[Dịch] Quan Vận

Chương 538 : Hành trình mới




- Cậu muốn thực hành ở Trực Toàn sao?

Vu Phồn Nhiên không rõ rốt cuộc Quan Doãn suy nghĩ thế nào. Trực Toàn gần thành phố Yến như vậy, nhất cử nhất động đều trong tầm mắt của Thành ủy. Nếu như một huyện nghèo khó xa xôi cần làm thí điểm thì cứ làm thí điểm cho xong, khi thành công rồi thì có công lớn, khi thất bại cũng có chút lợi ích, không mất đi đường nào.

Trực Toàn là một huyện giàu, Quan Doãn đến Trực Toàn yên lặng trải nghiệm vài năm, trước 30 tuổi thăng chức làm Bí thư Huyện ủy thì hoàn toàn không có chút vấn đề. Nhưng nếu hắn đi Trực Toàn mà lăn qua lộn lại, thành công rồi thì có chút chiến công, nhưng hơn phân nửa đã bị Bí thư Huyện ủy Thẩm Học Lương lấy hết, còn nếu thất bại thì chính là vết nhơ chính trị, toàn bộ do một mình Quan Doãn gánh vác. Mạo hiểm lớn tiền lời thấp như vậy, đáng sao?

Huống hồ Quan Doãn lại là Chủ tịch huyện trẻ nhất trong toàn tỉnh, nhất cử nhất động của hắn tất nhiên đều đưa đến rất nhiều sự quan tâm và tranh luận. Biện pháp hay nhất là Quan Doãn đến Trực Toàn cứ vùi đầu năm năm, ngoan ngoãn phối hợp với công tác của Thẩm Học Lương, đả thông công tác cơ sở, không động đến mình thì không gây sự, trốn sau màn cửa, vận sức chờ phát động.

- Tôi muốn làm vài chuyện vì người dân ở Trực Toàn, mong rằng suy nghĩ của tôi có thể được Bí thư Vu ủng hộ.

Quan Doãn nói một cách thành khẩn.

- Tôi cũng hiểu rằng, tuổi tôi còn trẻ, kinh nghiệm còn non yếu, đây là khuyết điểm lớn nhất. Nhưng cũng chính vì tuổi còn trẻ, mới có chí cầu tiến, mới có dũng khí để phấn đấu. Cải cách cũng như ôm tảng đá qua sông. Trực Toàn chỉ cách thành phố Yến một dòng sông Thanh Trữ. Tuy rằng nước sông rất cạn, nhưng cách một con sông cũng như cách cả bầu trời. Trực Toàn cách thành phố chỉ có 12 km. 12 km là khái niệm gì? Khu Kiều Đông và Kiều Tây thì đã xa hơn khoảng cách 12 km rồi, nhưng chính vì Trực Toàn là huyện chứ không phải là quận, nên rất nhiều chính sách ưu đãi đều rót xuống Trực Toàn.

- Tôi muốn trên cương vị của tôi, lợi dụng triệt để được ưu thế là một huyện gần thành phố Yến, cố gắng làm Trực Toàn trở thành một quận của thành phố Yến, khiến sông Thanh Trữ không còn là đường ngăn thành phố và Trực Toàn mà trở thành cầu nối và sợi dây gắn bó. Suy nghĩ của tôi là, tôi còn trẻ, nếu như thất bại, thì vẫn có cơ hội làm lại từ đầu, còn người dân Trực Toàn không chờ nổi đến năm năm. Sau năm năm nữa, đã bước vào thế kỷ mới, cho nên, tôi bằng lòng dùng năm năm thời gian tới của tôi cho Trực Toàn, nếu như thành công, thì chính là công lao của Thành ủy Ủy ban thành phố và Bí thư Thẩm, nếu như thất bại rồi, hậu quả một mình tôi tự gánh lấy.

Hắn nói một phen khiến Vu Phồn Nhiên áy náy và kinh hãi.

Vu Phồn Nhiên làm quan nhiều năm, nhất là làm Bí thư Thành ủy của Thành phố Yến, đã thấy qua thiên hình vạn trạng Bí thư các cấp quận huyện và Chủ tịch Huyện. Từ trước đến nay, những cán bộ dưới quận huyện chỉ biết bắt tay báo cáo công tác, trước tiên luôn tìm cách san bằng trở ngại, sau đó tìm thêm một đống lý do gỡ tội cho những điểm khiếm khuyết của địa phương. Nếu ngày nào đó xảy ra vấn đề, thì sẽ để cấp phó hoặc cấp dưới nữa gánh chịu. Các vị đương nhiệm từ trước đến giờ đều là thành tích thì vơ lấy, còn sai lầm thì người khác gánh.

Quan Doãn lại hoàn toàn khác hẳn. Hắn là người đầu tiên dám gánh chịu hậu quả của thất bại. Trong thời buổi người dân mất hết lòng tin như hiện nay, thấy được một người trẻ tuổi có tinh thần lo trước nỗi lo của thiên hạ quả thực khiến Vu Phồn Nhiên cảm thấy vừa khiếp sợ lại vừa vui mừng không gì sánh được.

- Quan Doãn, nói thêm về suy nghĩ của cậu đi.

Vu Phồn Nhiên cố kiềm chế sự kích động trong lòng. Thân là Bí thư Thành ủy, ông ta không cho phép mình để lộ quá nhiều tình cảm cá nhân trước mặt thuộc cấp.

- Bí thư Vu, suy nghĩ của tôi…

Quan Doãn thầm thở phào trong lòng. Vu Phồn Nhiên đã biết được sơ lược đề nghị của hắn, chẳng khác nào cánh cửa khó khăn đầu tiên đã được mở ra.

Ngay vào lúc Quan Doãn đang nói với Vu Phồn Nhiên về phương thức của hắn ở Trực Toàn để tạo phúc một phương thì có hai mẻ lưới lớn đã hình thành nhanh chóng, trói Đại Gia vào thiên lạ địa võng không thể thoát ra được.

Đầu tiên là Hồng Hi.

Hồng Hi đi một mạch, chỉ khoảng hai giờ sau đã đến được Bắc Kinh. Sau khi gặp mặt vài người quen, dưới sự hướng dẫn của những người quen nà trực tiếp đi về phía Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Vì tính đặc thù của thân phận Hồng Hi, Ủy ban Kỷ luật trung ương vô cùng coi trọng tố cáo thực danh của gã, cử một vị phó ban ra tiếp đón Hồng Hi. Vì thế, vấn đề của Đại Gia ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương sớm đã chồng chất như núi, lại nhân dịp Hồng Hi tố cáo thực danh, đã châm lên một mồi lửa lớn.

Còn Mộc Quả Pháp nhận được tài liệu của nhà máy thuốc lá Chương Trình, một đêm không ngủ, tỉ mỉ xem lại tài liệu ba lần bốn lượt, ngay cả một dấu chấm câu sai cũng không bỏ qua, cho đến khi thấy ánh mặt trời chiếu đến, ông mới ngửa mặt lên trời cười ha ha, vỗ bàn đứng lên:

- Tên rời khỏi cung thì không thể quay đầu lại, Đại Gia, thời gian của mày tới rồi.

Trời vừa sáng, Mộc Quả Pháp mang theo tài liệu của nhà máy thuốc lá Chương Trình, đi thẳng một vòng thăm viếng mười mấy vị nguyên là cán bộ cao cấp của Tỉnh ủy đã về hưu. Hết một ngày một đêm, trên tập tài liệu về nhà máy thuốc lá Chương Trình của ông đã đầy kín chữ ký của hơn mười cán bộ hưu trí cao cấp của tỉnh.

Trong lòng Mộc Quả Pháp đã quyết định, lần này thông qua con đường riêng, mang tất cả tài liệu tố cáo thực danh báo cáo lên trung ương.

Hai ngày sau, ba sự việc nhìn thoáng qua dường như không liên quan gì đến nhau đồng thời xảy ra, làm chấn động cả thành phố Yến và tỉnh Yến.

Một là Quan Doãn chính thức đến Trực Toàn nhậm chức.

Dựa vào cấp bậc của Quan Doãn, khi đến Trực Toàn nhậm chức, cơ bản là để một gã phó trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đi cùng cũng đã không tệ rồi, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đoàn Tín Niệm đích thân cùng đi nhận chức, không khỏi khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Như chuyện cười quốc tế, bình thường Chủ tịch Thành phố hay Bí thư Thành ủy đi nhận chức vậy, có lúc trưởng ban Ngô Trọng Mưu việc làm không xuể, thông thường để Đoàn Tín Niệm thay mặt. Từ lúc nào mà đường đường một phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đi cùng đi nhận chức với một Chủ tịch huyện nhỏ bé chứ? Rốt cuộc là còn cách nói nào khác ngoài việc địa vị của Quan Doãn quá lớn?

Cũng không nghe nói Quan Doãn có địa vị gì, lẽ nào nguyên nhân gần nhất chính là Quan Doãn là vị Chủ tịch huyện trẻ tuồi nhất trong toàn tỉnh?

Mọi người đều bàn bạc, khiếp sợ Quan Doãn nhận được đãi ngộ cao như vậy, lại cũng thay Quan Doãn mà đổ mồ hôi. Một vị Chủ tịch huyện vốn trẻ nhất trong tỉnh, đứng vào nơi đầu sóng ngọn gió, lại được Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ cùng đi, không sợ bị người ta đuổi giết sao?

Còn hơn cả tin Quan Doãn nhận được đãi ngộ cao như vậy, tin đồn Đại Gia và Hồng Hi nổi lửa càng khiến người khác chú ý.

Mọi người đều cho rằng chuyện của Hồng Hi và Đại Gia đã qua rồi, không ngờ Đại Gia bất ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông. Tại nạn giao thông còn chưa tính, Hồng Hi đã chạy trước về Bắc Kinh. Vốn cũng không ai nghĩ rằng tai nạn giao thông của Đại Gia có liên quan đến Hồng Hi, nhưng Hồng Hi chạy về Bắc Kinh tố cáo thực danh với Ủy ban Trung ương, tin đồn không thể nào che giấu được. Vì thế không cần nói cũng biết là ai đã gây ra tai nạn giao thông cho Đại Gia. Vì thế, mâu thuẫn giữa Đại Gia và Hồng Hi từ tranh chấp dân sự đã tăng vọt lên đến cao độ của đấu tranh chính trị.

Ngay khi Hồng Hi còn ở Bắc Kinh, chuyện Hồng Thiên Khoát vượt đèn đỏ rồi ẩu đả với cảnh sát giao thông lại trở thành một câu chuyện nóng hổi. Hồng Thiên Khoát đang nằm trong nhà gối đầu ngủ ngon đã bị người đến bắt đi, trực tiếp nhốt vào một nơi bí mật.

Tình hình đã nhanh chóng nóng lên.

Hai chuyện trên đây so với chuyện phát sinh thứ ba, tựa hồ chẳng đáng khiến người khác phải chú ý. Đại Trung Viễn, giám đốc nhà máy thuốc lá thành phố Chương Trình đột nhiên trong vòng mấy ngày đã xin nghỉ hưu, mà Thành ủy cũng cấp tốc phê chuẩn đơn xin nghỉ hưu của ông ta.

Tuổi tác của Đại Trung Viễn quả thực cũng sắp đến lúc rồi, chuyện ông ta nghỉ hưu cũng là thay đổi nhân sự bình thường thôi, người không hiểu rõ tự nhiên sẽ không lưu ý gì nhiều, nhưng người hay để tâm thì chợt nhớ tới tin đồn trước đây là Chương Hệ Phong có hứa với Đại Trung Viễn rằng chỉ cần ông ta tại vị thì sẽ không có việc Đại Trung Viễn phải lui xuống. Hôm nay, Bí thư Chương chẳng những tại vị, mà vẫn rạng rỡ như mặt trời ban trưa, Đại Trung Viễn sao lại đột nhiên lui xuống?

Rất nhiều cán bộ lãnh đạo tâm sáng như gương trong Tỉnh ủy biết rõ nguyên nhân trong đó. Mộc Quả Pháp liên hợp hơn mười mấy cán bộ hưu trí cấp cao của Tỉnh ủy, báo cáo thực danh, chấn động đến trung ương. Nghe đồn, Ủy ban Kỷ luật trung ương đã âm thầm thành lập tổ điều tra, chuẩn bị điều tra rõ ràng việc Đại Trung Viễn tham ô nhận hối lộ, trước đó đã có được tin tức rằng sau khi được sự đồng ý của Chương Hệ Phong, Đại Trung Viễn lấy lui làm tiến, quyết định từ chức, đổi lấy cơ hội an hưởng tuổi già.

Chương Hệ Phong dưới sức ép này, đã đưa ra cho Mộc Quả Pháp một thỏa hiệp nho nhỏ, mong Mộc Quả pháp không làm lớn chuyện, không cần phải nắm mãi chuyện nhỏ của Đại Trung Viễn không buông như thế.

Nhưng Mộc Quả Pháp chẳng có chút dấu hiệu nhượng bộ nào, tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ vụ án của Đại Trung Viễn, một mực bỏ mặc những ám chỉ ngấm ngầm hay rõ ràng của Chương Hệ Phong, tỏ vẻ nhất định không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Thế cục ở tỉnh thành, lại lần nữa đến mức độ giương cung bạt kiếm.

Khí trời đã chuyển lạnh, cũng sắp đến cuối năm. Lại một năm nữa sắp qua đi. Trong một ngày gió thu thổi lạnh cả người, Quan Doãn từ thành phố lên đường đến Trực Toàn.

Xe qua sông Thanh Trữ, Quan Doãn quay lại nói với Đoàn Tín Niệm:

- Trưởng ban Đoàn, sông Thanh Trữ ngăn cách Trực Toàn và thành phố Yến, cũng là lúc nên xây một cây cầu lớn rồi. Trực Toàn là quê hương của Triệu Vân, theo tôi thấy, cây cầu mới này nên gọi là cầu Tử Long.

Đoàn Tín Niệm cũng trên dưới 50 tuổi, tóc hoa râm, mang cặp kính cận dày cộp, khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn lưu lại dáng vẻ nho nhã của vị giáo sư đại học năm xưa, ông ta thản nhiên nói:

- Xây dựng một cây cầu lớn, quá hao tài tốn của. Xem khoảng cách giữa Trực Toàn và khu vực thành thị hiện nay, trong khoảng thời gian ngắn là không cần thiết. Dù cho phải xây, thì cũng không kiếm ra tiền, Trực Toàn không có khả năng phát triển đâu.

- Chỉ mong trong nhiệm kỳ của tôi, Trực Toàn có tiền để xây dựng một câu cầu lớn để có thể gắn liền với khu vực thành thị.

Quan Doãn cảm khái nói.

- Hiện giờ Trực Toàn đến thành phố chỉ có một con đường chính, không chỉ thu phí, mà mỗi ngày đều kẹt xe, khống chế sự phát triển của Trực Toàn một cách nghiêm trọng. Khu vực thành thị đến Trực Toàn chỉ hơn mười km, thu phí mười tệ, rất nhiều xe tư nhân muốn đến Trực Toàn du ngoạn hoặc đi thăm viếng bạn bè đều phải nộp phí, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.

- Trực Toàn là một địa phương khá tốt. Đồng chí Quan Doãn, mong rằng cậu ở Trực Toàn có nhiều đất dụng võ, không phụ lòng Trưởng ban Hạ đã khổ tâm với cậu một phen.

Đoàn Tín Niệm vỗ vỗ vai Quan Doãn.

- Trưởng ban Hạ luôn căn dặn tôi phải chiếu cố cho cậu. Anh ấy gởi gắm kỳ vọng vào cậu khá cao.

Quan Doãn khẽ gật đầu, trong lòng nhớ đến Hạ Đức Trường đã vất vả sắp xếp cho việc nhận chức của hắn, cũng vì muốn hắn có một khởi đầu tốt đẹp, để cho Thẩm Học Lương cảm nhận được áp lực, cũng vì muốn Quan Doãn có thể có được đầy đủ sức mạnh để đối phó với thế lực bản thổ vây quanh ở Trực Toàn.

Lần trước ở Đại học Bắc Kinh, Quan Doãn đã xảy ra xung đột chính diện với phó Chủ tịch huyện Sư Hiểu Hoa, giờ trước lúc sắp đến tuổi, rốt cuộc vớ được ngai vàng trong Hội nghị thường vụ, gia nhập thành công vào Hội nghị thường vụ Huyện ủy, trở thành phó Chủ tịch Huyện, Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Không hề nghi ngờ, y chính là đối thủ số một của Quan Doãn trong ê kíp chính quyền huyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.