Nếu dùng súng chĩa vào đám người Quan Doãn – cho dù Quan Doãn và Sở Triều Huy một người là cán bộ nhà nước, thư ký bí thư Thành ủy, một người là nhân viên an ninh nhà nước, cũng không phải dân chúng thấp cổ bé họng – thì Cung Gia Động vẫn còn có thể dùng lý do hiểu lầm để cho qua chuyện, nhưng khi gã cúi chào Vu Phồn Nhiên lại quên thu súng về, may mắn thế nào họng súng lại chĩa ngay Vu Phồn Nhiên, mặc kệ sau này biện giải thế nào, gã vẫn phải trả một cái giá đau đớn thê thảm cho hành động vô ý này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Cung Gia Động xám trắng như một tờ giấy, giống như bị bắn vào ngực, cả người đầm đìa mồ hôi, hai chân run lẩy bẩy, gần như không đứng vững nữa.
Vẻ mặt Vu Phồn Nhiên vốn lạnh lùng, nhưng khi lần đầu tiên trong đời ông ta bị một họng súng đen ngòm chĩa vào trán, thì trong nháy mắt, sắc mặt cũng đại biến.
Đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy thành phố Yến, nếu nổi trận lôi đình thì sẽ gây ra mưa rền gió dữ, huống chi thân là quan tỉnh cấp cao, Vu Phồn Nhiên xuất hành còn có nhiều cảnh vệ đi theo, lúc súng của Cung Gia Động chĩa thẳng vào Vu Phồn Nhiên, trong nháy mắt Vu Phồn Nhiên biến sắc ấy, đã có hai bóng người từ trong đám đông theo sau Vu Phồn Nhiên phóng ra, một người trái, một người phải, chia nhau giữ chặt tay Cung Gia Động, không để Cung Gia Động có bất kỳ phản ứng nào, hai người vừa dùng sức…
Cung Gia Động thét lên một tiếng thảm thiết, hai cánh tay đã bị tháo bỏ. Điều này vẫn chưa là gì, một người khẽ gạt chân, thuận thế đẩy Cung Gia Động không còn chút sức đánh trả nào thả xuống đất, người còn lại khẽ vươn mũi chân, đá thẳng vào huyện Thái Dương của Cung Gia Động. Cung Gia Động không rên nổi một tiếng, hôn mê ngay.
Quan Doãn đứng bên cạnh thấy rõ ràng, trong lòng hoảng sợ. Quả nhiên là cán bộ cấp cao trên tỉnh, thân thủ của người bên cạnh thật khá. Vừa mới mấy chiêu, động tác mau lẹ, rõ ràng trôi chảy, không chút do dự, lại càng chẳng cần màu mè biểu diễn, lại càng không cần hỏi lấy một câu, chỉ cần là người có khả năng uy hiếp đến sự an toàn của Vu Phồn Nhiên thì ra tay ngay không chút do dự.
Đáng thương cho Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự Cung Gia Động, bình thường thích dương oai diễu võ trước mặt dân chúng, đứng trước đội cảnh vệ chẳng những không có chút sức đánh trả, những người dưới tay gã, cũng bị chiêu bắt người này làm hết hồn vía ném về nhà bà ngoại rồi.
Mất mặt là việc nhỏ, mất chức mới là chuyện lớn. Hơn nữa, xem tình hình lúc nãy, đừng nói là sinh mạng chính trị của Cung Gia Động đã kết thúc, mà e là nửa đời sau cũng sẽ nằm suốt trong tù. Cho dù Vu Phồn Nhiên đại nhân đại lượng không truy cứu tội lỗi của gã, thì Cục trưởng Cục Công an thành phố cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Người nào làm lãnh đạo lại dám để một kẻ dùng súng chĩa vào Bí thư Thành ủy lúc ẩn lúc hiện, nếu chẳng may có ngày Bí thư Thành ủy đến Cục Công an thành phố thị sát, nhìn thấy Cung Gia Động, nhớ đến chuyện trước kia, Bí thư mà mất hứng, đem hết oán khí trút xuống đầu mình, không phải là tự tìm rắc rối sao?
Không cần nghĩ Cung Gia Động không còn dùng được bao lâu. Chuyện gã bao nuôi tình nhân, nhận hối lộ chẳng mấy chốc sẽ phơi bày ra ánh sáng, cứ để gã đấy cho pháp luật trừng trị.
Cung Gia Động bị bắt, mười mấy gã cảnh sát cũng si ngốc tại chỗ. Họ chưa từng trải qua trường hợp thế này, trong khoảng thời gian ngắn, mắt mở trừng trừng, cũng không biết làm thế nào cho tốt.
- Còn không cất súng đi? Có phải muốn đợi Cục trưởng Hồng đến cất giùm các người không?
Cùng lúc với hai gã cảnh vệ ra tay nhanh như chớp bắt lấy Cung Gia Động vừa rồi, viên thư ký lúc nãy mở cửa xe cho Vu Phồn Nhiên cũng phóng tới, chắn trước mặt Vu Phồn Nhiên, biểu hiện khí khái thư ký cứu chủ không biết sợ.
Vinh Húc che trước mặt Vu Phồn Nhiên, là người tâm phúc hàng đầu bên cạnh Vu Phồn Nhiên, là thư ký số một Thành ủy thành phố Yến. Vinh Húc năm nay ba mươi hai tuổi, đã là cán bộ cấp Cục, một khi đi ra ngoài thì cũng tương đương với Bí thư Quận ủy, thậm chí gần như Phó Chủ tịch thành phố. Anh ta lúc này lại giống một thủ hạ trung thành và tận tâm, cam tâm mạo hiểm tính mạng của mình để che chở cho Vu Phồn Nhiên, hơn nữa, còn có vẻ mặt làm việc nghĩa không chùn bước.
Có thể nói, cơ hội rất công bằng. Mỗi người, trong cuộc đời mình đều ít nhất có được cơ hội một lần, nhưng còn phải xem họ có chuẩn bị thật tốt để nắm bắt bất cứ lúc nào hay không.
Hành động liều thân bảo vệ chủ không chút đắn đo của Vinh Húc để lại trong lòng Vu Phồn Nhiên một ấn tượng khó thể phai mờ. Từ nay về sau, Vu Phồn Nhiên xem Vinh Húc như tâm phúc cả đời.
Vinh Húc vừa lên tiếng, hơn mười gã cảnh sát luống cuống tay chân thu súng lại. Cũng không biết người nào đầu tiên, cúi chào Vu Phồn Nhiên. Hơn mười người cảnh sát xếp thành một hàng, trang nghiêm cúi chào nhân vật số một của Thành ủy.
Cuộc sống chính là như thế, rất nhiều điều bất đắc dĩ. Nếu là bình thường, người lãnh đạo của mình bị đá một cước cho ngất đi, thân là cấp dưới của Cung Gia Động, họ không liều mạng với đối phương mới là chuyện lạ. Nhưng trước mặt Vu Phồn Nhiên bất động, quan uy như núi, mười gã cảnh sát kia, đừng nói là có ý phản kháng, ngay cả một tia bất mãn cũng không dám biểu lộ. Nếu như Cung Gia Động đang nằm trên đất kia tỉnh lại, không biết có than rằng lòng người dễ thay đổi không?
Nhưng cũng không thể trách thủ hạ của gã không đứng cùng chiến tuyến với gã được. Ai bảo gã vô phúc chĩa súng đúng vào Bí thư Thành ủy? Muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh mình không tốt, thời vận cũng chẳng khá gì hơn.
Vu Phồn Nhiên làm như không thấy cảnh tượng mười người cảnh sát đang cúi chào, lập tức xuyên qua đội ngũ cảnh sát, đi thẳng đến chỗ Quan Doãn. Hơn mười gã cảnh sát lại lúng túng bỏ tay xuống, đi không được, không đi cũng không được, ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời như rắn mất đầu, đều im lặng cả.
Nhưng trong đám cảnh sát cũng có người lòng dạ thông minh, thấy Vu Phồn Nhiên xuất hiện mà không có Cục trưởng Cục Công an thành phố Hồng Hi đi theo, biết rằng Cục trưởng Hồng đã bị Bí thư Vu xếp đặt. Tin rằng hiện giờ Cục trưởng Hồng đã nhận được tin tức, đang vội vàng chạy tới. Không có cách nào, vì Cục trưởng Hồng và Bí thư Vu không hề qua lại. Giờ đúng là thời cơ tốt để Bí thư Vu làm khó Cục trưởng Hồng. Bí thư Vu nhất định sẽ làm lớn chuyện này.
Vu Phồn Nhiên và Hồng Hi bất hòa – hay có thể nói là Hồng Hi không tôn trọng Vu Phồn Nhiên – là sự thật mà gần như người nào ở thành phố Yến cũng biết. Bí thư Vu không nắm được hệ thống công an trong tay, đây luôn là điểm yếu của ông trong khi nhận chức. Chuyện xảy ra hôm nay, phỏng chừng sẽ trở thành mồi lửa cho Vu Phồn Nhiên khai đao với Hồng Hi.
Ai cũng biết, sự nhẫn nại của Vu Phồn Nhiên đối với Hồng Hi đã đến cực hạn.
Tuy nhiên, điều khiến người ta không hiểu là Bí thư Vu chẳng tiếc đích thân đến giải vây cho Quan Doãn. Nếu không phải vì quá nể mặt Quan Doãn thì chắc chắn là do Tề Ngang Dương nhờ vả. Nhưng sao Trần Thiên Vũ cũng đến đây giúp vui. Chẳng phải là Trần Hằng Phong, Tề Toàn và Vu Phồn Nhiên chỉ là quan hệ bình thường thôi sao?
Thậm chí còn có lời đồn rằng, trước khi Trần Hằng Phong đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến, Tề Toàn từng muốn chức vị Chủ tịch tỉnh, nhưng cuối cùng ngai vàng Chủ tịch tỉnh vẫn rơi vào tay Trần Hằng Phong, nên Tề Toàn và Trần Hằng Phong liền trở thành đối thủ chính trị lớn của nhau.
Mặc kệ mọi người đồn đoán thế nào, cùng lúc với Vu Phồn Nhiên đi đến chỗ Quan Doãn, Trần Thiên Vũ cũng đến trước mặt Tề Ngang Dương, lấy ra một cái chìa khóa muốn mở còng tay cho Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương tránh qua, cười ha hả:
- Tôi đã làm cho bọn họ còng tay cũng không phải để cho anh mở đâu.
- Được rồi, cũng gần xong rồi, đừng có quá đáng.
Trần Thiên Vũ cố ý muốn mở khóa cho Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương nhất định không chịu:
- Không được, anh còn muốn mở khóa, sau này đừng trách tôi không nhìn mặt anh em.
Trần Thiên Vũ gượng cười:
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Chuyện đã ầm ĩ đến mức này cũng đã khá lớn rồi, cậu còn muốn kinh động đến ai nữa?
- Khá lớn hả? Còn chưa đủ lớn đâu!
Tề Ngang Dương kiên quyết.
- Đám người này suýt chút nữa hại anh em của tôi, lại đụng vệ sĩ của tôi bị thương, tôi không đạp đổ được Cục Công an thành phố thì vui không nổi. Tôi nói Thiên Vũ này, anh cũng là đàn ông, cứ vui đùa cùng với tôi, đừng sợ hãi rụt rè như vậy, có khí khái chút đi.
- Cậu…
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tôi không giống cậu, tôi phải luôn giữ khiêm tốn. Cha tôi nói đây là thời kỳ khác thường.
- Được, anh đóng vai chính, tôi đóng vai phản diện, được chưa?
Tề Ngang Dương đúng là muốn lôi Trần Thiên Vũ xuống nước.
Trần Thiên Vũ lắc đầu:
- Tôi bị cậu kéo tới, giờ có muốn chạy đi cũng không được. Nếu biết trước ở đây xảy ra chuyện thế này, tôi có chết cũng không đến. Cậu nói đi mâu thuẫn giữa Vu Phồn Nhiên và Hồng Hi với cả Thôi Quan Ngư nữa, mình cậu gây rối đủ rồi, kéo theo tôi làm gì?
- Nếu chú Trần nghe anh nói những lời này, thế nào cũng phải mắng anh là gỗ mục. Không mắng cũng không được. Đây là cơ hội rất tốt để tham gia vào sự vụ của thành phố Yến, chú Trần muốn tạo uy quyền cho nhân vật số hai Tỉnh ủy, giờ đúng là thời cơ tốt nhất để duỗi bàn tay đến Thành ủy thành phố Yến.
Thôi Quan Ngư là Chủ tịch thành phố Yến.
- Tôi nói không lại cậu.
Trần Thiên Vũ không thèm nói nữa.
- Tôi xem cuộc vui là được.
- Đúng, xem cuộc vui, xem cuộc vui.
Tề Ngang Dương đắc ý mỉm cười, thừa dịp Trần Thiên Vũ không chú ý, đưa mắt ra hiệu cho Quan Doãn phía xa.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương tâm ý tương thông, thấy Tề Ngang Dương tươi cười đắc ý và nháy mắt ra hiệu cũng có thể đoán được đại khái là Trần Thiên Vũ bị Tề Ngang Dương kéo lên thuyền giặc.
Nhưng chuyện Tề Ngang Dương mời Vu Phồn Nhiên đích thân ra mặt, Quan Doãn đoán chừng là bàn tay khổng lồ sau lưng chỉ huy xã hội đen xuất động cùng với sự phát triển lớn mạnh của xã hội đen có dính líu đến đấu tranh chính trị trong nội bộ thành phố Yến. Vu Phồn Nhiên là Bí thư Thành ủy, đích thân xuất động, xử lý tình huống đột phát bên phía công an, nhưng không có Cục trưởng Cục Công an thành phố đi theo, rõ ràng cho thấy Vu Phồn Nhiên không tin tưởng Cục trưởng Cục Công an thành phố Hồng Hi, còn cố ý khiến y phải bối rối.
Không đợi Vu Phồn Nhiên đến gần, Quan Doãn đã bước ra phía trước vài bước, tiến đến đón.
- Thư ký Quan, làm cậu phải sợ hãi rồi.
Nét mặt Vu Phồn Nhiên rất nghiêm trọng, khi đưa tay bắt lấy tay Quan Doãn, rốt cuộc cũng hòa hoãn được vài phần.
- Vừa rồi, trên đường đi, tôi có gọi điện thoại cho Tuyết Tùng.
Nói về cấp bậc, Vu Phồn Nhiên là lãnh đạo Tỉnh ủy, là thượng cấp của Tưởng Tuyết Tùng, khi Vu Phồn Nhiên nhắc đến Tưởng Tuyết Tùng, không nhắc đến chức vụ tương ứng, mà cứ gọi thẳng tên, chứng tỏ quan hệ giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng không tầm thường.
Trong quan trường, mỗi một chi tiết nhỏ đều là kiến thức, nếu không nhạy bén quan sát để thấy rõ các chi tiết, thường sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội.
- Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Vu.
Quan Doãn cung kính đưa hai tay bắt tay Vu Phồn Nhiên, thần thái kính cẩn, nhưng trong lòng lại có một hồi bất đắc dĩ. Hay cho Tề Ngang Dương, đã kéo Trần Thiên Vũ xuống nước, cũng kéo luôn hắn xuống. Sau này hắn cũng bị bức bách phải tham dự vào cuộc đấu tranh chính trị ở thành phố Yến.
Không đợi Quan Doãn và Vu Phồn Nhiên nói thêm gì nữa, một tràng còi xe cảnh sát hú ầm ĩ, bốn năm chiếc xe cảnh sát xếp thành hàng một, nhanh như điện xẹt, tiến vào hiện trường. Chiếc ô tô đi đầu vừa mới dừng lại, đã có một người nhảy xuống, đi một mạch, tách đám người ra, tới trước mặt Vu Phồn Nhiên.
- Bí thư Vu, tôi đến chậm, xin nhận phê bình của Bí thư Vu.
Cục trưởng Cục Công an thành phố Yến, Hồng Hi, rốt cuộc cũng đã xuất hiện.