Có lúc rất nhiều việc chạy không được trốn không thoát, chỉ có thể dũng cảm đối diện nhưng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí đối diện. Nếu Ôn Lâm lựa chọn trốn tránh, lập lờ ứng phó chuyện này, có lẽ cũng có thể trấn an sự nghi ngờ của Kim Nhất Giai.
Ôn Lâm lại đón lấy ánh mắt của Kim Nhất Giai, thẳng thắn nói:
- Nhất Giai, chị nói đúng, em thích Quan Doãn!
Ôn Lâm lớn mật khiến mọi người đều giật mình. Không những Quan Doãn vì điều này mà sửng sốt, Kim Nhất Giai sắc mặt đại biến, ngay cả Tiểu Muội cũng lùi sau một bước, ánh mắt không thể tin được dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Lâm.
Ôn Lâm khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn càng trắng mịn mà xinh đẹp. Cô mỉm cười:
- Đúng vậy, sau khi là đồng nghiệp của Quan Doãn được nửa năm, chị liền thích sự cố chấp, hăng hái và kiên cường của hắn. So với những người cùng tuổi, hắn trưởng thành, chững chạc hơn nhiều, trên người có một loại sức mạnh làm người khác mê mẫn.
Kim Nhất Giai cắn môi, cho dù cô đã sớm nghĩ đến Ôn Lâm sẽ thích Quan Doãn nhưng biết là một chuyện, tận tai nghe thấy là một chuyện khác. Trước đây, cô phải cố gắng và đấu tranh nội tâm lắm mới đuổi được hình bóng Hạ Lai, không còn nghĩ bản thân cướp bạn trai của Hạ Lai, bây giờ khi cô một lần nữa đối diện với sự thẳng thắn của Ôn Lâm, trong lòng ngũ vị hỗn độn, không thể khống chế.
Bắc Kinh có rất nhiều con ông cháu cha đối với cô ấy xua như xua vịt, đến tận sau khi tin tức Quan Doãn cầu hôn thành công truyền đi vẫn còn vô số người chưa từ bỏ ý định, phát ngôn bừa bãi nói chỉ cần còn một hôm cô chưa kết hôn sẽ thề sống chết theo đuổi. Mà trong số những con ông cháu cha kia có không ít người đẹp trai đa tài hơn Quan Doãn, hơn nữa còn thêm xuất thân tài trí hơn người, đem so với phần đông người theo đuổi, Quan Doãn không phải là người ưu tú nhất.
Nhưng… đúng như Ôn Lâm nói, cô thích sự cố chấp và kiên cường của Quan Doãn, càng thích sự lạc quan hướng về phía trước của hắn. Quan Doãn là người xuất thân trong gia đình bình thường nhưng có gia giáo, có học thức, cũng có tinh thần kiên định không từ bỏ, loại dũng khí cần cù này rất nhiều con cháu quý tộc không có, cũng chính vì thế cô mới thích Quan Doãn như vật quý báu.
Kim Nhất Giai trong lòng quanh đi quẩn lại, chỉ một lát liền nghĩ thông rất nhiều chuyện. Một người con gái ưu tú giống như cô sẽ có vô số người theo đuổi, còn người đàn ông ưu việt như Quan Doãn sao lại không có nhiều người con gái thích chứ? Cô nhìn thẳng vào hai mắt của Ôn Lâm:
- Quan Doãn vốn yêu Hạ Lại nhất. Em và chị, đều không phải người hắn yêu đầu tiên. Em thích hắn, chị có thể hiểu được.
- Cảm ơn chị đã hiểu, chị Nhất Giai.
Ôn Lâm sắc mặt hơi đỏ, dường như là kích động, lại giống như xấu hổ.
- Mặc dù em thích hắn, nhưng em biết, hắn cuối cùng là của chị…
Trái tim Kim Nhất Giai rất vui vẻ nhưng lại ra vẻ hào phóng nói:
- Không sao, nếu hắn chuyển sang yêu em, điều đó chứng minh tình yêu hắn dành cho chị không đủ vững chắc, chị không thể níu kéo trái tim anh ấy, cũng sẽ thừa nhận thất bại…
- Khụ khụ…
Quan Doãn hiểu ý của Ôn Lâm, Ôn Lâm muốn lấy lui làm tiến, không phải muốn mê hoặc Kim Nhất Giai, cũng không muốn lừa cô ấy mà muốn mối quan hệ giữa ba người có thêm chút không gian tuyệt vời. Có điều hắn dù sao cũng là người, không phải là món đồ có thể nhường đi nhường lại liền nói:
- Anh ở bên ai là do anh quyết định. Các em đẩy đi đẩy lại, không tính. Tình yêu của anh anh làm chủ, tuổi thanh xuân của anh anh làm chủ, anh…
- Mì của anh anh làm chủ.
Tiểu Muội ha hả cười, đẩy Quan Doãn một cái:
- Anh, em đói rồi, muốn ăn mì.
- Em cũng muốn ăn!
Kim Nhất Giai và Ôn Lâm cùng nói.
- Được, bây giờ bắt đầu làm mì.
Quan Doãn hướng về phía Tiểu Muội cười cười, biết Tiểu Muội có ý làm sự tình dừng lại. Hắn tiếp theo lời Tiểu Muội nói:
- Tiểu Muội, em đi đun nước nóng. Ôn Lâm, em lấy mì. Nhất Giai, em đi rửa tay rồi cùng anh nhào bột mì.
- Được.
Cả ba người con gái đồng thanh.
Thế là trong đêm yên tĩnh, trong một căn phòng tòa nhà Thành uỷ số hai xuất hiện một cảnh tượng ấm áp động lòng người --- ba người con gái như hoa như ngọc quay quanh một người con trai quấn tạp dề, vui vẻ nhào bột. Không lâu sau, một đống bột mì biến thành một miếng bột mì, miếng bột mì lại thành mì sợi, sau đó bị đem vào nồi nước nóng, quay cuồng giữa nồi nước sôi, mì liền nấu chín.
Sau khi bốn bát mì nóng hổi đặt lên bàn, bốn người ngồi vào phòng ăn, dưới ánh đèn không sáng lắm, vui vẻ hoà thuận, vui vẻ ăn đĩa thức ăn vô cùng bình thường.
Mì nóng vừa vào bụng, mặt Kim Nhất Giai liền đỏ hồng giống như gió xuân thổi qua thảm cỏ xanh, sinh động thành một hình ảnh đẹp không sao tả xiết. Cô vừa thu dọn bát đũa vừa nói:
- Quan Doãn, chỉ có hai phòng, anh một phòng, Tiểu Muội và Ôn Lâm một phòng, em ngủ ở đâu?
- Em ngủ ở đâu?
Quan Doãn nghiêm trang nói:
- Em là vợ anh, đương nhiên cùng ngủ một giường với anh.
- Cút!
Kim Nhất Giai mằng một câu, mặt đỏ như máu:
- Đừng có mơ, trước khi kết hôn anh ngay cả nghĩ cũng không được.
- Ai muốn, anh chỉ muốn thăm dò em một chút.
Quan Doãn lại hi hi cười:
- Anh ngủ ở sô pha, em ngủ phòng anh, được chứ?
Tiểu Muội và Ôn Lâm nhìn nhau mỉm cười.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Quan Doãn không cần đi làm, vốn dĩ hắn định đi cùng Tiểu Muội, bây giờ thì tốt, không chỉ Tề Ngang Dương, Lý Mộng Hàm và Tô Mặc Ngu đến, lại thêm cả Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, thật là náo nhiệt.
Sáng sớm Tề Ngang Dương liền gọi điện thoại đến, muốn Quan Doãn đến khách sạn ăn sáng. Quan Doãn trong nhà có ba người con gái, cũng may, ba người đều không phải loại người ra khỏi cửa phải trang điểm nửa giờ, nếu không hắn liền thảm rồi.
Bốn người vừa ra khỏi tòa nhà Thành uỷ số 2, điện thoại của Ôn Lâm liền kêu. Sau khi nghe, vẻ mặt Ôn Lâm ngượng nghịu:
- Dì bảo em đưa dì đi giải sầu…
Gần đây tâm trạng của Diệp Lâm không tốt lắm. Từ sau khi cô bị Tưởng Tuyết Tùng lớn tiếng quát vẫn rầu rĩ không vui. Quan Doãn vốn không nên nói nhiều nhưng trong thời kì mẫn cảm lắm chuyện xảy ra này hắn vẫn hàm súc nói:
- Cũng được, để cô ấy vui vẻ một chút. Mùa xuân sắp đến rồi, gió mùa xuân có thể tiêu sầu…
Ôn Lâm biết rõ Quan Doãn ám chỉ gì, gật đầu nói:
- Được, em sẽ khuyên dì ấy
Ôn Lâm vừa đi, cũng chỉ còn lại ba người, đợi đến khi ba người bọn Quan Doãn đến khách sạn Sơn Hải Thiên, ba người bọn Tề Ngang Dương đã gọi một bàn đầy thức ăn sáng đợi Quan Doãn đến.
Bánh bao hấp, trứng luộc trong nước trà, cháo, bánh quẩy, canh đậu phụ và sữa đậu nành… muốn gì có nấy. Về mặt theo đuổi cuộc sống vật chất, Tề Ngang Dương kén chọn hơn Quan Doãn, cũng cẩn thận hơn hắn.
Quan Doãn quan niệm ít mà ngon, quan niệm của Tề Ngang Dương lại là bác ái, cái gì cũng có, cái gì cũng phải thử một miếng.
Vừa thấy Kim Nhất Giai cũng xuất hiện bên cạnh Quan Doãn, Tề Ngang Dương đứng lên đón chào:
- Nhất Giai đại giá đến đây, không tiếp đón từ xa thật thất lễ. Tôi thay mặt toàn thể nhân dân tỉnh Yến tiếp đón tiểu thư Kim Nhất Giai đến tỉnh Yến chỉ đạo công việc.
- Hứ, miệng lưỡi trơn tru!
Kim Nhất Giai không thèm giả vờ với Tề Ngang Dương, lại cười với Lý Mộng Hàm:
- Mộng Hàm, mình sớm đã nói với em đừng để bị Tề Ngang Dương lừa, không ngờ cậu lại đi cùng anh ta đến Hoàng Lương, có phải tối qua ngủ cùng anh ta không?
Lý Mộng Hàm mặt không đỏ tim không đập nhanh, khoát tay áo:
- Anh ta muốn nhưng em không đồng ý. Đàn ông đều là người xấu, ngày ngày không nghĩ chuyện tốt, chị nửa đêm chạy đến nhà Quan Doãn có phải cũng cùng hắn…
Kim Nhất Giai không như Lý Mộng Hàm, mặt đỏ lên, vội nói:
- Hắn tốt hơn Tề Ngang Dương, chủ động ngủ ở sô pha.
Tề Ngang Dương cười nói:
- Chú Quan, chúng ta đánh cược, thế nào, xem ai giải quyết được bạn gái của mình sớm nhất…
Tô Mặc Ngu bất mãn đáp trả Tề Ngang Dương một cái liếc mắt:
- Anh không thể đứng đắn chút à, Tiểu Muội đang ở đây đấy.
Tề Ngang Dương thành thật nói với Tiểu Muội:
- Tiểu Muội, em đừng nghĩ nhiều, Ngang Dương ca ca là người tốt. Chuyện xử lý mà anh nói là chỉ thu phục, nhưng em cũng biết, Kim Nhất Giai và Lý Mộng Hàm quen làm đại tiểu thư, trước mặt anh và Quan Doãn vênh mặt hất hàm sai khiến…
- Tề Ngang Dương, nói ít thôi, mau ăn cơm, ăn xong còn có chuyện chính sự.
Lý Mộng Hàm không chút khách khí ngắt lời Tề Ngang Dương, chào mấy người bọn Quan Doãn:
- Quan Doãn, Tiểu Muội, Nhất Giai mau ăn đi, ăn xong đi cùng tôi đi dạo Hoàng Lương.
Nói là đi dạo kỳ thật là có ý khảo sát thị trường, Quan Doãn gật đầu:
- Tối qua Hoàng Lương và huyện Khổng xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay chúng ta vừa thưởng thức cảnh đẹp ở Hoàng Lương vừa đợi tin tức.
Mặc dù bữa sáng phong phú nhưng kéo dài không lâu, nửa tiếng sau kết thúc, sáu người, hai xe, chậm rãi đi đến khu kinh tế mới.
Xe Tề Ngang Dương chỉ có anh ta và Lý Mộng Hàm, xe của Quan Doãn có tận bốn người. Quan Doãn lái xe, Kim Nhất Giai ngồi ở ghế phụ, Tiểu Muội và Tô Mặc Ngu ngồi ghế phía sau. Kim Nhất Giai cũng lái xe đến nhưng là xe thể thao, Quan Doãn liền lái chiếc xe BMW của Tô Mặc Ngu.
Quan Doãn và Kim Nhất Giai, Tô Mặc Ngu nói chuyện, Tiểu Muội yên lặng ngồi ở ghế phía sau, không nói câu nào, mắt không ngừng chớp, dường như đang suy nghĩ cuộc nói chuyện giữa mấy người bọn Quan Doãn.
- Thế lực nhà họ Lãnh mặc dù không phải đứng đầu trong số mấy đại thế gia nhưng nếu không nói đến ảnh hưởng chính trị, chỉ so sánh thực lực kinh tế, nhà họ Lãnh hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thế gia!
Lời nói của Kim Nhất Giai làm Quan Doãn giật mình không nhỏ. Hắn cũng biết Kim Nhất Giai có trí tuệ chính trị và đầu óc kinh tế, hai bên kết hợp lại, lời nói của Kim Nhất Giai đáng để cho hắn tham khảo nhất. Kim Nhất Giai nói thế lực kim tế nhà họ Lãnh thuộc vị trí số 1, Quan Doãn mặc dù chấn kinh nhưng không chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Kim Nhất Giai.
Vốn Quan Doãn không có đủ coi trọng đối với việc Lãnh Tử Thiên tham gia vào thế cục Hoàng Lương, nghe Kim Nhất Giai nói mới nhất thời bừng tỉnh. Nếu thế lực kinh tế nhà họ Lãnh kinh người như vậy thật thì Lãnh Tử Thiên là do nhà họ Lãnh gửi gắm đến Hoàng Lương đầu tư, e rằng rắc rối lớn rồi, chẳng khác gì nhà họ Lãnh ủng hộ Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác phần thắng tăng nhiều!
Ô tô đi về hướng Đông, trước mắt thấy khu kinh tế mới Thành phố Hoàng Lương, trong tầm mắt là đất trời rộng lớn và mảnh trời xanh lam tuỳ con người tiêu sái. Trên khoảng đất diện tích lớn như Ma cao, nếu có thể sử dụng hợp lý, có lẽ sẽ làm kinh tế Hoàng Lương phát triển.
Quan Doãn vừa mới dừng xe, điện thoại liền kêu. Thấy điện thoại là của Văn phòng Huyện uỷ huyện Khổng, trong lòng hắn liền căng thẳng, chuyện Trần Vũ Tường chắc đã có kết quả sơ bộ!