhìn Lôi thị liếc mắt một cái, vung ống tay áo, đi ra khỏi Trúc Viên, đi theo phía sau là Triệu di nương đang vui sướng khi người gặp họa, Trầm Doanh Tuyết điềm đạm đáng yêu, cùng với một nhóm lớn nha hoàn, ma ma.
Trầm Diệp Lỗi hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Ly Tuyết một cái, tâm không cam tình không nguyện bị Lôi thị lôi đi .
"Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư!" Trúc Viên yên tĩnh lại, Thu Hòa quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu, trong ánh mắt to tròn lóe lên cảm kích cùng vui sướng sống sót sau tai nạn, đại tiểu thư cư nhiên cứu mạng nàng, ô ô ô, đại tiểu thư thật sự là người tốt.
"Đứng lên đi!" ánh mắt Trầm Ly Tuyết lạnh lùng đảo qua Thu Hòa: "Đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi!"
"Vâng, tiểu thư!" Thu Hòa không tiếp tục nói thêm cái gì, nhặt lên đồ vật rơi trên mặt đất, rất nhanh lui xuống, toàn bộ tiểu viện chỉ còn lại hai người Trầm Ly Tuyết và Nam Cung Khiếu.
Trầm Ly Tuyết nhìn Nam Cung Khiếu, thản nhiên cười: "Thế tử ở trên cây xem náo nhiệt đã bao lâu rồi ?"Một chén trà nhỏ trước, Trầm Ly Tuyết nhận thấy trên cây có người, cũng biết người nọ đã đến đây một lúc lâu nhưng lại không nghĩ rằng người nọ đúng là Nam Cung Khiếu.
"Ta đi theo sau Trầm thừa tướng bọn họ đến!" Nam Cung Khiếu phe phẩy cây quạt, không chút để ý trả lời, khóe môi hồng nhuận gợi cảm đóng mở.
Trầm Ly Tuyết nhướng mày, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, có hơn nửa canh giờ, Nam Cung Khiếu ở trên cây ngồi lâu như vậy, động cũng không động một chút, tính nhẫn nại thật sự là không sai: "Vậy vì sao ngươi không tiếp tục ngồi xem mà lại đi xuống hiện thân nhúng tay vào chuyện này?"
Sau khi Nam Cung Khiếu hiện thân cũng không nói cái gì nhưng Trầm Ly Tuyết biết, Trầm Minh Huy nhanh chóng làm ra quyết định, trừng phạt Trầm Diệp Lỗi, khẳng định là vì Nam Cung Khiếu.
Nam Cung Khiếu híp nửa mắt nói: "Náo nhiệt này ta xem phiền ..."
"Thế tử xác định là do náo nhiệt này phiền mà không phải là do vội vã trở về với ôn nhu hương..." Trầm Ly Tuyết đè nén thanh âm, cười như không cười.
Nam Cung Khiếu sửng sốt, theo ánh mắt trêu tức của Trầm Ly Tuyết nhìn lại, trên y phục màu trắng thuần lưu lại nhiều điểm son môi, ánh mắt Nam Cung Khiếu lóe lên, thần thần bí bí hạ giọng: "Đã bị ngươi nhìn ra, nhãn lực thật không sai..."
"Nếu thế tử quyến luyến ôn nhu hương, vì sao còn muốn chạy đến đây xem náo nhiệt? " Trầm Ly Tuyết xoay người, đi vào phòng, thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nam Cung Khiếu, bên người hắn có ba vị mỹ nữ vây quanh, sau khi hồi kinh, hắn đêm nằm ôm ôn nhu hương, cũng không có gì kỳ quái.
Vừa rồi trong nháy mắt, nàng cư nhiên cảm giác son môi dính trên y phục của Nam Cung Khiếu là... Trầm Ly Tuyết tự giễu cười cười, là nàng đa tâm.
Nam Cung Khiếu đi theo phía sau Trầm Ly Tuyết, thao thao bất tuyệt giảng thuật lý do: "Ôn hương nhuyễn ngọc tùy thời đều có thể ôm, nhưng náo nhiệt này cũng không phải là lúc nào muốn nhìn cũng có thể nhìn, đương nhiên, xem náo nhiệt quá lâu, khẳng định sẽ thấy phiền..."
"Đám người đã đi hết, náo nhiệt cũng không còn, ta sẽ không lưu thế tử ở lại lâu, thế tử có thể trở về với ôn nhu hương, tiếp tục ôm ôn hương nhuyễn ngọc của ngươi!" Trầm Ly Tuyết "Phanh!" một tiếng đóng cửa phòng lại, đem yêu nghiệt Nam Cung Khiếu nhốt lại ngoài cửa.
Phía đông bắc Trúc Viên, ngoài ba mươi thước trong hoa viên, Chu Văn Hiên cau mày, chầm chập bước đi, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lại không thể thổi tiêu tan vẻ u sầu trong lòng hắn, bất giác trong tiểu đình ngay phía trước hiện ra một đạo bóng dáng yểu điệu, Chu Văn Hiên tự giễu cười cười, chính mình lại hoa mắt .
"Chu công tử!" tiếng gọi ôn nhu truyền vào trong tai, Chu Văn Hiên dùng sức mở to mắt, lại nhìn về phía trước, trong lương đình, Trầm Doanh Tuyết tuyệt sắc khuynh thành nhìn thẳng vào hắn mỉm cười, Chu Văn Hiên cưỡng chế vui sướng trong lòng, thì ra không phải là hắn đang nằm mơ.
"Đêm đã khuya, tại sao Trầm cô nương còn ở đây một mình?" Người trong lòng gần trong gang tấc, Chu Văn Hiên cũng không dám vượt qua, sau khi bước nhanh đi vào lương đình, cách Trầm Doanh Tuyết một thước liền đứng lại.
"Chu công tử cảm thấy, ta là nữ tử xấu ái mộ hư vinh, cướp đoạt vị vị hôn phu của tỷ tỷ sao?" Trầm Doanh Tuyết hàm răng khẽ cắn, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn có hơi nước vây quanh, làm cho người ta nhịn không được sinh lòng trìu mến.
"Đương nhiên... Không phải!" Chu Văn Hiên xấu hổ đỏ mặt, nghiêng mặt đi, không dám nhìn ánh mắt của Trầm Doanh Tuyết, hắn là tiên sinh dạy học ở Quốc Tử Giám, mượn danh nghĩa phụ đạo Trầm Diệp Lỗi đến ở Tướng phủ thật ra chỉ vì muốn gặp mặt Trầm Doanh Tuyết.
"Nhưng là Ly Tuyết tỷ tỷ hiểu lầm ta, còn ở trước mặt mọi người Tướng phủ chất vấn ta..." Trầm Doanh Tuyết thương tâm chảy nước mắt, thân thể mảnh khảnh run nhè nhẹ.
"Đều là do Diệp Lỗi gây họa, hại Trầm Ly Tuyết hiểu lầm, ngươi là người vô tội nhất ..." Người trong lòng khóc, Chu Văn Hiên sốt ruột nóng nảy, tay chân luống cuống tiến lên an ủi, Trầm Doanh Tuyết thuận thế ngã vào trong lòng hắn.
Thân thể nữ tử mềm mại nương tựa ở trong lòng hắn, Chu Văn Hiên chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cùng nữ tử tiếp xúc thân mật như vậy, huống chi, nữ tử trong lòng còn là người trong lòng hắn...
Chu Văn Hiên hưng phấn không biết làm sao, Trầm Doanh Tuyết trong lòng hắn lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên khinh thường: phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Thanh Diễm Quốc, không có người có thể kháng cự được mỹ nhân kế của nàng, nếu không phải xem Chu Văn Hiên có chỗ dùng được, nàng mới mặc kệ không cần cùng đầu gỗ này diễn trò, trước để cho hắn chiếm chút tiện nghi, chờ nàng đạt được mục đích liền một cước đem hắn đá văng ra.
"Văn hiên, Trầm Ly Tuyết trào phúng ta, khiến cho ta trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được, ta chán ghét nàng..." Thanh âm nũng nịu, nghe đến mềm nhũn xương cốt .
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ Trầm Ly Tuyết !" Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Chu Văn Hiên đầu óc bị vây trong trạng thái chết, Trầm Doanh Tuyết nói cái gì, hắn liền đáp ứng cái đó.
"Có thật không?" Khóe miệng Trầm Doanh Tuyết gợi lên một chút tươi cười lạnh như băng.
"Đương nhiên là thật , ta làm sao có thể lừa ngươi!" Hạnh phúc đến vô cùng đột nhiên, đem Chu Văn Hiên xoay vòng vòng, như rơi vào trong mây mù , lời nói ra khỏi miệng tự nhiên là không đi qua đại não.
"Tốt lắm, ta vừa mới nghĩ ra một kế hoạch, ngươi nhất định phải giúp ta thực hiện!" Khóe miệng Trầm Doanh Tuyết hiện lên tươi cười tàn khốc, trong đôi đồng tử xinh đẹp lóe ra hàn quang, Trầm Ly Tuyết, ngày chết của ngươi lập tức đến!