[Dịch] Quan Vận

Chương 470 : Giai đoạn sau cùng




Khác với tin đồn Tưởng Tuyết Tùng bị điều đi làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng tỉnh, tin đồn liên quan đến việc điều động Tưởng Tuyết Tùng lần này rất nhanh chóng và gần như chính xác, hẳn là được chính thức xác định rồi mới công bố ra ngoài.

Nói cách khác, tin đồn cũng chính là kết luận.

Tưởng Tuyết Tùng được điều đến Bắc Kinh làm Phó Bí thư Thành ủy!

Nếu Chương Hệ Phong muốn sắp xếp cho Tưởng Tuyết Tùng làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng vì muốn làm nhục và trả thù Tưởng Tuyết Tùng, thì như vậy, cho dù Tưởng Tuyết Tùng thông qua con đường nào để vận tác, cuối cùng cũng đã thăng được một bước, từ Giám đốc sở thành phó bộ, hơn nữa còn nhận chức Phó Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, lớn vượt bậc. Đúng là một đòn đánh trả Chương Hệ Phong thật mạnh mẽ của Tưởng Tuyết Tùng.

Tin rằng sau khi quyền này được đánh ra, Chương Hệ Phong dù không tức giận đến hộc máu thì cũng sẽ buồn bực đến ăn không ngon mất ba ngày. Từ đó cũng chứng minh được, hậu trường của Tưởng Tuyết Tùng cứng rắn mạnh mẽ hơn mọi người nghĩ.

Có lẽ những người khác cũng chấp nhận rằng Tưởng Tuyết Tùng dựa vào hậu trường cứng rắn mạnh mẽ mới dám đọ sức một ván với Chương Hệ Phong, còn bằng không, sở dĩ Tưởng Tuyết Tùng có thể một bước lên mây, từ Hoàng Lương bay thẳng đến Bắc Kinh, cố nhiên có liên quan đến người ở phía sau, luôn cùng ông tỉ mỉ vận tác.

Ẩn tình phía sau màn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người ta cũng không biết rõ, nhưng Quan Doãn biết rõ nhất. Tưởng Tuyết Tùng trong vòng hai ba tháng vô cùng thận trọng, tỉ mỉ vận tác, dùng trí tuệ chính trị cực kỳ nhạy bén và không lộ chút sơ hở, vượt qua Tỉnh ủy, mấy lần bí mật đến Bắc Kinh, cuối cùng khéo léo lợi dụng cân bằng xu thế đã hiểm càng hiểm hơn, hoàn thành sự nghiệp to lớn của ông: rời khỏi tỉnh Yến, rời xa bá vương Chương Hệ Phong, hắn cũng đã nhìn thấy toàn bộ.

Tưởng Tuyết Tùng vượt qua khó khăn, đánh một trận đẹp mắt, dựa vào chính bản thân mình, làm thí dụ cụ thể cho Quan Doãn về việc thực hiện tự vệ phản kích cực kỳ xuất sắc.

Không thể trêu vào Chương Hệ Phong, chẳng lẽ cũng không trốn được sao? Tưởng Tuyết Tùng quả là trốn được, chẳng những trốn được, mà còn trốn rất cao minh, vừa thoát khỏi sự khống chế của Chương Hệ Phong, lại đạt được địa vị cao như ý nguyện, có thể nói là một công đôi việc.

Nghe nói, Tưởng Tuyết Tùng sau khi vận tác thành công chức Phó Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, tin tức lọt vào tai Chương Hệ Phong, khiến Chương Hệ Phong nổi trận lôi đình, lúc đó làm vỡ cả một bể cá mà y yêu quý nhất.

Chương Hệ Phong thích nuôi cá, nuôi chó. Cá là cá cảnh, còn chó là chó hiếm quý.

Lúc tin tức đến Thành ủy Hoàng Lương, từ trên xuống dưới Thành ủy đều khó hiểu đến kinh hãi.

Có nhiều người chân trong chân ngoài vì thấy Chương hệ Phong có thành kiến với Tưởng Tuyết Tùng liền cho rằng tiền đồ của Tưởng Tuyết Tùng không tốt, nào ngờ lại nghe nói Tưởng Tuyết Tùng được thăng chức làm Phó Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, thiếu chút nữa hoảng sợ đến ngất đi. Còn thế lực mà Hô Diên Ngạo Bác để lại sau khi biết tin rồi thì cũng nổi trận lôi đình, trách trời xanh không có mắt.

Bất kể mọi người biểu diễn muôn hình muôn vẻ thế nào, cũng không cần biết là người ganh tị, người chửi rủa, hay người hâm mộ việc Tưởng Tuyết Tùng lên chức là thái độ gì, Hoàng Lương từ hạ sang thu, cũng đã đến ngày Tưởng Tuyết Tùng rời khỏi Hoàng Lương.

Rất nhiều người cảm nhận được những động tác của Tưởng Tuyết Tùng trước khi rời chức, để sự phát triển sau này của Hoàng Lương chịu ảnh hưởng lâu dài phong cách họ Tưởng.

Đầu tiên, Tưởng Tuyết Tùng giải quyết xong cấp Cục phó cho Quan Doãn, vì thế, Quan Doãn được điều đến Hoàng Lương chưa được một năm đã thăng liền hai cấp, từ phó phòng đến phó Cục trưởng, hoàn thành bước tiến đầu tiên trong đời. Đồng thời với việc nhận quyết định lên phó Cục trưởng, nhân dịp một vị Phó trưởng ban thư ký Thành ủy về hưu, hắn được bổ nhiệm làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy.

Đến lúc này mới có nhiều người bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách Tưởng Tuyết Tùng vẫn không phê duyệt cấp Phó Cục trưởng cho Quan Doãn, hóa ra là đợi thời cơ, đợi cái ghế trống của vị trí Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Thật sự là tính toán khôn khéo. Bí thư Tưởng nâng đỡ Quan Doãn, quả thật là dụng tâm.

24 tuổi làm Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy, dù không thể nói là có một không hai, ít nhất cũng vô cùng hiếm thấy. Phó trưởng ban thư ký Thành ủy xem như cũng được liệt vào hàng ngũ lãnh đạo Thành ủy. Quan Doãn một bước lên chức, lại càng tạo được nền móng vững chắc cho bước kế tiếp, chẳng khác nào trước khi ra đi, Tưởng Tuyết Tùng đã mở một con đường lớn sáng sủa cho Quan Doãn.

Cũng không uổng công Quan Doãn đã chăm chỉ giúp đỡ Tưởng Tuyết Tùng.

Tưởng Tuyết Tùng đi rồi, chức Bí thư Thành ủy Hoàng Lương để trống. Nghe nói Chương Hệ Phong đang bắt nhịp cho người của y tiếp nhận chức vụ. Nhưng dù cho thế nào, vấn đề Hoàng Lương của Chương Hệ Phong, trước là thua Hô Diên Ngạo Bác, sau lại thua Tưởng Tuyết Tùng, cứ dựa vào đó thì mất hết. Cho dù y lại phái đến một Bí thư Thành ủy mạnh mẽ cứng rắn, có thể giữ cân bằng với một Chủ tịch thành phố có thế lực bản thổ như Thôi Đồng, thì Tưởng Tuyết Tùng cũng đã sắp xếp xong, ít nhất trong vòng ba đến năm năm, thế cục Hoàng Lương sẽ không có thay đổi gì lớn.

Chương Hệ Phong ở tỉnh Yến, từ trước đến nay luôn nói một không hai, ép Trần Hằng Phong không ngóc đầu lên nổi, nhưng cùng lúc ra tay phân công công tác cho một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại đầu tiên thua vì chuyện liên quan đến Hô Diên Ngạo Bác, lại thua thêm một ván vì chuyện bổ nhiệm Tưởng Tuyết Tùng. Hoàng Lương, chẳng những trở thành nơi Hô Diên Ngạo Bác vĩnh viễn không thể tỉnh mộng, mà cũng là nơi Chương Hệ Phong té ngã một phát không nhẹ.

Từ đó, Chương Hệ Phong lại càng không có ấn tượng tốt với Hoàng Lương.

Hoàng Lương tháng 8 vẫn nóng bức như trước, nhưng trong không khí nóng ấy vẫn có một tia mát mẻ. Tâm trạng Quan Doãn đang vô cùng vui sướng vì hắn cùng lúc nhận được hai tin tốt.

Tin tốt đầu tiên là hắn đã có người kế nghiệp – Hạ Lai đã sinh một đứa con trai ở Mỹ, là con trưởng của Quan Doãn.

Quan Doãn vui mừng quá đỗi, hưng phấn không thôi, một mình một xe chạy ra đường như điên, đến một cánh đồng bát ngát không một bóng người, hắn ngửa mặt lên trời thét lớn, vui đến phát khóc. Dấu hiệu của một người đàn ông thành công không chỉ là công thành danh toại mà còn ở chỗ có người kế tục. Người xưa nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mà ngay cả tập tục truyền thống, không có con trai thì không phải người có đủ phúc.

Có con rồi, Quan Doãn cảm giác cuộc đời rốt cuộc cũng hoàn chỉnh, nhưng trong lòng lại càng thương nhớ và áy náy với Hạ Lai.

Tin tốt thứ hai là sau khi được Hầu Lam mai mối, rốt cuộc Lưu Bảo Gia cũng thành công ôm được người đẹp về nhà. Nhã Mỹ chấp thuận lời cầu hôn của Lưu Bảo Gia, quyết định gả cho anh ta, điều kiện là đợi anh ta lên được chức Chi đội phó Chi đội hình sự đã.

Nhã Mỹ vừa dứt lời, dước sự vận tác của Quan Doãn, Lưu Bảo Gia đã thành công lên chức Chi đội phó Chi đội hình sự, khiến Nhã Mỹ không còn nói gì được, đành thẹn thùng chấp thuận ngày kết hôn, được xác định vào lễ Quốc khánh.

Hai việc vui trên khiến tâm trạng Quan Doãn vui vẻ vô cùng. So ra, niềm vui trước đây Tiểu Muội đậu vào trường Đại học Bắc Kinh đã trở nên kém hơn mấy phần. Lúc có điểm rồi, Tiểu Muội chỉ thản nhiên nói:

- Cuối cùng cũng không mất đi người anh.

Đâu chỉ là không mất đi Quan Doãn, căn bản là khiến Quan Doãn, không, cả Quan gia chứ, trở nên nổi tiếng trong cả huyện Khổng. Trong lịch sử huyện Khổng lần đầu tiên xuất hiện hai sinh viên Đại học Bắc Kinh trong cùng một nhà. Một là Quan Doãn, một là Dung Tiểu Muội. Tuy Tiểu Muội họ Dung, nhưng cũng là con gái Quan gia.

Tiếng thơm của Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương trong một đêm đã truyền khắp huyện Khổng, trở thành thần tượng của vô số bậc cha mẹ mong con hơn người ở huyện Khổng.

Đương nhiên, Tiểu Muội đậu vào Đại học Bắc Kinh, Quan Doãn cũng vui mừng một phen. Chẳng qua tính tình Tiểu Muội hơi lạnh lùng, không thích tổ chức tiệc chúc mừng, cũng không muốn Quan Doãn mua quà cho cô hay dẫn cô đi du lịch gì cả. Cô không muốn gì, chỉ có một yêu cầu…

- Anh, anh phải đích thân đưa em đến Đại học Bắc Kinh…

Quan Doãn nhận lời ngay tức khắc.

Đồng ruộng tháng 8 xanh um tươi tốt, cây cối ngút ngàn. Nhìn lại, hoa màu như cuộn sóng lăn tăn. Xa xa có nông dân làm việc trên đồng, có cánh chim bay vút trên không, vạn vật phát ra sức sống bừng bừng, tràn trề sự phồn thịnh tốt tươi.

Quan Doãn đứng bên một tòa nhà cao tầng bỏ hoang, chống nạnh trông về phía xa. Gió hạ thổi tới, trong nóng bức đã có hơi thở của mùa thu. Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt xuân đi thu đến, thêm một năm nữa rồi. Từ lúc bước ra khỏi huyện Khổng đến nay, ai có thể ngờ được cuộc đời của hắn đã trải qua một giai đoạn như sóng tràn bờ đến thế nào?

Cuộc đời lên lên xuống xuống, như xuân hạ thu đông luân phiên mà tới. Nhưng cứ nhìn như những người bình thường, sau khi trải nghiệm, mỗi người đều tự trưởng thành, chín chắn, đều hưởng thụ được đau khổ hay hạnh phúc trong cuộc sống, đều trả giá và thu hoạch, trong lúc vô tình, đã thay đổi rất nhiều.

Quan Doãn cũng thay đổi rất nhiều.

Nếu trước kia hắn có ước mơ, có tình cảm mãnh liệt, có kích động, thì hắn hiện nay vẫn có ước mơ, có tình cảm mãnh liệt, nhưng ít bị kích động hơn, có nhiều lý trí và vận tác hơn. Đúng vậy, là vận tác. Thông qua miệng hùm hang sói của Hoàng Hán cùng với cơ duyên thấy được diệu kế man thiên quá hải để rời khỏi tỉnh Yến của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn cảm nhận sâu sắc uy lực to lớn của vận tác. Nếu đã có ba phần may mắn, lại thêm bảy phần thủ đoạn vận tác, thậm chí có thể chống đỡ được núi cao của Bí thư Tỉnh ủy, từ đó thu được thành công to lớn.

Trước kia Quan Doãn luôn cho rằng vận làm quan là chỉ số mệnh người làm quan, nhưng giờ hắn đã thay đổi quan điểm. Vận làm quan, chính là con đường vận tác trong quan trường. Nếu kết hợp hoàn mỹ được ba phần may mắn và bảy phần vận tác, thì con đường của vận làm quan chính là đường lớn lát vàng.

Quan Doãn ngồi trên lầu hoang không một bóng người cả nửa ngày, cho đến khi mặt trời ngã về tây, hắn mới đi bộ xuống lầu. Xuống lầu rồi, hắn lại lái xe đến công trường của khu kinh tế mới.

Công trình Thành phố lịch sử văn hóa và cung văn hóa gần như đã xong, chỉ còn chuẩn bị trang hoàng bên trong và bên ngoài thôi. Khoảng cách giữa thành phố Văn hóa lịch sử và cung văn hóa cũng không cách xa tòa Đệ nhất cao lâu lắm. Khi xây dựng đến tầng 22, tiến độ công trình lại đột ngột bị bỏ dở. Theo Hầu Lam nói, vì cấu tạo địa chất của Hoàng Lương phức tạp, khi làm nền thử thì độ lún có lẽ không đủ. Khi xây dựng đến tầng 22 thì đã xảy ra sụt lún.

Đệ nhất cao lâu nghiêng từ đông sang tây hơn nửa mét. Nói cách khác, nền phía tây mềm hơn nền phía đông, vì biên độ nghiêng quá lớn, vì lý do an toàn, chỉ còn cách tạm dừng công trình, quan sát tốc độ sụt lún mới quyết định là có tiếp tục thi công hay không.

Hầu Lam cười nói, cho dù Hoàng Lương không xây dựng được Đệ nhất cao lâu cũng đừng lo, có một tòa tháp nghiêng cũng không tồi, có thể đẹp ngang với tháp nghiêng Pisa.

Lúc rời khỏi công trường, Hầu Lam nửa đùa nửa thật nói:

- Đại thư ký Quan, nghe nói anh muốn được điều lên Tỉnh ủy hả?

- Ai nói vậy?

Quan Doãn sửng sốt, mỉm cười.

- Tôi là đương sự mà cũng không biết, cô nghe được tin tức này ở đâu?

Hầu Lam mỉm cười không đáp, chỉ phất phất bàn tay nhỏ bé với Quan Doãn:

- Sau này gặp lại!

Ba ngày sau, Tưởng Tuyết Tùng chính thức rời chức, điều về Bắc Kinh. Thời kỳ Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương cũng vì thế mà có dấu chấm hết. Tỉnh ủy quyết định, Trần Hồng Hào nhận chức Ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàng Lương làm Bí thư Thành ủy.

Trần Hồng Hào có lai lịch thế nào, là người ra sao, Quan Doãn không hề chú ý. Vì ngay lúc Tưởng Tuyết Tùng vừa đi, Tỉnh ủy lại thình lình thông báo lệnh điều động, khiến hắn không kịp trở tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.