[Dịch] Quan Vận

Chương 407 : Tạo thế




Tưởng Tuyết Tùng quả là người tài giỏi, sự ngấm ngầm chịu đựng của ông mang ý nghĩa chính trị, ông ẩn giấu sự khôn ngoan của mình trong chính trị không để lộ ra ngoài, cùng với thái độ làm người của ông, quả một bài học chính trị sinh động mà tàn khốc cho Quan Doãn khi bước chân vào chốn quan trường.

Sự sáng suốt trong chính trị của Tưởng Tuyết Tùng, có thể dùng tám chữ để mô tả —— thế giới trong mây, tĩnh trong trời đất, thật giả kết hợp, trong đám mây mù dày đặc, khiến cho người ta không phận biệt được thật giả, trong trầm mặc có tài khống chế, không tiếng động nhưng tạo ra sấm sét. Một khi thời cơ chín muồi, chỉ cần phát nổ, nhất định là long trời lở đất.

Quan Doãn tốn hơn một tiếng xem xong bản tài liệu dày, bài văn của hắn, không bằng là một phần tư xấp tài liệu tổng hợp, nhưng xét từ góc độ tài liệu một cách tỉ mĩ xác thực và từ những luận điểm của mọi người về tài liệu mà nói, lại nghĩ đến việc Tưởng Tuyết Tùng sắp xếp cho hắn đi đến Bắc Kinh, trong lòng của hắn đã biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng đang tạo thế cho trận chiến cuối cùng.

Chiến tích của Bí thư được thể hiện ở hai phương diện lớn, một là kinh tế, hai là xã hội ổn định, hoặc là đánh lại bọn phản động.

Ba năm qua Tưởng Tuyết Tùng đã đóng góp không nhiều vào việc phát triển kinh tế, không phải Tưởng Tuyết Tùng bất tài, mà bời vì Hoàng Lương là một thành phố truyền thống công nghiệp nặng, đang trong quá trình chuyển đổi cơ cấu kinh tế, một doanh nghiệp nhà nước lớn lạc hậu lỗi thời, một con thuyền gặp nạn quay đầu lại, ví như nhà máy thép, nhà máy than đá, hơn nữa Hoàng Lương là thành cổ, tư tưởng bảo thủ, phong cách cổ điển, muốn thay đổi ý nghĩ để thích ứng với thời đại, không phải một lần có thể giải quyết xong mọi chuyện.

Còn một điều, Quan Doãn cũng hiểu sự bất lực của Tưởng Tuyết Tùng, tính cách của Tưởng Tuyết Tùng làm gì cũng muốn lâu dài bền vững, không chỉ đeo đuổi chính trị ngắn hạn, ánh mắt của ông nhìn về phía tương lai xa, nhưng với thân phận là Bí thư Thành ủy, việc dài tay cán đán mọi chuyện ngược lại không thích ứng với hoàn cảnh chính trị hiện tại trong nước. Bây giờ hầu hết mọi người đều theo đuổi chỉ số GDP, vì mưu cầu chiến tích mà không tiếc hy sinh môi trường và đất đai của thế hệ sau này, cho dù trong GDP có cả máu huyết thậm chí có cả sinh mạng của họ, chỉ cần có số liệu GDP đẹp, chỉ cần chiến tích tới tay, chỉ cần có hy vọng được thăng quan tiến chức, mấy ai tự mình quan tâm đến những trận hồng thủy ngập trời sau này.

Nếu ở Hoàng Lương muốn có chiến tích, chỉ nhanh chóng triển khai dự án ngắn hạn. Nhưng tất cả đều có lợi và có hại, tất cả hạng mục đầu tư ngắn hạn, đều để lại di chứng hoặc ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, như thế lại không phù hợp với quan niệm của Tưởng Tuyết Tùng. Vì thế, đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Tưởng Tuyết Tùng ba năm qua ở Hoàng Lương không tạo ra một thành tích gì ở phương diện đầu tư kinh tế.

Nhưng cũng không phải chỉ có Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn không có chiến tích ở mảng kinh tế, ba năm qua, ngay cả Hô Diên Ngạo Bác về chiến tích ở phương diện kinh tế cũng không có gì hay để nói, sở dĩ có chuyện này là do Tưởng Tuyết Tùng ra sức ngăn cản Hô Diên Ngạo Bác đầu tư vào các xí nghiệp ô nhiễm để đổi lấy chiến tích cụ thể. Nhiều khi dân chúng cũng có ánh mắt thiển cận giống quan chức, chỉ thấy lợi ích trước mắt, mà không nghĩ đến lợi ích lâu dài, có được một dự án xây dựng của Chủ tịch thành phố thì tưởng rằng là chuyện tốt, nhưng ngược lại không biết, phần lớn Chủ tịch thành phố chỉ chạy theo chiến tích trong nhiệm kỳ của mình, xem như là làm rất nhiều việc hiện thực giúp dân, nhưng tình hình xác thực bên trong, tiền của ngân hàng gần như bị vét sạch, thậm chí Ủy ban nhân dân thành phố còn nợ bên ngoài các khoản nợ, các khoản nợ này đều được chia đều trên đầu mỗi người dân, có khi sẽ lên tới con số triệu.

Nợ bên ngoài ai trả? Đương nhiên là rất nhiều người dân phải đổ mồ hôi và nước mắt để trả nợ. Chủ tịch thành phố chỉ cần trên lưng cõng ánh hào quan chiến tích cứ tự do xoay người mà đi là được. Cho nên nhiều khi, xem xét một vấn đề không thể chỉ xem xét bên ngoài. Có đôi khi một cán bộ có thật sự là vì dân giải quyết những việc thực tế không, không thể chỉ thấy họ xây dựng được bao nhiêu tòa nhà cao tầng, hát nhiều bài ca tán thưởng, mà phải đợi ba đến năm năm sau thậm chí càng lâu mới biết được kết quả đích thực của nó, rốt cuộc tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân gửi vào ngân hàng đã bị người khác xài hết.

Một sự tình khốc nghiệt nhưng nhất định phải thừa nhận là, số liệu GDP càng làm hài lòng người, thì chiến tích của quan chức càng đáng kinh ngạc hơn, tiền mà dân gửi vào ngân hàng là không đáng giá.

Tưởng Tuyết Tùng tận lực ngăn cản Hô Diên Ngạo Bác thực hiện các dự án có hại đến Hoàng Lương sau này, hiện nay nhiệm kỳ của ông và Hô Diên Ngạo Bác đã hơn một nữa. Trong hai năm cuối cùng, nhất định phải đạt được chiến tích mới không bị xem là ăn không ngồi rồi vô ích ở nhiệm kỳ này tại Hoàng Lương, nếu không trong quá trình đánh giá của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, ắt bị điểm thấp, sẽ ảnh hưởng đến bước thăng chức tiếp theo.

Nhưng Tưởng Tuyết Tùng sẽ không tiếp cận nhanh chóng thúc đẩy các dự án đầu tư vào các doanh nghiệp gây ô nhiễm môi trường để tăng chỉ số GDP, muốn mở rộng khuyếch trương phải cần ba đến năm năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả của dự án thành văn hóa lịch sử và cung văn hóa thành ngữ, chẳng lẽ Tưởng Tuyết Tùng thật sự là người tiên phong trong giới quan trường đưa ra quan niệm người đi trước trồng cây, người sau hái quả.

Đương nhiên không phải.

Như vậy Tưởng Tuyết Tùng trong hai năm sau cùng của nhiệm kỳ này muốn tận tay lấy được chiến tích, phải tích cực đưa ra biện pháp triển khai dự án mới, hoặc là đi đường tắt, vừa thúc đẩy vừa thực hiện. Trước đây Quan Doãn nghĩ, Tưởng Tuyết Tùng muốn thành công lập nghiệp ở Hoàng Lương, kỳ thật cũng không có nhiều lựa chọn, chiến tích của một Bí thư chỉ được thể hiện ở hai phương diện, một là kinh tế, một là xã hội ổn định, ở phương diện kinh tế dường như không thể thực hiện, như vậy cũng chỉ có thể trông mong vào đầu tư phát triển xã hội.

Nhưng vấn đề là, xét góc độ bên ngoài của cục diện Hoàng Lương, rất ổn định, mặc dù có tai họa ngầm từ học viện tiến thủ, có sự cân bằng của ba dòng họ lớn, nhưng quan trọng là không thể thấy ánh sáng không thể tiến tới vấn đề, nhưng không thể nào lấy ra nhân tố không ổn định của Hoàng Lương để đả kích. Chính là do như vậy, Tưởng Tuyết Tùng mới ẩn nhẫn ba năm và mất ba năm để sắp xếp cục diện, mãi cho tới hôm nay, đầu tiên là học viện tiến thủ do Hạ Lai nhảy lầu dẫn đến hàng loạt biến cố, khiến cho Quan Doãn nhúng tay vào sự kiện học viện tiến thủ, mà hiện tại cửa hàng độc quyền chuyên bán xe Audi cũng xảy ra biến cố, hơn nữa Trịnh Thiên Tắc bị bức ép, thậm chí ép đến sống không gặp người chết không thấy xác, nội bộ của họ Trịnh bắt đầu tan rã, Hô Diên Ngạo Bác bị bức ép đến chưa có đủ lực ra tay, ba năm ẩn nhẫn và sắp xếp lại bố cục, rốt cuộc có thể tung nổ cho trận tập kích cuối cùng.

Hoàng Lương càng loạn, lại càng lộ ra sự anh minh và biết nhìn xa trông rộng của Tưởng Tuyết Tùng, việc này có lợi cho đòn chí tử cuối cùng của ông.

Quan Doãn cuối cùng hoàn toàn hiểu thông suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, trong lòng rất khâm phục ý chí của ông. Khi mới bước chân vào quan trường, bên cạnh hắn có một cao thủ trong giới quan trường có mưu tính sâu xa và kiên định như núi, là vận may cho hắn. Bố cục và sự ẩn nhẫn của Tưởng Tuyết Tùng là một bài học hữu dụng đích thực nhất cho hắn trong chốn quan lại, khiến hắn hiểu được một đạo lý, cuộc đọ sức trong chốn quan trường là một trận chiến đòi hỏi nghị lực và sự kiên nhẫn lâu dài, không chỉ trong chốc lát so đo sự được mất và sự thắng bại, phải đứng ở góc độ cao để xem xét vấn đề, người cười cuối cùng mới chính là người thắng cuộc.

Quan Doãn lại nhẫn nại xem lại một lần toàn bộ bản tài liệu, nhớ tới sự chỉ bảo của Tưởng Tuyết Tùng, vội cầm lấy điện thoại gọi cho Tưởng Tuyết Tùng đang ở Tỉnh.

- Bí thư Tưởng, tôi đã xem xong tài liệu.

Tưởng Tuyết Tùng hẳn là ở trong phòng họp, âm thanh xung quanh rất ồn ào, bình thường duới tình huống như thế, với thân phận là lãnh đạo sẽ không nói nhiều, nhưng ông dường như rất vui:

- Có cảm nghĩ gì?

- Cảm nghĩ rất nhiều, tràn đầy niềm tin với tương lai.

Trong lòng Quan Doãn có chút kính nể với Tưởng Tuyết Tùng.

- Đối với chuyến đi đến Bắc Kinh, tràn đầy hy vọng.

Tưởng Tuyết Tùng biết Quan Doãn đã hoàn toàn hiểu ý của ông, tâm tình vui hơn một chút:

- Cậu đọc đi đọc lại tài liệu trong tay, phải hiểu rõ và nắm bắt hết mọi thứ trong tài liệu.

Tài liệu rất hàm súc, Quan Doãn hiểu, trận đấu cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng, cần có tài năng của hắn phối hợp tích cực mới hoàn thành, nói không quá khoa trương, Tưởng Tuyết Tùng đối với sự sắp xếp bước tiếp theo và bố cục của Hoàng Lương, cho tới bây giờ, chỉ có Tưởng Tuyết Tùng và hắn biết rõ, những người khác, bao gồm Lãnh Nhạc, cũng đều là ngắm hoa trong sương, không hiểu rõ lắm.

- Tôi hiểu.

Quan Doãn nghe thấy tiếng cúp điện thoại, mới cúp điện thoại. Để điện thoại xuống, hắn đọc đi đọc lại xấp tài liệu, trên cơ bản không bỏ sót từ nào, chỉ cần có người nhắc tới bất kỳ luận điểm nào trong tài liệu, hắn cũng có thể há mồm nói tiếp và trình bày một cách suông sẻ.

Thân phận là thư ký, nhất định phải có năng lực tùy cơ ứng biến và khả năng ghi nhớ hơn người.

Quan Doãn chẳng những học thuộc ghi nhớ từng chi tiết trong tài liệu, đối với thế cục của Hoàng Lương, cũng có phán đoán khá rõ ràng. Cho dù Trịnh Thiên Tắc bị ai gây khó khăn, Tưởng Tuyết Tùng cũng tốt, Hoàng Hán cũng tốt, cho dù là Hô Diên Ngạo Bác cũng thế, đều không hy vọng Trịnh Thiên Tắc an toàn thoát nạn, thậm chí ở tỉnh cũng có người hy vọng chuyện của Trịnh Thiên Tắc sớm được kết thúc. Hiện tại Trịnh Thiên Tắc đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, y mà chết, thế cục của Hoàng Lương đã được mở rộng.

Trịnh Thiên Tắc đáng thương, cả đời tác oai tác quái, ăn ngang nói ngược nhiều năm ở Hoàng Lương, đến cuối cùng, cuối cùng lại rơi vào đường cùng giống như một con chuột chạy ngang qua đường bị người đời đánh đập, con người khi còn sống, tự mình có thể tự kiểm soát được những gì trong tay không? Chỉ sợ không được gì. Rất nhiều người đều đắc ý vênh váo khi luôn cho rằng quyền lực và tiền bạc có thể giữ vững giang sơn, nhưng lại không biết, thế sự luân hồi biến thiên, trèo càng cao, sẽ té càng nặng.

Lịch sử chứng minh, có được giang sơn như thế nào, sẽ mất đi như thế đó. Lừa dối chiếm đoạt của cải của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác lừa lấy đi.

Lúc này nghĩ thông suốt mọi chi tiết, Quan Doãn chỉ biết hắn càng không thể ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc, hắn muốn cứu Trịnh Thiên Tắc cũng không khó, khó nhất là, sau khi Trịnh Thiên Tắc được cứu ra, thế cục của Hoàng Lương sẽ thay đổi như thế nào?

Nhất định sẽ loạn càng thêm loạn.

Còn không bằng yên lặng theo dõi chuyển biến, xem Trịnh Thiên Tắc cuối cùng có kết cục như thế nào.

Ngẫm nghĩ một chút, Quan Doãn cầm điện thoại lên gọi đi một dãy số.

- Bảo Gia, cậu và Tấn Lực gần đây nên chú ý nhiều đến hành động của Hồng Nhan Hinh, âm thầm bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện không hay.

- Không thành vấn đề, Anh Quan.

Lưu Bảo Gia hỏi.

- Ai sẽ gây bất lợi cho Hồng Nhan Hinh?

- Việc này không tiện nói, có lẽ là người của Hoàng Lương, có lẽ là người trong Tỉnh, Cho dù là ai, chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho Hồng Nhan Hinh, cậu nhất định phải ngăn cản.

- Được, khi cần thiết phải dùng đến vũ lực để giải quyết đúng không?

Lưu Bảo Gia cười ha hả, sau một thời gian trở thành cảnh sát hình sự, y không sợ gây chuyện chỉ sợ không có chuyện gì để làm, tính cách của y vẫn không thay đổi.

- Cậu liệu tìm cách ứng phó, đừng để xảy ra chuyện lớn là được.

Quan Doãn lắc đầu cười, cúp điện thoại của Lưu Bảo Gia.

Trên thực tế, hiện tại Hoàng Lương lại đang bước vào thời kỳ yên bình, tuy nhiên bên ngoài thì yên lặng, bên trong lại âm thầm nổi lên những cơn sóng dữ, cũng không ai biết điểm nút phát nổ của trận chiến cuối cùng ở chỗ nào, từng người giờ đây chỉ đợi đến thời cơ cuối cùng.

Tưởng Tuyết Tùng trong điện thoại cũng không có tiết lộ ra khi nào thì trở về Hoàng Lương, theo Quan Doãn đoán, nhân vật số một số hai của Thành ủy đều đến tỉnh họp, cũng sẽ không lưu lại ở đấy lâu, nhiều lắm chỉ hai ba ngày. Sau hai ba ngày, ngày mà Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trở về, cũng chính là ngày hắn đi đến Bắc Kinh.

Buổi chiều không có chuyện gì, vừa tan sở đã nhận được điện thoại của Ôn Lâm.

- Em và Hồng Nhan Hinh đang gặp mặt, hiện tại em trốn ở phòng rửa tay điện thoại cho anh, em vừa mới nói cho cô ấy nghe dãy số, anh đoán xem cô ấy có phản ứng gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.