Quan Doãn vì vậy mà giật mình kinh hãi. Ông cụ Dung có lai lịch lớn như vậy, có thể đi thẳng đến Trung Nam Hải? Trung Nam Hải là nơi nào kia chứ? Là văn phòng Trung ương, nội các chính phủ, các cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước làm việc ở đó, sao lại để cho nhân vật tầm thường có thể tùy ý xuất hiện ở đó được?
Ông cụ Dung đầu tiên trừng mắt, sau đó hơi nheo mắt lại, dường như là định thực hiện âm mưu gì, bèn mỉm cười:
- Xem ra cậu bị dọa rồi, không phải chỉ là ngồi xe buýt đến Trung Nam Hải thôi sao, sao lại kích động đến như vậy?
Được, lại trở về làm ông cụ Dung bình thường rồi. Quan Doãn lắc đầu:
- Sau này ông đừng làm cháu sợ nữa, làm cho cháu chẳng phân được thật giả nữa rồi.
- Trên đời này, đâu có chuyện gì có thể phân biệt được thật giả trắng đen rõ ràng.
Ông cụ Dung buông một câu, nhìn ra bức tường đỏ. Về lại nơi xưa khiến ông không khỏi cảm thán, hai mắt mờ mờ, lẩm bẩm nói:
- Làm quan chẳng vinh, mất chức không nhục… Ba mươi năm, suốt ba mươi năm, cuộc đời đã trải qua vài trận tổn thương, nhưng núi sông vẫn như cũ, giờ tôi đã quay trở lại.
Làm quan chẳng vinh, mất chức không nhục – không phải là câu đối Tề Toàn đã đưa cho hắn sao? Ông cụ Dung cũng biết câu đối này à? Suy nghĩ khiến Quan Doãn bình thường trở lại. Ông cụ Dung là người thích học thuật, thiên văn địa lý, phong tục lịch sử… gần như không có gì ông không biết.
Nhưng những lời của ông cụ Dung khiến hắn nhớ mãi không quên. Có rất nhiều chuyện không thể phôi pha.
Dừng xe bên đường, cho ông cụ Dung xuống, nhìn thấy trời đã tối, Quan Doãn còn muốn giải thích thêm mấy câu nữa, cũng không biết ông cụ Dung có đủ tiền không, không ngờ chẳng đợi hắn nói, ông cụ Dung đã vẫy tay với hắn, bóng dáng cô đơn lẻ loi liền mất dạng trên đường phố phồn hoa của Bắc Kinh, như mảnh lá rụng chiều thu, dù phiêu lãng giữa đất trời nhưng rốt cuộc cũng phải rụng về cội.
Cho đến khi hoàn toàn không còn trông thấy bóng dáng ông cụ Dung đâu nữa, Quan Doãn mới nổ máy xe, trong lòng hơi hụt hẫng, một lúc sau mới bấm điện thoại gọi Hạ Lai.
- Anh tới rồi sao?
Giọng nói của Hạ Lai rốt cuộc cũng đã có sự ngạc nhiên mừng rỡ.
- Anh ở đâu, em đến tìm anh.
- Anh ở…
Xe ô tô Quan Doãn chạy tới một đoạn, thấy một khách sạn quen thuộc, liền lên tiếng:
- Anh chờ em chỗ cũ.
Trong bốn năm học đại học ở Bắc Kinh, tuy không nói là hắn quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ ở Bắc Kinh, nhưng ít nhất hắn và Hạ Lai từng tay trong tay đi qua nhiều ngõ ngách. Quan Doãn rất thích bầu không khí ở Bắc Kinh, vừa có lịch sử, lại dày tình cảm, lại có không khí của một đô thị hiện đại. Vừa thoát khỏi bóng một tòa nhà cao chọc trời đã gặp được một con ngõ cũ xưa, cảm giác hiện đại và lịch sử đan xen nhau trong nháy mắt, khiến người ta hoa cả mắt.
Đây là một khách sạn không lớn lắm, có tên gọi rất lịch sự tao nhã – Tĩnh An. Hoàn cảnh bên trong cũng như tên gọi, rất yên tĩnh mà thư thái, có cảm giác tháng năm tĩnh lặng trôi qua. Năm đó, Hạ Lai và Quan Doãn thường tới đây ăn cơm. Hai người thích ngồi ở nơi cuối cùng, sát cửa sổ, lẳng lặng dùng cơm, vừa thưởng thức người qua kẻ lại bên ngoài cửa sổ, cảm nhận được sự an nhàn trong cuộc sống.
Quan Doãn đậu xe xong, đẩy cửa đi vào. Đã hơn một năm trôi qua, cách bày trí bên trong không hề thay đổi chút nào, vẫn là bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, ngọn đèn mờ nhạt huyền ảo, tạo nên một bầu không khí dịu dàng đầm ấm. Vừa lúc chiếc bàn trong cùng cạnh cửa sổ không ai ngồi, Quan Doãn liền bước tới ngồi xuống.
Chẳng qua là cảnh còn người mất. Nhân viên phục vụ tiến đến đặt món ăn không còn là cô gái thanh thuần ở Hồ Nam trước kia, mà đã là một cô gái Quảng Tây mắt sâu má cao, không phải là loại người Quan Doãn thích nên hắn cũng chẳng có lòng dạ nào mà mở miệng trêu đùa đối phương vài câu.
Có lẽ đợi hơn nửa giờ, cánh cửa vang lên đinh đông, Hạ Lai đến.
Hạ Lai… Hạ Lai ngày xưa, Hạ Lai bây giờ, cứ lặng lẽ mà hiện ra trước mặt Quan Doãn. Cô vẫn mong manh như trúc, dù đã mặc trang phục mùa đông thật dày, lại còn choàng một cái khăn trắng tinh quanh cổ, nhưng dáng người vẫn thon thả như cũ. Quan Doãn chỉ vừa liếc mắt đã biết, từ khi rời khỏi thành phố Yến, ít nhất cô đã gầy đi mấy cân.
Quan Doãn không khỏi đau lòng.
Ha Lại vui mừng chạy tới trước mặt Quan Doãn, le lưỡi với hắn;
- Thật lạnh quá, anh có lạnh không?
Lúc Hạ Lai nhoẻn miệng cười, dung nhan vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn như xưa, trong phút chốc mối tình đầu ùa về, Quan Doãn nhất thời thất thần, bật thốt lên:
- Hạ Lai, em khỏe rồi chứ?
- Em đương nhiên khỏe rồi, em vẫn tốt mà.
Hạ Lai vẫn tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, hồn nhiên, không có chút ưu sầu. Cô dường như nhớ ra chuyện gì, thò tay vào túi lấy ra một món quà:
- Em đan đó, tặng cho anh.
Là một đôi găng tay bằng len, từng sợi từng sợi đều do tình yêu đan thành.
- Cảm ơn.
Quan Doãn nhận lấy đôi găng.
- Em cũng học đan hả?
- Dạ, lúc rảnh rỗi quá, em học đan găng tay rồi đan đến áo len. Đúng rồi, em còn đan được một cái áo cho anh, nhưng còn chưa xong, còn mấy hàng nữa. Ngày mai có lẽ đã xong rồi, anh mặc chắc sẽ vừa lắm.
Hạ Lai dường như đã khỏe hẳn, chẳng những thân thể bình phục rồi mà tâm trạng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí còn hoạt bát hơn trước kia vài phần.
- Nếu khó coi, anh không được cười em. Em đã cố hết sức rồi. Nhưng em muốn nói cho anh biết một bí mật. Em đan áo cho anh trước vì muốn lấy anh để luyện tập. Dù tốt hay xấu anh cũng phải nhịn em. Có phải không?
Biểu hiện của Hạ Lai khiến Quan Doãn mừng rỡ. Như vậy, Hạ Lai thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, không muốn chia tay nữa. Hắn gật đầu nói:
- Anh đương nhiên không cười em. Người trên đời anh nhường nhịn nhất là em mà.
Hạ Lai cười ngọt ngào:
- Gọi mấy món trước kia chúng ta thích ăn nhất đi nha?
- Được.
Cảm giác mối tình đầu đè nặng trong lòng. Tâm trạng của Quan Doãn thật tốt. Trước kia hắn và Hạ Lai thường đến khách sạn Tĩnh An dùng cơm, cũng không gọi nhiều món ăn, chỉ cần vài món, đã có thể qua được buổi sáng. Trong nháy mắt, dường như những ngày xưa đẹp đẽ lại tái hiện. Mối tình đầu tốt đẹp nhất là chỉ có một lần, chẳng sợ ngắn ngủi hay vội vàng, nó luôn là một đóa pháo hoa lộng lẫy nhất trong cuộc đời.
Gọi mấy món ăn rồi, Hạ Lai và Quan Doãn anh một miếng em một miếng, đắm chìm trong những chuyện xưa, nhìn nhau đầy thâm tình, dường như xuyên qua tất cả, thắp sáng cả bóng đêm Bắc Kinh.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, buổi tối ở Bắc Kinh không vì người đang rét lạnh mà giảm bớt vẻ phồn hoa. Quan Doãn và Hạ Lai bước chầm chậm trên đường, không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo khiến người ta thêm tỉnh táo. Hạ Lai ôm chặt lấy tay phải Quan Doãn, nửa người rúc sát vào người hắn, giống như những người yêu nhau bình thường. Nếu như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, quá khứ không vui tiêu tan theo gió, một lần nữa quay về dĩ vãng tốt đẹp.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, khiến Quan Doãn không thể tin được sự thay đổi của Hạ Lai. Nhưng rõ ràng Hạ Lai dịu dàng như thế chẳng phải giả vờ. Nụ cười vui vẻ của cô xuất phát tận tâm can.
- Tối anh ở đâu?
Sau khi tản bộ được nửa giờ, Hạ Lai ngước lên hỏi Quan Doãn. Cô cắn môi cười:
- Em giúp anh đặt khách sạn rồi, chính là nơi mà anh ở sau khi tốt nghiệp.
Quan Doãn trong nháy mắt đã hiểu được ám chỉ của Hạ Lau. Sau khi ra trường, lúc chia tay, vào buổi tối ở khách sạn Tiền Môn, đã bị Hạ Lai giữ lại. Lúc ấy tuổi trẻ non nớt, suýt chút nữa súng đã cướp cò, xảy ra án mạng. Nhưng vẫn là Hạ Lai có lý trí, phải để dành đến đêm tân hôn. Hơn nữa cô còn thề hẹn rằng cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn, không cho bất cứ kẻ nào khác.
Một đêm triền miên, một đêm luôn ở trong lòng Quan Doãn, suốt đời khó quên.
Giờ Hạ Lai lại cố ý đặt phòng ở khách sạn Tiền Môn, ý tứ trong đó, sao Quan Doãn lại không biết được. Hắn ôm chặt lấy Hạ Lai:
- Không cần để anh làm em thiệt thòi.
Hạ Lai cũng kiên định lắc đầu:
- Sẽ không đâu, em đã nghĩ rất kỹ. Lúc nhỏ sống vì sự kiêu hãnh của cha mẹ, lớn lên lại sống vì thể diện của cha mẹ, hiện giờ em nên sống vì chính mình rồi.
Quan Doãn lại cùng Hạ Lai quay về khách sạn Tĩnh An, lái xe đến khách sạn Tiền Môn. Ngồi trên xe Mercedes Benz, Hạ Lai cũng không hỏi là xe ai, hơn nữa bảng số xe đã thể hiện rõ là bảng số Bắc Kinh. Trong lòng cô hẳn đã rõ ràng, nhưng cũng không đề cập tới. Không biết vì cô sơ sót hay cuối cùng cô cảm thấy cô mới là người Quan Doãn yêu nhất.
- Xe của Nhất Giai.
Quan Doãn cũng không giấu diếm Hạ Lai, nói rõ ràng.
- Lúc cô ấy lái xe đến huyện Khổng thị sát, quay về thì không lái xe đi, nên anh lấy đi.
- Dạ.
Hạ Lai nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không phát biểu ý kiến gì cả.
- Em không xuất ngoại hả?
- Dạ.
- Ở lại trong nước vẫn tốt hơn, dù sao em cũng học tiếng Trung mà.
- Dạ.
Quan Doãn nói gì thì Hạ Lai liền dạ cái ấy, nhu thuận hiền dịu như là người khác. Tuy trước kia tuy Hạ Lai cũng dịu dàng, nhưng không phải chuyện gì cũng ngoan ngoãn. Hơn nữa có những việc cô rất có chủ kiến, cho dù không phản bác ra mặt cũng sẽ dùng thái độ và ánh mắt nói cho Quan Doãn biết rằng cô không vui. Nhưng hôm nay thái độ của cô thật khác thường, ngoan ngoãn như gấu bông.
Khách sạn Tiền Môn nằm trên đường Kiến Quốc, tên nghe rất lớn, nhưng thật ra là một khách sạn vắng vẻ, cũng không sang trọng lắm. Lúc Quan Doãn chạy tới vẫn còn chỗ đậu xe.
Đậu xe xong, theo Hạ Lai bước vào phòng. Vào phòng rồi, Quan Doãn mới kinh hãi. Hạ Lai đặt một gian buồng xép, hẳn là phòng tốt nhất của khách sạn Tiền Môn. Giữa phòng còn có một cây đàn dương cầm, trang hoàng gọn gàng mà thanh lịch. Có lẽ vì được chuẩn bị tỉ mỉ, nên tất cả chăn gối trên giường đều là màu đỏ vui mừng.
- Quan Doãn, anh có thể đàn cho em nghe bài “Kỷ niệm tình yêu” không?
Tài nghệ của Quan Doãn lúc học đại học rất trứ danh, chẳng những viết chữ đẹp, mà đàn cũng rất hay. Cũng chính vì hắn có tài lẻ nên mới chiếm được trái tim Hạ Lai. Thư pháp của hắn không cần bàn đến, trình độ đàn dương cầm của hắn cũng thuộc hạng nhất. Tuy sau khi tốt nghiệp rất ít khi biểu diễn, nhưng kiến thức cơ bản cũng không hao mòn. Lúc học đại học hắn đã chinh phục Hạ Lai bằng ca khúc “Kỷ niệm tình yêu” này. Tình cảnh thế này, sao Quan Doãn lại không vui vẻ tuân theo chứ?
Quan Doãn nhẹ nhàng chậm rãi đặt ngón tay lên phím đàn, hơi cúi đầu, đợi cảm xúc trỗi dậy, sau đó ngón tay lướt nhẹ, âm thanh rơi như ngọc, liên tiếp xuôi thành một khúc nhạc, đúng là bản nhạc nổi tiếng “Kỷ niệm tình yêu.”
Nếu tình yêu cần kỷ niệm, thì tình yêu không phải ở thì hiện tại, mà là ở thì quá khứ mất rồi. Quan Doãn kết thúc bản nhạc, y phục trên người Hạ Lai đã rơi xuống từng mảnh. Giọng nói cô nhẹ nhàng như tiếng trời vang lên bên tai Quan Doãn:
- Quan Doãn, đêm nay em là cô dâu của anh…