- Xảy ra chuyện gì vậy?
Khi Quan Doãn đang gọi điện thoại, Lưu Văn Vấn vào phòng thay quần áo ngủ đi ra, bộ quần áo ngủ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô, cái cổ giống như viên ngọc xinh đẹp, xương quai xanh như một tác phẩm nghệ thuật. Dưới sự phản chiếu của ngọn đèn làm cho xung quanh người cô tràn ngập vẻ đẹp mộng ảo.
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.
Quan Doãn hứng thú nhìn Lưu Văn Vấn một cái:
- Phải biết lễ phép.
Lưu Văn Vấn nở nụ cười:
- Nếu tôi lấy tin vỉa hè của tỉnh và thành phố để trao đổi với anh thì anh có đổi không?
Là nhân vật nòng cốt của bang đứng đầu ba bang, nguồn gốc tin vỉa hè của Lưu Văn Vấn chắc chắn rất phong phú, hơn nữa có lúc tin vỉa hè cũng không phải tất cả đều không có căn cứ. Trong đó sẽ có một chút tin tức khiến người khác hứng thú, mặc dù Quan Doãn cũng đều có nguồn thu thập thông tin đối với các loại tin đồn ở tỉnh thành nhưng chắc chắn cũng có chỗ còn thiếu sót, nghĩ một lát liền nói:
- Được, trao đổi, cô nói trước.
Lưu Văn Vấn ngồi trên ghế salon, ngồi nghiêng tựa vào chỗ tựa lưng, cũng không cò kè mặc cả với Quan Doãn, trực tiếp nói:
- Chương Hệ Phong nghe nói cấp trên có khả năng sẽ điều tra tin đồn về Đại Gia, gần đây có khả năng sẽ vào Bắc Kinh hoạt động vì Đại Gia.
- Chỉ có chuyện này?
Quan Doãn cười lắc đầu:
- Chẳng có giá trị gì cả.
- Vẫn còn.
Lưu Văn Vấn lại nói:
- Chương Tiện Thái đang từng bước một dời tài chính ra nước ngoài, chuẩn bị cho đường chạy trốn. Bây giờ xí nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Chương đang dần dần hiện ra.
Tin tức này cũng có vài phần giá trị, Quan Doãn nghĩ một lát, lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho Tề Ngang Dương.
- Ngang Dương, để ý một chút hướng của tài chính dưới tên Chương Tiện Thái, y có khả năng sẽ ôm tiền trốn mất.
- Ôm tiền trốn đi? Chủ tịch huyện Quan, bây giờ đại công tử họ Chương là thương nhân hợp pháp, không phạm tội thì không thể nói trốn đi, hơn nữa Bí thư Chương vẫn đang nhậm chức, anh nói như vậy là phải gánh chịu trách nhiệm chính trị nghiêm trọng.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Tình hình trước mắt cho dù Chương Tiện Thái muốn chuyển dịch vốn ra nước ngoài thật thì chúng ta cũng không có cách nào khác, y là vốn lưu động hợp pháp, cha y lại là quan lớn của tỉnh, dám kiểm tra tài khoản của y sao?
- Thật không có biện pháp nào à?
Quan Doãn không cam lòng, Chương Tiện Thái cướp đi tiền của quốc gia và nhân dân, suy cho cùng thì toàn là tiền mồ hôi nước mắt tiết kiệm mới có của nhân dân, kết quả lại cho chó ăn không.
- Biện pháp... cũng không phải không có.
Tề Ngang Dương nói:
- Nếu để chuyên gia về tài chính của nước ngoài kiểm chứng thì sẽ dễ hơn một chút, đương nhiên, nếu có chiến lược kinh doanh nhất định, bày ra thế cục để Chương Tiện Thái nhảy vào, cuối cùng khiến tiền của y cũng bị kéo vào theo thì cũng không phải không có khả năng.
- Chủ ý này được nhưng làm sao để bày ra thế trận khiến Chương Tiện Thái nhảy vào chứ?
Không thể để tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân đổ hết ra nước ngoài, làm lợi không công cho đám sâu mọt như Chương Tiện Thái.
- Làm sao để bày thế trận thì phải xem chỉ số thông minh của acậu rồi. Bên cạnh cậu mỹ nữ như mây, không, cao thủ như mây, Kim Nhất Giai, Hồng Nhan Hinh đều là cao thủ hoạt động vốn, cậu đi thỉnh giáo bọn họ còn tốt hơn nhiều là hỏi tôi.
Không biết Lưu Văn Vấn cố ý hay vô ý, khi Quan Doãn đang gọi điện thoại, đột nhiên lại nói một câu:
- Hoạt động vốn thì tôi không hiểu nhưng muốn giữ Chương Tiện Thái thì có rất nhiều biện pháp...
Lời của Lưu Văn Vấn truyền đến tai Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương lập tức cảnh giác hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao bên cạnh anh lại có tiếng phụ nữ nói chuyện? Đừng nói với tôi là tin tức đang phát, chắc chắn là niềm vui mới của anh.
Quan Doãn bất đắc dĩ nói:
- Xin anh, Ngang Dương, là Lưu Văn Vấn, niềm vui mới cái gì, đừng có hơi chút là chụp mũ người khác.
- Lưu Văn Vấn và anh ở cùng một chỗ rồi? Giỏi lắm, thần tốc.
Tề Ngang Dương cười to hắc hắc một trận khoa trương:
- Lão đệ, cậu lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy, tôi nên học cậu mới được.
- Đừng nói lung tung nữa.
Quan Doãn cười nói:
- Cô ấy chạy nạn nên mới đến chỗ tôi, tôi xuất phát hảo tâm nên mới giữ cô ấy.
- Các anh nói chuyện các anh, đừng lôi tôi vào.
Lưu Văn Vấn mất hứng, khoát tay:
- Ghét nhất là đàn ông với nhau lại đi nói về đề tài phụ nữ, trò chuyện đến quên trời đất.
- Được rồi, không nói nữa, tôi còn có chuyện, sau này nói tiếp.
Quan Doãn cũng không muốn tiếp tục dây dưa không dứt với Tề Ngang Dương, hắn còn đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng khác.
Vừa buông điện thoại của Tề Ngang Dương xuống thì Hoàng Hán liền gọi điện thoại đến.
- Thư ký Quan, có tình hình mới nhất, Đại Gia lại xảy ra tai nạn xe rồi...
Hoàng Hán có nghi vấn nhưng không tiện nói rõ, chỉ có thể hỏi một cách hàm súc:
- Nghe nói tam đại bang vì trả thù cho Hồng Hi mà ra tay, Hồng Hi là người thông minh, chắc sẽ không ra tay với Đại Gia vào thời điểm mấu chốt này.
Quan Doãn ha ha cười, ánh mắt quét qua người Lưu Văn Vấn một cái, Lưu Văn Vấn hiểu ý, đứng lên về phòng.
- Hay là Hồng Hi ra tay thật, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chuyện, Phó cục trưởng Hoàng, anh có nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Trên đường về nhà, Lưu Văn Vấn nói với Quan Doãn về chân tướng phía sau việc Hoàng Hán có nguy hiểm đến tính mạng, Hồng Hi dự định khiến con đường sống của Hoàng Hán bị hủy, rốt cục là nước dìm lửa cháy hay là tai nạn xe chôn dưới đất, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, dù sao những người đứng đầu tam đại bang cũng đã chụm đầu họp, quyết định tam đại bang sẽ liên thủ ra tay xử lý Hoàng Hán.
Cách làm khơi mào mâu thuẫn giữa Đại Gia và Hồng Hi của Hoàng Hán vô cùng bỉ ổi khiến cho Hồng Hi mệt mỏi ứng phó, hơn nữa suýt chút nữa thì gục ngã. Y hận Hoàng Hán đến tận xương, thẹn quá hóa giận, cũng không để ý đến thân phận của mình, nói thế nào cũng phải diệt trừ Hoàng Hán để giải mối hận trong lòng.
Hoàng Hán nghe xong lời Quan Doãn nói hơi sửng sốt, sửng sốt một lát liền cười ha hả:
- Cục trưởng Hồng muốn mượn dao giết người sao?
- Coi chừng tam đại bang, thành phố Yến không như Hoàng Lương.
Quan Doãn nhắc nhở Hoàng Hán:
- Phó cục trưởng Hoàng vừa đến thành phố Yến, vừa mở ra cục diện nhưng giáo đâm thẳng (công khai) dễ tránh né, tên bắn lén khó phòng bị.
- Cảm ơn thư ký Quan đã quan tâm, nhưng Đại Gia lại gặp tai nạn giao thông, sự việc lại liên quan đến tam đại bang, nguy hiểm của tôi tạm thời được loại bỏ rồi.
Hoàng Hán lại cười thoải mái:
- Tiếp theo đây Đại Gia sẽ điên cuồng mà báo thù Hồng Hi, có người nỗ lực muốn Đại Gia và Hồng Hi đình chiến, coi như phí công rồi.
- Không cần cảm ơn tôi, cho dù không có chuyện tai nạn xe lần này thì Đại Gia cũng sẽ không bỏ qua cho Hồng Hi.
- Nói thì nói như vậy nhưng nếu không có tai nạn xe lần này thì Đại Gia cũng sẽ không báo thù Hồng Hi ngay vào lúc này, có lẽ sẽ đợi một thời gian, cứ như vậy Hồng Hi sẽ có đủ thời gian đối phó với tôi, vì vậy Đại Gia lại xảy ra tai nạn xe, đối với tôi mà nói là chuyện vô cùng tốt.
Hoàng Hán rất nghi ngờ người đứng sau sai khiến vụ tai nạn xe là Quan Doãn, nhưng quan hệ giữa y và Quan Doãn không đủ, ngại không dám trực tiếp mở miệng hỏi rõ ràng, thời gian phát sinh sự việc quá nhạy cảm, không thể là chuyện ngẫu nhiên, cũng không thể là Hồng Hi tự tìm rắc rối.
Trong sự đối kháng với Đại Gia, Hồng Hi ở thế hạ phong. Bây giờ gã trốn Đại Gia còn không kịp, lại còn dám chủ động gây sự sao? Chuyện này, phía sau chắc chắn có ẩn tình.
- Phó cục trưởng Hoàng, chuyện còn lại giao cả cho anh đấy.
Quan Doãn đương nhiên không nói rõ cái gì, chỉ nhàn nhạt nói:
- Chắc chắn Đại Gia sẽ không bỏ qua cho Hồng Hi, một khi y phát điên thì lần này cha con họ Hồng chắc không qua được, cứ chuẩn bị đón biến đổi lớn của thành phố Yến trước đi.
- Thành phố Yến một khi có biến đổi lớn thì Tỉnh ủy cũng sẽ chịu chấn động không nhỏ.
Hoàng Hán nói:
- Thư ký Quan sắp đi Trực Toàn rồi, vừa may có thể tránh lửa, xem kịch hay.
Vừa ngắt điện thoại của Hoàng Hán thì điện thoại của Quan Doãn lại kêu lên lần nữa.
Là Tề Ngang Dương.
- Đại Gia nằm viện rồi, bị thương không nhẹ.
Tề Ngang Dương hưng phấn lạ thường:
- Nghe nói y bị hai chiếc xe một trước một sau đâm vào, xe suýt nữa thì bị đâm đến hỏng, y đầu rơi máu chảy, xương sườn cũng gãy vài chiếc, nghe nói trên đường đưa đến bệnh viện, y nổi trận lôi đình, lúc đó gọi điện thoại cho Hồng Hi, mắng Hồng Hi rất thậm tệ.
Quan Doãn hàm súc mà nở nụ cười:
- Đại Gia tức giận cũng là phải, dù sao có người phát rồ muốn hại chết đương nhiên phải giơ chân rồi.
- Hồng Hi cũng thật không thức thời, rõ ràng mọi việc sắp qua rồi mà gã lại cứ phải ra chiêu này, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Tề Ngang Dương trong lòng biết rõ người đứng phía sau chắc chắn không phải là Hồng Hi nhưng có một số việc trong lòng biết rõ ràng là được, không cần nói rõ:
- Vừa nhận được tin Chương Hệ Phong ngay lập tức đến bệnh viện thăm Đại Gia rồi.
- Anh đoán xem Hồng Hi sẽ dùng biện pháp gì để đối phó?
Quan Doãn hỏi.
- Hồng Hi chỉ có hai con đường, một là đem toàn bộ tài sản ra, của đi thay người và chủ động xin từ chức. Hai là nhanh chóng cho Hồng Thiên Khoát chạy trốn, lại để tam đại bang xé chẵn ra lẻ, tạm thời tránh sóng gió.
- Nếu Hồng Hi làm theo phương pháp của anh thì có lẽ gã có thể tránh được một kiếp, nhưng đáng tiếc, Hồng Hi sẽ không làm như vậy.
- Tại sao?
- Bởi vì có Hoàng Hán.
Quan Doãn nói đúng, bởi vì có Hoàng Hán, sau khi Hoàng Hán và Quan Doãn nói chuyện điện thoại, trước tiên phái người đi xử lý mọi chuyện đã xảy ra...
Lúc đó Đại Gia đang lái xe bình thường, trước mặt y có một chiếc xe Audi, phía sau cũng có một chiếc xe Audi, y bị kẹp ở giữa, nhưng trong nước vì xe của quan chức đều là xe Audi, y cũng không để tâm, lúc đi qua một chỗ giao nhau, rõ ràng là đèn xanh, chiếc xe Audi phía trước lại phanh gấp một cái ở chỗ giao nhau.
Đại Gia phản ứng không kịp, lập tức đâm vào.
Vừa đâm vào đuôi xe trước thì chiếc Audi phía sau cũng đâm vào, hơn nữa rõ ràng là không phanh, tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh, suýt nữa khiến lục phủ ngũ tạng của Đại Gia lộn tùng phèo hết cả.
Đại Gia bị đâm đến mức đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng xuống xe, còn tưởng là một tai nạn giao thông bình thường, không ngờ vừa xuống xe nhìn thì thấy có hai người bước xuống từ hai chiếc xe Audi, hai người đến trước mặt y, một người đánh vào mặt, một người đá mông, đánh y một trận.
Đại Gia đâu còn có khí lực đánh trả, bị đánh đến mức lăn qua lăn lại.
Sau khi đối phương đánh xong lại nhổ một bãi nước miếng vào mặt y, trong đó có một người hung ác nói:
- Đại Gia, đừng tìm đường chết được không? Đây là lần cảnh cáo đầu tiên, lần sau sẽ không khách khí như vậy đâu, thành phố Yến là thiên hạ của Tam đại bang, không phải thiên hạ của một kẻ ngoại tỉnh như mày
Người đến tự giới thiệu, xưng danh Tam đại bang, đợi mấy người trốn khỏi hiện trường, đi quá gấp, hai chiếc Audi cũng không để ý đến chuyện lái đi, cảnh sát chạy đến, thông qua điều tra thì xe Audi quả thực là xe đăng kí dưới danh nghĩa xí nghiệp của Tam đại bang.
Tam đại bang do ai quản hạt? Hồng Hi.
Đại Gia vô cùng tức giận, sau khi bị đưa đến bệnh viện, y nói với người đến thăm y là Chương Hệ Phong:
- Lãnh đạo, hoặc tôi chết, hoặc Hồng Hi chết.