Sau khi Quan Doãn được điều đến Tỉnh ủy hơn nửa năm, trước khi hắn rời khỏi thành phố Yến đến nhậm chức ở Trực Toàn, ba bang lớn rốt cuộc cũng trồi đầu khỏi nước, xuất hiện trước mặt hắn, uy hiếp hắn chẳng kiêng nể gì.
Quan Doãn trải qua trận đánh Hoàng Lương, lại có lễ rửa tội sống chết ở Bát Lý Đồn, hắn không phải là loại quan viên vừa mới bị uy hiếp như vậy đã kinh hoàng. Thứ nhất hắn không tham ô, thứ nhì hắn không hủ bại, lại càng không làm chuyện ác độc thương nhân hại lý gì, lúc đối mặt với việc dọa dẫm đó, chỉ cười ha hả, đáp lại một cách qua loa rằng:
- Lưu Văn Siêu, anh vì lòng riêng của mình, mà ngay cả em gái ruột cũng không bỏ qua, muốn tặng cho cha con họ Hồng làm đồ chơi, anh còn là người sao?
- Chuyện của tao không cần mày quan tâm.
Lưu Văn Siêu thẹn quá hóa giận.
- Đúng vậy, không cần tôi lo, tôi cũng lười phải dạy một thứ súc sinh làm người thế nào. Tôi chỉ cần nói cho anh biết một việc, anh đặt cược sai cửa rồi. Ngày của cha con họ Hồng không còn dài đâu. Nếu như anh có chút thông minh, thì bây giờ chuẩn bị đường lui cho tốt đi.
Nói xong, Quan Doãn cúp điện thoại ngay, lười nói thêm với Lưu Văn Siêu.
Hiện tại, tình hình ngày càng có nhiều bất lợi cho Đại Gia. Theo phỏng đoán của Quan Doãn, sớm nhất là trong năm nay, trễ nhất là qua năm, Đại Gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Mà trước khi Đại Gia gặp chuyện không may, trước khi sắp chết, chắc chắn cũng sẽ tìm vài người làm đệm lưng. Nếu không xảy ra chuyện của Hồng Thiên Khoát đấu với Đại Gia, nói không chừng Đại Gia sẽ kéo hắn làm đệm lưng. Nhưng vì có sự thúc đẩy của Hoàng Hán, hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của Sở Triều Huy, hiện tại Đại Gia đã bị thù hận thiêu đốt lý trí. Trong mắt gã, kẻ thù duy nhất chính là Hồng Hi.
Hồng Hi chính là hậu trường phía sau của ba bang lớn. Y không ngã thì thành phố Yến không yên. Đại Gia cũng xem như là cái gai khuấy động tỉnh Yến, gã không ngã thì tỉnh Yến không phồn thịnh. Vì thế, trong kế hoạch của Quan Doãn, không chỉ khiến Hồng Hi lật đổ Đại Gia, mà còn khiến cho Đại Gia sắp chết quay lại vồ Hồng Hi ngã ngựa, khiến đám người xấu chết cùng nhau thì mới đúng là cảnh giới cao nhất của việc vận dụng chiến lược.
Quan Doãn làm xong mọi thủ tục ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, đúng lúc định rời đi - đừng nghĩ hắn sắp đến Trực Toàn làm Chủ tịch huyện, nhưng ở Thành ủy hắn không có nhiều quan hệ, sau này phải cố gắng bồi đắp – lại không hẹn mà gặp, gặp được Vu Phồn Nhiên ở cửa.
- Bí thư Vu.
Quan Doãn nép sang một bên, gật đầu chào Vu Phồn Nhiên, thái độ kính cẩn nghiêm túc.
- Chào cậu.
Vu Phồn Nhiên đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không để ý đến Quan Doãn, chỉ gật đầu một cái cho có lệ, như chỉ gặp thoáng qua Quan Doãn thôi.
Quan Doãn cũng không nghĩ nhiều. Vu Phồn Nhiên là Ủy viên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, trăm công ngàn chuyện, nhất thời không nghĩ ra hắn là ai cũng là chuyện bình thường. Hắn đẩy cửa bước ra ngoài, mới bước một chân khỏi cửa, đã nghe tiếng gọi của Vu Phồn Nhiên từ phía sau.
- Quan Doãn?
Quan Doãn vội xoay người lại trả lời:
- Dạ đúng là tôi thưa Bí thư.
- Vừa rồi không chú ý đến cậu. Cậu đến phòng làm việc của tôi một lúc.
Vu Phồn Nhiên gật đầu, lại xoay người đi, thư ký của ông là Trịnh Tần Thanh còn ở lại.
Bí thư Vu tìm hắn có việc gì? Quan Doãn thầm thắc mắc, theo sau Trịnh Tần Thanh đến phòng làm việc của Bí thư Vu.
Trịnh Tần Thanh vào khoảng trên 30 tuổi, làm Thư ký số một của Thành phố Yến, tuổi tác lớn hơn Quan Doãn không ít. Anh ta không nói nhiều, cứ lặng lẽ dẫn Quan Doãn qua khỏi dãy hiên và hành lang, đến văn phòng của Vu Phồn Nhiên.
Quan Doãn đến hoàn tất thủ tục bàn giao ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cũng không có ai chú ý đến hắn là ai. Cũng đúng, trong khu nhà nghiêm túc mà vắng vẻ của Thành ủy, ai lại chú ý đến một người thanh niên 24 tuổi? Nhất là Thành ủy của thành phố cấp tỉnh, ngoài các lãnh đạo ra, khó ai có thể lọt vào mắt mọi người.
Lúc chờ Quan Doãn hoàn tất thủ tục, rất nhiều người mới ý thức được người thanh niên trước mắt này chính là người khiến thành phố Yến chấn động không nhỏ. Không, chính là vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất của thành phố Yến, nhất thời đưa đến sự hứng thú cuồng nhiệt của mọi người. Nếu không phải tác phong bàng quan lâu năm thành thói của mọi người trong Thành ủy, thì đã sớm hò hét bao quanh lấy Quan Doãn rồi.
Giờ Quan Doãn đi rồi còn quay lại, rất nhiều cán bộ to nhỏ chưa tận mắt nhìn thấy Quan Doãn, và nhân viên công tác nghe tin đều lập tức hành động, đứng cả trước phòng làm việc, muốn tận mắt nhìn xem bộ dạng Quan Doãn thế nào.
Quan Doãn đi theo sau Trịnh Tần Thanh, chỉ khẽ mỉm cười nhàn nhạt với những người đứng xem xung quanh, luôn giữ vững thái độ khiêm tốn, hơn nữa, hắn đẹp trai rạng ngời, cứ đi thẳng tới như thế, chiếm được hảo cảm của không ít người.
Đương nhiên, cũng dẫn đến sự đố kị của rất nhiều người.
Đến văn phòng của Vu Phồn Nhiên rồi, Trịnh Tần Thanh muốn rót nước cho Quan Doãn. Thư ký có rót nước cho khách hay không cũng là một loại khảo nghiệm là thư ký có nhãn lực công tác hay không. Lãnh đạo quan trọng muốn báo cáo công tác với Vu Phồn Nhiên tất nhiên cần rót nước, dù cho không uống cũng phải rót, là lễ tiết. Nhưng các lãnh đạo bình thường đến báo cáo công tác, rót nước hay không đều phải xem cảm nhận của Vu Phồn Nhiên về người đó nặng nhẹ bao nhiêu.
Hay có thể nói là, cần phải xem Bí thư Vu có muốn nghe người đó thao thao bất tuyệt hay không.
Trịnh Tần Thanh rất có ánh mắt. Tuy Quan Doãn lần đầu tiên đến văn phòng của Bí thư Vu, tuy Quan Doãn chỉ là một Chủ tịch huyện trẻ tuổi, nhưng lúc Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề của Quan Doãn thì anh ta đã nhìn thấy tận mắt Bí thư Vu đánh giá Quan Doãn thế nào. Vì thế, không khó để cho ra kết luận, trong cảm nhận của Bí thư Vu, phân lượng của Quan Doãn không cần phải bàn tới nữa.
Hơn nũa, hôm nay Bí thư Vu đích thân gọi Quan Doãn quay lại, bảo Quan Doãn đến phòng làm việc, lại càng không giống bình thường rồi.
Quan Doãn vội vàng tự rót nước, nói đùa sao, hắn không thể để Trịnh Tần Thanh phục vụ hắn được. Một là hắn và Trịnh Tần Thanh cấp bậc tương đương, hai là Trịnh Tần Thanh lớn tuổi hơn hắn, ba là Trịnh Tần Thanh là người tâm phúc của Vu Phồn Nhiên. Tuy cũng như hắn là thư ký số một Thành ủy, nhưng chớ quên, Vu Phồn Nhiên lại là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chẳng kém quan cấp phó tỉnh.
Trình Tần Thanh giữ tay Quan Doãn lại, nói một cách chắc chắn rằng:
- Cậu là khách, cứ ngồi đó đừng nhúc nhích, việc của tôi, tôi phải phụ trách.
Quan Doãn không thể làm gì khác hơn là đành thôi, cười nói:
- Làm phiền thư ký Trịnh rồi, lần sau có đến Trực Toàn, tôi sẽ rót nước cho anh.
- Ha ha, một lời đã định.
Trịnh Tần Thanh xuất phát từ việc Vu Phồn Nhiên quý mến Quan Doãn nên anh ta bất giác cũng có nhiều hảo cảm với hắn, nghĩ rằng người thanh niên này đúng là có chí tiến thủ.
Rót nước xong, Trịnh Tần Thanh lui ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, sau đó mang điện thoại trong phòng làm việc của Vu Phồn Nhiên để giải quyết công việc. Anh ta biết, Bí thư Vu có lẽ muốn nói chuyện với Quan Doãn.
- Quan Doãn, đi nhậm chức ở Trực Toàn, cậu có ý kiến gì đối với sự phát triển sau này của Trực Toàn không?
Sau khi Vu Phồn Nhiên ngồi xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống Quan Doãn đang ngồi trên ghế salon, câu nói đầu tiên là hỏi về công tác.
- Trực Toàn là thành phố nổi tiếng về lịch sử văn hóa của nước ta. Vị trí địa lý ưu việt, giao thông thuận tiện, lịch sử lâu đời, danh thắng rất nhiều, nền văn hóa tích lũy cũng dày dặn, có những kiến trúc cổ rất đẹp.
Quan Doãn đầu tiên là xác nhận ưu thế của Trực Toàn, sau đó nói trọng tâm của câu chuyện:
- Nhưng lịch sử lâu đời vừa là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm. Ưu điểm là có thể tô điểm cho vẻ ngoài, nhưng khuyết điểm lại là lịch sử vô cùng lâu đời. Lịch sử lâu đời, có thể là vinh quang, nhưng cũng chỉ có thể là trang phục.
- Nói hay lắm, tiếp đi.
Vu Phồn Nhiên khẽ gật đầu, hứng thú mỉm cười.
- Tất nhiên không thể dùng thành tích hiện tại mà phủ định lịch sử, lại không thể dùng lịch sử huy hoàng mà phủ định hiện tại. Không sai, vận dụng quan điểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng rất thuần thục.
- Tôi không phải là người theo chủ nghĩa duy vật biện chứng.
Quan Doãn thành thật nói.
- Ờ…
Vu Phồn Nhiên lại càng hứng thú hơn.
- Nói như vậy, cậu không tin vào chủ nghĩa duy vật?
- Tôi cũng không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm.
Lần đầu tiên được gặp mặt Vu Phồn Nhiên, cơ hội quý báu này, Quan Doãn không chỉ muốn nói về công việc. Hắn muốn nói thêm nhiều việc để thuận lợi cho việc xúc tiến giao lưu.
- Tôi là người vừa theo chủ nghĩa duy tâm, vừa theo chủ nghĩa duy vật.
- Chủ nghĩa duy tâm và chủ nghĩa duy vật là hai phe đối lập, cậu đều theo cả, chẳng lẽ không cảm thấy duy tâm và duy vật có khoảng cách sao?
- Không cảm thấy.
Quan Doãn lễ phép cười.
- Bí thư Vu, tư tưởng của con người không thể tồn tại mà rời khỏi thân thể, cũng như thế, thân thể mà không có tư tưởng cũng trở thành cái xác không hồn. Có đôi khi tư tưởng cao hơn thân thề, cũng có đôi khi thân thể quyết định được cao độ của tư tưởng, vì thế, hai cái đều nương tựa vào nhau, không thể phân biệt. Người đơn thuần theo chủ nghĩa duy vật, phiến diện mà cố chấp, chỉ tin tưởng vào sự tồn tại của vật chất, nhưng lại không nghĩ đến người và động vật khác nhau vì cao độ của tâm linh. Người đơn thuần theo chủ nghĩa duy tâm, vô cùng đề cao cái tôi, nhưng không biết rằng tư tưởng phải rơi xuống thực tế mới có thể trở thành tư tưởng. Ví dụ như tư tưởng hình thành ngôn ngữ, chữ viết, thì ghi âm và ghi hình mới có thể có tính truyền bá, nếu không, cái tôi ngày trước cũng chỉ là một loại tồn tại giả định.
- Không ngờ rằng cậu cũng có hứng thú với triết học.
Vu Phồn Nhiên gật đầu nói.
- Cách nói của cậu cũng đại diện cho một trào lưu tư tưởng, nhưng từ quan điểm của tôi, tri hành hợp nhất mới là cảnh giới cao nhất.
Đùa sao, Quan Doãn vốn vẫn có hứng thú với triết học, Phật học và Nho học, nhưng chưa từng nghiên cứu sâu. Chịu ảnh hưởng của ông cụ Dung, hắn nhiều năm cũng đã luyện thành thói quen hay suy nghĩ.
Đương nhiên, Quan Doãn càng không có ý khoe khoang trước mặt Vu Phồn Nhiên. Khoe khoang là điều tối kị của người làm quan, nhất là trước mặt cấp trên. Quan Doãn cũng là người thế sao? Hắn nhất định sẽ không phạm vào điều này. Sở dĩ hắn vừa gặp mặt Vu Phồn Nhiên lần đầu đã nói đến triết học là vì trước đó hắn đã nghiên cứu qua tính cách của Vu Phồn Nhiên, cũng từ chỗ Tề Ngang Dương mà biết được sở thích lớn nhất của Vu Phồn Nhiên khi rảnh rỗi là đọc sách triết.
Có thể nói, Vu Phồn Nhiên là một trong số ít ỏi những quan viên có thể thông hiểu được các học giả cổ kim.
Người có lòng học mới thành người, Vương Thủ Nhân ở thư viện Quý Dương Văn Minh dạy học, vào năm 1508, tức năm thứ ba Minh Vũ Tông Chính Đức, lần đầu đưa ra thuyết tri hành hợp nhất. Cách nói thông tục của tri hành hợp nhất chính là kết hợp lý luận và thực tiễn, luôn không ngừng tự hỏi về mọi vấn đề, nhưng vẫn tham dự vào thực tiễn xã hội một cách tích cực.
Quan Doãn cũng đã sớm biết chuyện Vu Phồn Nhiên tôn sùng thuyết tri hành hợp nhất, bèn gật đầu nói:
- Phần lớn con người đều hành động trước khi lý luận, còn một nhóm người sau khi suy nghĩ mới hành động, còn những người có thể vừa suy nghĩ vừa hành động thì đã ít lại càng ít. Vì bản thân con người, phần lớn đều phải bận rộn vì cuộc sống, rất ít có thời gian chìm trong suy nghĩ, con người không có suy tư, sau cùng chẳng biết được gì.
- Nói như vậy, cậu đến Trực Toàn cũng là muốn lấy điểm xuất phát là tri hành hợp nhất?
Vu Phồn Nhiên lại yêu thích Quan Doãn thêm vài phần. Chàng thanh niên này, tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được sâu sắc như vậy, xác thật là không giống bạn cùng trang lứa.
- Không.
Quan Doãn biết rằng nên nói rõ ngọn ngành với Vu Phồn Nhiên rồi. Hắn muốn phổ biến phương châm cầm quyền của bản thân ở Trực Toàn, nếu không có sự ủng hộ của Vu Phồn Nhiên, chắc chắn không thể thành công được.
- Tôi nghĩ dứt khoát trước tiên phải có một chính sách hẳn hoi, sau đó từ thành công hay thất bại mới suy nghĩ được hay mất trong đó
- Hả?
Vu Phồn Nhiên hơi thay đổi nét mặt.