[Dịch] Quan Vận

Chương 317 : Mai phục lâu dài




Khu Đơn Thủy là khu lớn nhất của Hoàng Lương, Bí thư Quận ủy Đinh Tư Ngọc, Chủ tịch quận Vương Khởi Hoa. Vừa đương nhiệm Chủ tịch huyện Khổng Trần Vũ Tường cũng xuất thân từ khu Đơn Thủy, Đơn Thủy không những là khu nội thành có diện tích lớn nhất Hoàng Lương, một khu từ trước đến giờ có sản lượng kinh tế cao nhất, cũng là nền tảng bồi dưỡng cán bộ của ba dòng họ lớn Hoàng Lương.

Chủ tịch quận Vương Khởi Hoa tức là con cháu họ Vương, nghe đồn y có thân thích với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hướng Đông, nhưng chính xác có quan hệ thân thích như thế nào, chưa có người nào nói được rõ ràng.

Nếu không phải người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh da trời kia tự giới thiệu, Quan Doãn còn không biết hai người họ là ai, đợi đến khi nghe được người đàn ông trung niên là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Đơn Thủy Trịnh Hằng Nam, còn người mặc áo màu vàng đất là Thư ký Chủ tịch quận Đơn Thủy Thôi Nghĩa Thiên, trong lòng của hắn cơn tức càng tăng lên, hắn tiến lại gần không chút khách khí tát liền hai bạt tai vào Thôi Nghĩa Thiên, và đánh Trịnh Hằng Nam một bạt tai.

Thông thường với cấp bậc và tuổi tác của Quan Doãn, không đủ để trước mặt mọi người đánh Trịnh Hằng Nam một bạt tai, dù sao Trịnh Hằng Nam cũng hơn 40 tuổi, hơn nữa còn là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân khu Đơn Thủy, dự a vào thân phận, y lại là cháu trai của Trịnh Thiên Tắc. Mà Thôi Nghĩa Thiên là cháu trai của Thôi Đồng ——cuối cùng có thật là cháu trai không Quan Doãn không thể biết được, chỉ có điều trong lúc vô tình nghe nói qua quan hệ giữa Thôi Nghĩa Thiên và Thôi Đồng.

Quan Doãn cho nên mới biết được tường tận của khu Đơn Thủy như vậy, không chỉ nguyên nhân Đơn Thủy là khu lớn nhất của Hoàng Lương, còn do Trần Vũ Tường cũng là người xuất thân từ khu Đơn Thủy. Dựa trên sự hiểu hiết, Quan Doãn mới không hề do dự giáng ba bạt tai.

Ba cái tát, rõ là đánh vào mặt của Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam, nhưng thật ra là trước mặt mọi người đánh vào ba dòng họ lớn, Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam không cần nói cũng biết họ là con cháu của họ Thôi và họ Trịnh, Thôi Nghĩa Thiên là thư ký của Vương Khởi Hoa. Trịnh Hằng Nam là quản gia của Vương Khởi Hoa, đánh thư ký và quản gia, cũng xem như là đánh vào mặt Vương Khải Hoa.

Quan Doãn với thân phận là Thư ký số một của Thành ủy, thế lực của một người lại khiêu chiến với quyền uy của ba dòng họ lớn, ba cái tát động vào Hoàng Lương, quả là muốn cục diện của Hoàng Lương loạn càng thêm loạn.

Tại khu Đơn Thủy đang có trận đấu quyết thắng của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, là tầm quan trọng không thể thay thế. Hơn nữa Bí thư Quận ủy Đinh Tư Ngọc của khu Đơn Thủy cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, mặt khác tài sản chính của Trịnh Thiên Tắc và tài sản còn sót lại của các xí nghiệp, trên cơ bản toàn bộ cũng tập trung ở khu Đơn Thủy.

Cho nên khi Quan Doãn dám thay bí thư Thành ủy Tưởng đánh Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên một bạt tai. Nhưng thật ra là thay Tưởng Tuyết Tùng nghiêm túc tuyên cáo với ba dòng họ, trong trận chiến cuối cùng sắp tới, nên tỏ rõ quan điểm. Đừng có đứng nữa vời thừa nước đục thả câu.

Quan Doãn trước mặt mọi người quát to, Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên trên mặt nóng bừng, trong lòng ngược lại cũng khua chiêng gõ trống, ai? Người trước mắt chính là Thư ký số một của Thành Ủy vừa mới nhậm chức được Bí thư Tưởng coi trọng trong truyền thuyết?

Bị thư ký số một Thành ủy tát một cái trước mặt mọi người, cũng giống như bị Bí thư Tưởng tát một cái chẳng có gì khác biệt cả, Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên lần này ngạc nhiên cảm thấy không giống bình thường, bọn họ dám dọa nam nạt nữ, ức hiếp dân chúng, nhưng lại không dám đứng trước mặt thư ký số một Thành ủy làm càn, huống chi Quan Doãn ngoài mặt rất được Bí thư Tưởng tán thưởng. Nghe nói cũng được Bí thư Thôi yêu mến, như vậy Thư ký số một Thành ủy có hào quang trước mắt khiến cho ai cũng ngưỡng mộ, ai dám đắc tội?

Nhưng... Quan Doãn dù là thư ký số một Thành ủy, cũng không thể ra tay đánh người, hơn nữa lại đứng trước mặt mọi người đánh người. Cho dù xem như thay Bí thư Tưởng ra mặt. Cũng không dám dương tay liền đánh, Quan Doãn tính ra cũng còn nhỏ, mới đến Hoàng Lương có vài ngày, đã nghĩ đến chuyện cưỡi trên đầu ba dòng họ lớn tác oai tác quái, rắc rối cho hắn rồi.

Ba cái tát của Quan Doãn xem như tát vào ba dòng họ lớn, có thể nhẫn nhục, cũng không thể nhẫn nhục chuyện này, ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương mấy thập niên, không ai dám ức hiếp, Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam sau nỗi khiếp sợ qua đi, càng nghĩ càng giận, hai người liếc nhau, tương thông, làm bộ không nghe thấy lời nói vừa rồi của Quan Doãn, đánh trước nói sau, không thể để cho người của ba dòng họ lớn bị mất mặt ngoài đường.

- Anh là ai? Anh có tư cách gì đại điện cho Bí thư Tưởng? Dám mượn danh nghĩa uy phong của Bí thư Tưởng, không đánh anh thì đánh ai.

Trịnh Hằng Nam đưa tay lên, đánh vào ngực Quan Doãn một cái.

Trịnh Hằng Nam vừa ra tay bên này, Thôi Nghĩa cũng đá một cái, trực tiếp đá vào ngực của Quan Doãn. Hai người một là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận, một thư ký Chủ tịch quận, bình thường trong công việc phối hợp rất ăn ý, khi đánh nhau cũng rất hợp rơ không chê vào đâu được, một trước một sau, ngăn chặn đường lui của Quan Doãn, chính là muốn chỉ trong một hiệp có thể đánh gục Quan Doãn xuống đất.

Hai người tính không lộ chút sơ hở, nghĩ đến có thể đánh cho Quan Doãn lăn quay ra đất, nhưng bọn chúng đâu biết Quan Doãn từ nhỏ đến lớn trải qua vô số vụ đánh nhau, tuy rằng số lần tự hắn ra tay không nhiều, nhưng về bản lĩnh né, Quan Doãn tự xưng thứ hai, bình thường không có người dám xưng thứ nhất.

Quan Doãn chợt lóe lên suy nghĩ, né được đòn cước mà hai người phối hợp cho rằng kít mít không chút kẽ hở, đúng lúc đứng bên cạnh Sở Triều Huy. Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam đánh một phát không trúng, giận tím mặt, hai người chỉ liếc nhau, vội đồng thời xông tới, ý đồ lần thứ hai ra tay hạ gục Quan Doãn.

Không ngờ đợi hai người tiến về trước vài bước, Sở Triều Huy vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất đột nhiên đứng lên, lúc y đứng lên may mắn thế nào lại chính diện trước mặt của Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam, hơn nữa y vươn hai tay, làm ra vẻ muốn cản tư thế hai người bọn họ, cũng không biết có phải là do trùng hợp hay không, y vừa đưa hai tay ra, Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam đã không giữ vững được thế, đụng vào cánh tay của y.

Đụng đã đụng rồi, lại cố tình đụng vào mũi, lập tức Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam bị ăn phải cú đấm, hai cú đấm của Sở Triều Huy giống như hai cây côn sắt, đánh thẳng vào hai lỗ mũi, bọn họ đau nhức đến nước mắt cũng tuôn trào.

Quan Doãn âm thầm cười, hắn quả nhiên không có nhìn lầm, trên tay của Sở Triều Huy có võ lực, vừa rồi một tay cũng không phải là trùng hợp, mà là có kế tinh xảo, vấn đề là, vừa rồi y vì sao tình nguyện bị đánh cũng không trả đòn? Vừa nghĩ Quan Doãn dường như hiểu ra gì đó, dân không đấu cùng quan, Sở Triều Huy chỉ dựng lên một quán nhỏ tìm kế sinh nhai mà thôi, y chỉ muốn dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, dù cho bị đánh miễn có thể bảo vệ quầy hàng là được, ra tay nói không chừng sẽ bị bắt.

Quả là Quan Doãn đã đoán đúng, Sở Triều Huy vừa mới ngăn Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam, chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát chạy tới. Mấy tên cảnh sát sau khi xuống xe, không nói một lời đã còng tay Sở Triều Huy, quán nhỏ của Sở Triều Huy cũng bị dọn sạch, mọi thứ bị quăng nát bét.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Sở Triều Huy không cam chịu và cứng rắn, không nói được lời nào, y quay về phía Quan Doãn bày tỏ sự cảm kích, ngoài ra cũng không thèm nhìn một cái đến Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam. Quả là người đàn ông có cá tính, Quan Doãn không khỏi có ấn tượng tốt với Sở Triều Huy, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, vì sinh kế sinh nhai nhất thời nhẫn nhục, nhất thời nghĩa khí mới gọi là đàn ông.

Khi cảnh sát dẫn Sở Triều Huy đi, Quan Doãn vỗ vào vai Sở Triều Huy, vẻ mặt bình tĩnh với giọng nói đáng tin:

- Chuyện của cậu, tôi sẽ lo.

Cảnh sát còn muốn còng tay Quan Doãn, Quan Doãn xuất ra thẻ công tác sáng loáng, cảnh sát vừa thấy, lập tức sắc mặt cũng thay đổi, trong lúc bối rối, liên tục không ngừng kính lễ Quan Doãn, cũng không dám làm càn, ỉu xìu vội chạy ra ngoài.

Quan Doãn lạnh lùng liếc mắt nhìn Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam:

- Chủ nhiệm Trịnh, thư ký Thôi, đúng không? Chuyện hôm nay, sau khi trở về tôi sẽ báo cáo cho Bí thư Tưởng biết.

Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam hiện tại cũng đã thức tỉnh, tuy rằng có thân thế là con cháu của ba dòng họ lớn bảo vệ, nhưng dù sao Quan Doãn là thư ký số một của Thành ủy, có thể nói thẳng với Tưởng Tuyết Tùng, hai người tiến về phía trước một bước, Thôi Nghĩa Thiên cúi đầu khom lưng cười:

- Thư ký Quna, hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Vừa rồi thật không biết là anh, tôi uống nhiều quá, mong anh thông cảm.

- Thư ký Quan...

Trịnh Hằng Nam còn loạng choạng trước mặt Quan Doãn, y tự nhận là lớn, lại tuổi lớn hơn Quan Doãn, hiện tại so với cấp bậc lại cao hơn Quan Doãn , Quan Doãn chỉ là Phó phòng quèn, y là trưởng phòng, hơn nữa Quan Doãn dù sao đánh y một bạt tai, trong lòng của y không thoải mái,

- Cậu dù thế nào cũng là người bên cạnh của Bí thư Tưởng, ra tay đánh người, quá thất lễ, chuyện này nếu để cho Bí thư Tưởng biết, Bí thư Tưởng sẽ nghĩ như thế nào?

- Bí thư Tưởng nghĩ như thế nào, cũng không nhọc đến Chủ nhiệm Trịnh quan tâm.

Quan Doãn thấy trong lời nói của Trịnh Hằng Nam còn có ý đọ sức, trong lòng lạnh lùng cười, còn cho rằng Trịnh Thiên Tắc còn giống như trước đây như mặt trời ban trưa, không biết thời thế, tuy nhiên không biết thời thế là chuyện tốt, họ Trịnh càng nhiều người không tức thời, mới càng khiến cho kế hoạch của hắn thuận lợi tiến lên.

Trịnh Hằng Nam bị Quan Doãn phan cho một câu, nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn nói cái gì, nhưng đành câm họng, quả thật Tưởng Tuyết Tùng nghĩ như thế nào ai cũng không hiểu, chỉ có Quan Doãn là người hiều nhất, thư ký số một Thành ủy tỏ rõ quyền lực nhất là đúng vào lúc này, y lạnh lùng cười:

- Thư ký Quan thưởng tôi một bạt tai, năm mới tết nhất, tôi nhớ rõ lắm.

- Chuyện của Sở Triều Huy, tôi cũng định rồi.

Quan Doãn một bước cũng không nhường, câu nói vừa dứt liền nghênh ngang rời đi,

- Chủ nhiệm Trịnh, thư ký Thôi, hẹn gặp lại.

Nhìn bóng lưng của Quan Doãn có ba phần kiêu ngạo bốn phần ngạo mạn, Thôi Nghĩa Thiên và Trịnh Hằng Nam trên mặt còn bừng bừng nóng, trong lòng bắt đầu hình thành một sự tức giận phẫn nộ tột đỉnh.

Tới Thành ủy rồi, Quan Doãn từ phòng bảo vệ lấy hành lý, đi tới văn phòng. Thành ủy vẫn chưa tới giờ làm, ngoại trừ vài nhân viên trực ở ngoài, trong sảnh vắng ngắt, không có mấy người.

Quan Doãn trước tiên quét dọn vệ sinh, sau lại đổ một bình nước ấm, ngồi xuống nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cầm lấy điện thoại gọi cho Lưu Bảo Gia:

- Bảo Gia, có một người bán hàng rong tên là Sở Triều Huy người vừa bị bắt vào cục Đơn Thủy, cậu chiếu cố một chút.

- Tôi lập tức đi tới đó. Giọng của Lưu Bảo Gia có phần hăng hái,

- Tôi đang ở Hoàng Lương.

- Sao cậu lại tới đây, chẳng phải vẫn chưa tới giờ làm việc?

Quan Doãn còn tưởng rằng Lưu Bảo Gia còn đang ở huyện Khổng.

- Ôn Lâm cứ muốn đến Hoàng Lương, tôi không yên tâm, nên theo cô ấy đến đây.

Lưu Bảo Gia cười ha hả,

- Còn có một việc nữa là, em nghe được một tin, nghe nói Chủ tịch huyện Trần gặp phải chuyện không may, nên vội vàng đến đây, chờ đợi anh Quan chỉ huy bất cứ lúc nào.

- Trần Vũ Tường?

Ôn Lâm đến đây là chuyện tốt, Quan Doãn đương nhiên hoan nghênh, nhưng Trần Vũ Tường đã xảy ra chuyện gì, hắn lập tức hết hồn.

- Cậu nghe được tin này từ đâu?

Nói vừa xong, điện thoại di động lại reo, vừa thấy là biết Tề Ngang Dương điện tới, Quan Doãn vội cắt đứt điện thoại Lưu Bảo Gia, nghe điện thoại di động.

Tề Ngang Dương cười to:

- Em Quan, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện rồi, Trần Vũ Tường bị người hại rồi. Có người muốn mượn Trần Vũ Tường để ra tay đánh lại Tưởng Tuyết Tùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.