Ô tô dừng hẳn giữa tòa nhà Thành ủy. Thư ký xuống mở cửa xe cho Cố Nam, nhưng Cố Nam vẫn chưa xuống xe, tiếp tục ngồi trên xe nói điện thoại. Hô Diên Ngạo Bác ngồi không xong, xuống cũng không phải, chỉ có thể lúng túng chờ Cố Nam nói chuyện xong.
Tưởng Tuyết Tùng cũng không bước đến, cứ đứng yên tại chỗ, đợi Cố Nam bước xuống thì ông lại bước về phía trước cũng không thất lễ.
Nhưng không ai ngờ, sự chờ đợi này kéo dài đến mười phút. Cảnh tượng kỳ lạ như vậy, trong kiếp sống ở quan trường của vô số người ở đây, đúng là lần đầu tiên thấy được.
Nhưng từ đó cũng có thể kết luận, cú điện thoại Cố Nam đang nghe, nhất định là cú điện thoại vô cùng quan trọng.
Không ai chú ý đến, Quan Doãn đứng giữa đám người, lại đưa mắt nhìn ra khỏi đám người đầy thâm ý. Trong đám người có một người khẽ gật đầu, đáp lại ánh mắt của hắn, không là ai khác, chính là Hoàng Hán.
Tưởng Tuyết Tùng không lên tiếng, cũng không bước tới trước, mọi người cũng đứng chờ sau lưng Tưởng Tuyết Tùng, cũng không nhúc nhích. Không khí tại hiện trường lạ lùng mà áp lực, trừ tiếng gió thổi từng cơn cùng tiếng ve râm ran, đội ngũ tiếp đón to lớn như vậy lại gần như không phát ra một tiếng động.
Lại thêm năm sáu phút, Cố Nam cuối cùng cũng đã nghe điện thoại xong. Gã cất điện thoại vào, quay lại, đưa mắt nhìn Hô Diên Ngạo Bác, định nói gì đó, nhưng cũng chỉ ra vẻ tiếc hận, lắc lắc đầu, không nói lời nào mà bước xuống xe.
Lòng dạ Hô Diên Ngạo Bác trong nháy mắt đã chìm xuống đáy. Có chuyện bất ngờ xảy ra sao? Lúc nãy Cố Nam gọi điện thoại chỉ luôn ừ ừ dạ dạ mà không nghe nói gì, y cũng không tài nào đoán được từ câu trả lời của Cố Nam để đoán xem chuyện gì xảy ra. Nhưng không thể nghi ngờ, chắc chắn chuyện xảy ra chẳng tốt lành gì.
Hay là nói, tin tức này đối với người khác có phải là tin tốt hay không, y không dám khẳng định, nhưng với y, chắc chắn không phải là tin tốt.
Sao thế được? Thay đổi bất ngờ? Chẳng lẽ Quan Doãn xuất thủ với y không chỉ có một chiêu mà còn có chiêu thứ hai sao?
Hô Diên Ngạo Bác gần như bất tỉnh, đứng không vững, lảo đảo xuống xe. Thấy Cố Nam nhiệt tình bắt tay Tưởng Tuyết Tùng, lại thấy Tưởng Tuyết Tùng thong thả ung dung nói cười, thấy khuôn mặt trẻ trung của Quan Doãn phía sau Tưởng Tuyết Tùng tươi cười tràn đầy tự tin, trong nháy mắt, y có cảm giác như nhiều chuyện đúng đắn đang nhanh chóng cách xa y. Trên bầu trời xanh thẳm lại có tiếng chim bồ câu vỗ cánh bay qua, như thức tỉnh giấc mộng đẹp đang chôn kín trong lòng. Đột nhiên, y cảm thấy trước ngực một trận co thắt đau đớn.
Sao có thể như vậy được? Trước mặt Hô Diên Ngạo Bác chợt nổ cả đom đóm. Y vẫn chưa thua. Y vẫn còn rất nhiều cơ hội để xoay người. Chỉ dựa vào lời đồn Chủ tịch thành phố sát hại Cục trưởng Cục Công an mà đã muốn lật đổ y, mơ tưởng! Phía sau y đường đường có Bí thư Tỉnh ủy ủng hộ, y tặng vài món quà đắt giá cho Đại Gia, Đại Gia cũng đã chính miệng hứa hẹn giúp y thúc đẩy việc này. Dựa vào Đại Gia có được năng lượng lật đổ một gã cán bộ cấp phó tỉnh, vận tác một vị trí Bí thư Thành ủy Tần Đường, không phải việc nhỏ, dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng cũng không biết vì sao, Hô Diên Ngạo Bác càng nghĩ càng hụt hơi. Ánh mắt vừa rồi của Cố Nam gần như xa lạ, khiến lòng y như nguội lạnh. Sống đã lâu trong quan trường, một ánh mắt, một động tác đều có nội dung biểu hiện riêng, sao y có thể không nhìn ra? Từ một ánh mắt tràn đầy tin tưởng với y đến ánh mắt lạnh lùng và cái lắc đầu tiếc nuối, y đã biết, e là sự việc đã xuất hiện những biến chuyển không tưởng được rồi.
Thăng nhiệm làm Bí thư Thành ủy Tần Đường là món tiền đặt cược cuối cùng của Hô Diên Ngạo Bác. Y đã cố gắng hết sức, cũng như dâng hiến cả bản thân, đúng là được ăn cả, ngã về không. Người trong quan trường, chỉ có thể đi tới, không thể lui về sau. Tiến thì sống, lui thì chết. Theo tình hình trước mắt, y ở Hoàng Lương, đã bị Tưởng Tuyết Tùng ăn chết rồi, chỉ còn một con đường là rời khỏi Hoàng Lương.
Hơn nữa, sau khi thăng nhiệm làm Bí thư Thành ủy Tần Đường, chẳng những có thể lấy lại được tất cả những sỉ nhục ở Hoàng Lương, mà còn có thể đè đầu được Tưởng Tuyết Tùng, xóa sạch những thắng lợi trước đây của Tưởng Tuyết Tùng. Chủ yếu hơn là sau khi thăng chức, những bê bối đủ loại trước kia của y đều được cho qua. Đây gọi là người quý được người kiêng kị. Lên chức có thể giành được nhiều ưu đãi, đáng để y trả giá gần như toàn bộ để giành lấy.
Quan Doãn thật sự một lòng cam tâm tình nguyện làm tay sai cho Tưởng Tuyết Tùng sao? Muốn chặt đứt tiền đồ của y à? Hai mắt Hô Diên Ngạo Bác như phóng hỏa, nhìn thẳng vào đám người Quan Doãn, suýt chút nữa không khống chế được xông lên tát cho Quan Doãn vài cái… nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Dù hiện tại y hận không thể bóp chết được Quan Doãn, đúng là vì Quan Doãn đến Hoàng Lương mà y thất bại mau chóng, nhưng trong lòng y vẫn ôm ấp một tia hy vọng. Có lẽ, chỉ là một tin tức bất lợi nào đó với y được truyền đến thôi, ví như Trần Hằng Phong phản đối sự điều động của y, hay là Tề Toàn lại đề cử người khác gì gì đó… Bất kể là loại nào, chỉ cần không phải là lời đồn kiểu như Chủ tịch thành phố sát hại Cục trưởng Công an thì cũng không cần vội, y luôn có cách để vượt qua cửa ải khó khăn.
Hô Diên Ngạo Bác tâm tư hỗn loạn, bước chân nặng nề tới trước mặt Tưởng Tuyết Tùng và Cố Nam. Không đợi y lên tiếng, Cố Nam đã nói với vẻ mặt khó xử:
- Vốn tôi định đại diện Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến đây tiến hành khảo hạch đồng chí Hô Diên Ngạo Bác, nhưng thật xin lỗi, trên Tỉnh ủy đột nhiên có việc cần, tôi phải lập tức quay về giải quyết. Công tác khảo hạch cũng đành phải dời lại. Đồng chí Tuyết Tùng, để các anh mất công đợi cả nửa ngày, đúng là công việc của tôi làm chưa tốt, thật xin lỗi mọi người.
Cố Nam là Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, dựa vào nguyên tắc quan lớn hơn một cấp, gã vốn không cần khách sáo trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, thậm chí hơi qua loa cũng không quá đáng. Nhưng biểu hiện của gã thật quá khách khí, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì mà người khác không biết được.
Điều gọi là Tỉnh ủy đột nhiên có việc cần gã quay về giải quyết chỉ là tìm cớ thôi. Cán bộ lớn nhỏ trong Tỉnh ủy đông đảo, có trăm ngàn việc gấp cũng không cần phải gọi Cố Nam trở về, huống chi Cố Nam cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng không thể thiếu được gì đó. Một Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy còn chưa đủ tư cách tham dự vào những quyết sách trọng đại của Tỉnh ủy.
Như vậy, không thể nghi ngờ, Tỉnh ủy không hề xảy ra chuyện gì cần Cố Nam về gấp, mà là có chuyện xảy ra khiến công tác khảo hạch không còn ý nghĩa. Cố Nam chẳng qua là tìm một cái cớ dễ nghe để chấm dứt công tác khảo hạch mà thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Cố Nam phải bỏ cả công tác khảo hách, vội vội vàng vàng quay về tỉnh? Vẻ mặt Tưởng Tuyết Tùng đầy kinh ngạc:
- Trưởng ban Cố, người cũng tới rồi, sao lại phải vội vã quay về? Có gấp, cũng không gấp đến một giờ hay nửa tiếng. Vả lại cũng đến giờ cơm rồi, dù gì cũng ăn trước đã rồi nói sau.
- Không ăn, không ăn.
Cố Nam xua tay liên tục, dường như dừng lại thì có thêm bao nhiêu nguy hiểm nữa vậy. Gã bắt tay Hô Diên Ngạo Bác:
- Đồng chí Ngạo Bác, chuyện khảo hạch của anh, xin hãy đợi sự sắp xếp kế tiếp của Ban tổ chức cán bộ.
Nói xong, Cố Nam vẫy tay từ biệt mọi người, lên xe đi mất.
Đợi đến khi đoàn xe của Cố Nam biến mất ở cửa Thành ủy, ánh mắt Tưởng Tuyết Tùng bình thản, dường như ông đã nắm chắc trong tay. Hai tay Hô Diên Ngạo Bác nắm chặt, hai chân khẽ run lên, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng khiến y gần như không thể đứng thẳng.
Đến lúc này, có là ngốc cũng biết đã có chuyện động trời xảy ra. Cố Nam vội vàng bỏ đi, chỉ có một khả năng, buộc phải bỏ dở cả chuyện khảo hạch Hô Diên Ngạo Bác, chắc chắn đã có biến chuyển không thể nghịch chuyển .
Rốt cuộc đã có biến cố gì xảy ra? Hô Diên Ngạo Bác ngơ ngác đứng trước cửa Thành ủy, lâu thật lâu cũng không động bước chân. Ánh mặt trời mùa hè cứ tùy ý dừng trên mặt và trên người y, khiến y cảm nhận được uy lực của mùa hè, nhưng y cũng không đổ mồ hôi, vì y biết, Hoàng Lương có thể thật sự trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại trong cuộc đời chính trị của y.
Cũng không biết đã bao lâu, những người bên cạnh cũng đã rời đi hết, chỉ còn mỗi y và Thạch Quân đứng dưới ánh thái dương mơ màng không tỉnh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, đánh thức Hô Diên Ngạo Bác đang thất thần. Lúc y nghe điện thoại, nhìn xung quanh, cả tòa nhà Thành ủy to như vậy vào giờ khắc này lại không có một bóng người, nỗi cô đơn trước nay chưa từng có đột nhiên dâng tràn, xông thẳng lên đầu, khiến cả người y phát lạnh.
Điện thoại là một nội tuyến ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh gọi tới, đối phương chỉ nói một câu:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, chuẩn bị tâm lý cho tốt, vụ án của anh do Bí thư Triệu nắm.
Chủ nhiệm Triệu là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Triệu Hàng.
Triệu Hàng thân là nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, không dễ dàng nắm chủ trảo một vụ án. Nhưng vụ án nào khiến ông ta có thể tự thân xuất mã, nhất định phải là án lớn. Hô Diên Ngạo Bác khẽ nhếch mép, một nụ cười chua xót hiện ra, trong nháy mắt có cảm giác như từ một mùa xuân sắc màu rực rỡ bước vào mùa đông ngập tràn băng tuyết, chỉ cảm thấy gió lạnh đến tận xương.
Tạo sao có thể như vậy?
Thật sự là phải bị đánh bại như thế sao?
Hô Diên Ngạo Bác ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời xanh thẳm, trong như vừa mới được rửa qua. Một đàn bồ câu bay qua, từ xa đến gần trên không trung. Đột nhiên, trong khoảnh khắc đàn bồ câu bay qua, một thứ từ trên trời rơi xuống, may mắn thế nào lại rơi vào giữa mặt Hô Diên Ngạo Bác.
Thứ gì đó nhờn nhớt lại có mùi tanh tưởi – trên trời chắc chắn không có bánh rơi xuống, chỉ có phân bồ câu thôi. Hô Diên Ngạo Bác lửa giận bùng phát. Y còn chưa rơi đài hoàn toàn, mà ngay cả đám bồ câu cũng dám bắt nạt y? Một đám súc sinh cũng biết giậu đổ bìm leo sao?
Càng nghĩ càng thấy giận, càng tức càng thấy lồng ngực bị đè ép, Hô Diên Ngạo Bác thở hổn hển, hai mắt cứ đăm đăm, đầu choáng váng, não căng lên…
- Tôi không cam lòng!
Hô Diên Ngạo Bác sau khi hét thật to tiếng bi thương sâu tận đáy lòng thì trước mắt tối sầm, đột ngột ngã ập xuống đất.
Tung hoành ở Hoàng Lương mấy năm, ra sức chén ép Tưởng Tuyết Tùng ba năm, mắt nhìn thấy sắp được rời khỏi khốn cảnh ở Hoàn Lương để tung cánh bay cao, Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác, sau khi đoàn xe của Tổ khảo hạch thuộc Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chạy nhanh ra khỏi tòa nhà Thành ủy không được bao lâu, đã đột ngột trúng gió bất tỉnh.
Việc này trở thành một cảnh tượng như vở tuồng sân khấu lớn nhất lịch sử Hoàng Lương.
Rất nhiều năm sau, khi Quan Doãn nhớ lại cảnh tượng Hô Diên Ngạo Bác vừa đột ngột ngã nhào xuống giữa tòa nhà Thành ủy Hoàng Lương, thoáng chỉ như mới hôm qua, hắn đã xúc động rất lâu, càng hiểu sâu thêm câu nói của Lão Tử: Trời đất lâu dài vì nó không tự tạo ra, cho nên nó có thể trường sinh. Lấy bản thân mình so với thánh nhân, chỉ có cơ thể là tồn tại, ngoài ra không còn gì nữa. Không điều gì ác bằng sự ích kỷ của mình. Cho nên tấm lòng của trời đất mới mênh mông.
Hô Diên Ngạo Bác bại trận, không phải thua về tay Tưởng Tuyết Tùng, cũng không phải thua về tay Hoàng Hàn và Quan Doãn, mà thua vì tính cách của y quá tham tư lợi. Một người nếu lòng dạ hẹp hòi thì tầm nhìn cũng hữu hạn, vận mệnh cũng sẽ nhỏ, trong lòng chỉ có người của chính mình, thế giới cũng trở nên nhỏ hẹp như tấm lòng của y.
Không có ý chí to lớn như biển, cuối cùng khó có thể tạo thành nghiệp lớn như biển.
Ba ngày sau, Hô Diên Ngạo Bác sau khi được cấp cứu ở bệnh viện Nhân dân tỉnh, chữa trị không hiệu quả nên qua đời…