Trước cửa Hội sở Thế Kỷ, lúc này có lẽ tập trung hơn mười mấy người. Người thì không nhiều, nhưng người nào cũng là nhân vật có lai lịch, nếu không phú thì cũng quý, hoặc là những người có cha mẹ có thể hô mưa gọi gió. Bị một đám người như vậy nhìn chằm chú, có thể hiểu Quan Doãn phải chịu áp lực.
Nhưng Quan Doãn vẫn cố trấn tĩnh, còn mỉm cười chắp tay vái mọi người:
- Thất lễ, thất lễ.
So với kết cục chật vật mà Kim Nhất Lập khơi mào, thái độ nho nhã của hắn có thể nói là tự nhiên hơn.
Trong ánh mắt của mọi người, có tán thưởng, có miệt thị, có không cho là đúng nữa. Thế thôi, Quan Doãn thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương thanh danh vang dội, nhưng không phải tất cả mọi người đều ưa thích. Nhưng sau khi Quan Doãn có thái độ thân thiện, thì tất cả mọi người đều gật đầu đáp lại, cùng nhau nhường đường cho hắn.
Trần Thiên Vũ cũng đã thay đổi thái độ ngạo nghễ vừa rồi, chủ động dẫn đường cho Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Đúng lúc Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu nhận được ánh mắt của mọi người, muốn bước vào cửa Hội sở Thế Kỷ, mới vừa định cất bước thì sau lưng bỗng nhiên nghe được một giọng nói âm u lạnh lẽo quen thuộc:
- Quan Doãn, đánh người mà không chịu nhận lỗi, đúng là coi trời bằng vung.
Quan Doãn chấn động, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hô Diên Ngạo Bác đúng là người thành phố Yến, nhưng địa chỉ chính mà gia đình ông ta đăng ký lại là Bắc Kinh. Sao ông ta lại ở thành phố Yến chứ? Nghĩ một chút, Quan Doãn cũng hiểu, dịp tết, nhân vật số một số hai của thành phố cấp 3 nào mà không lên tỉnh chúc tết chứ?
Nhưng sao Hô Diên Ngạo Bác lại cũng tới Hội sở Thế Kỷ vậy?
Quan Doãn cũng biết được sơ yếu lý lịch của Hô Diên Ngạo Bác. Theo tài liệu công khai của ông ta, có thể tra được chuyện quê quán và quá trình từ lúc ông ta sinh ra tới nay. Đương nhiên, đó là những phần có thể công khai. Còn những phần không thể công khai như thành viên gia đình và nơi cư trú thì không thể công khai được. Nhưng dựa vào quyền hạn công tác của Quan Doãn, là thư ký số một Thành ủy, có thể tra được một chuyện mà người ta không biết về Hô Diên Ngạo Bác – là vợ Hô Diên Ngạo Bác có sản nghiệp ở thành phố Yến.
Không sai, Hô Diên Ngạo Bác đăng ký địa chỉ cư trú ở Bắc Kinh, vợ của ông ta cũng là người Bắc Kinh. Hô Diên Ngạo Bác là người thành phố Yến lại ở Bắc Kinh, thì vợ Hô Diên Ngạo Bác là người Bắc Kinh, cũng có sản nghiệp ở thành phố Yến, hoàn toàn là một ván cờ mụ mị.
Nói đi cũng phải nói lại, tình hình như vậy cũng là bình thường, xem như là một trong những thủ đoạn tự bảo vệ trong quan trường thôi.
Quan Doãn đứng lại, chậm rãi quay lại, thấy cách đó không xa, Hô Diên Ngạo Bác đang đứng khoanh tay, bên cạnh ông ta còn có thư ký Lưu Dương đi theo. Hô Diên Ngạo Bác đứng đó, đầu hơi hói, dáng người khá phệ, mà xung quanh toàn là những thanh niên trẻ trung tài năng, tuấn kiệt, như gà đứng trong đàn hạc, khiến người ta chú ý.
Nếu Tề Ngang Dương nâng đỡ Quan Doãn, là vì anh và Quan Doãn là sinh tử chi giao. Trần Thiên Vũ kính Quan Doãn ba phần, có lẽ có ý khác với Quan Doãn, còn Kim Nhất Lập sợ Quan Doãn như sợ cọp là vì Kim Nhất Giai. Trước mặt ba người này, dù Quan Doãn có khiêm tốn cũng còn có thể so sánh được. Nhưng Quan Doãn trước mặt Hô Diên Ngạo Bác, ông ta dư sức đè đầu Quan Doãn một phen.
Đúng vậy, vì ở Thành ủy Hoàng Lương, ông ta chính là nhân vật số một của chính phủ. Tuy không phải là người lãnh đạo trực tiếp của Quan Doãn, nhưng ông ta lại là Chủ tịch thành phố, là nhân vật quan trọng thứ hai trong Thành ủy Hoàng Lương, có quyết định quan trọng đối với vận mạng của Quan Doãn trong hội nghị Thành ủy. Ông ta ra oai trước mặt Quan Doãn, so với bất kỳ ai ở đây, ông ta luôn có khả năng khiến Quan Doãn cúi đầu thần phục.
Quan huyện không bằng người quản lý hiện tại, muốn đúng là đúng, không bỏ qua cho người nào.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên…
Quan Doãn là người ra sao chứ, trong nháy mắt đã đoán được tâm tư của Hô Diên Ngạo Bác, biết Hô Diên Ngạo Bác muốn thừa cơ hội này làm mất mặt hắn, khiến hắn xấu mặt trước mọi người. Hắn bước tới vài bước đến trước mặt Hô Diên Ngạo Bác, cúi đầu chào:
- Năm mới vui vẻ!
- Quan Doãn, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác không tốt. Không để ý đến lời chúc của Quan Doãn, bày ra thái độ cao cao tại thượng:
- Cậu là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, lúc nào cũng phải chú ý đến hình tượng bản thân, sao có thể đánh người trước mặt mọi người chứ? Cậu đúng là bôi xấu mặt Bí thư Tưởng rồi.
Trần Thiên Vũ vốn cùng Quan Doãn cất bước vào trong, thấy tình thế đột biến. Hô Diên Ngạo Bác đang muốn tiêu diệt uy phong của Quan Doãn. Y hơi do dự, cứ đứng nguyên bất động tại chỗ, sống chết mặc bây, muốn xem Quan Doãn qua ải thế nào.
Hay thật, nâng cao quan điểm quá rồi. Hô Diên Ngạo Bác thật muốn hắn xấu hổ đến chết sao? Quan Doãn không chút hoang mang, ra vẻ thành khẩn nói:
- Tôi xin nhận lời phê bình của Chủ tịch thành phố Hô Diên. Nhưng vừa rồi tôi không phải đánh người, mà chỉ là bạn bè đùa giỡn. Người trẻ tuổi gặp gỡ, cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường. Chắc chắn Chủ tịch thành phố Hô Diên đã hiểu lầm.
- Hiểu lầm sao? Tôi thấy rõ ràng cậu dùng một cước đá người ta ngã xuống. Quan Doãn, cậu là cán bộ công chức quốc gia, là thư ký số một, là hình tượng đại diện cho Bí thư Tưởng và Thành ủy Hoàng Lương. Cậu làm như vậy, thật khiến cho tôi thất vọng.
Nếu lời này do chính miệng Tưởng Tuyết Tùng nói ra, thì lực sát thương sẽ rất lớn, trực tiếp quyết định ngay vận mệnh của Quan Doãn. Nhưng Hô Diên Ngạo Bác nói ra, chẳng những chẳng có vẻ gì cả, mà lại khiến cho nhiều người cảm thấy hành động của Hô Diên Ngạo Bác hơi quá lố, động thủ vô lý.
Quả thật, Hô Diên Ngạo Bác đang trong cơn thịnh nộ, hơi không khống chế được cảm xúc. Ông ta vốn vô cùng cao hứng nhận lời mời đến đây gặp mặt, hi vọng trong cuộc tụ hội này có cơ hội gặp gỡ giới thượng lưu công thương và những nhân vật quan trọng trong đám con ông cháu cha trong tỉnh, có thể tiến thêm một bước nâng cao giá trị bản thân. Không ngờ mới vừa xuống xe đã phát hiện Quan Doãn ở đó.
Vốn cho là chỉ những người có địa vị mới có thể tham dự, Quan Doãn có bao nhiêu tài cán mà đã ở đây rồi? Trong nháy mắt, tâm trạng tốt đẹp đã bay đâu mất, Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy hổ thẹn cho mối quan hệ với Quan Doãn. Hơn nữa, thấy Quan Doãn đại triển thần uy, lấy chân đá Kim Nhất Lập, lại còn dọa được Kim Nhất Lập hoảng sợ bỏ chạy, lại nghĩ đến Quan Doãn mới vừa vào Thành ủy Hoàng Lương đã khiến cho ông ta bị động ở đó. Hận cũ thù mới xông thẳng lên đầu, khiến cảm xúc của ông ta không thể khống chế được, muốn gây rắc rối cho Quan Doãn.
- Vừa rồi đều là bạn bè. Giữa bạn bè xung đột cũng là chuyện bình thường, không có xung đột mới không bình thường. Chủ tịch thành phố Hô Diên, tôi vẫn cho rằng chuyện lúc này là hiểu lầm.
Thái độ Quan Doãn rất cung kính, nhưng thần thái không hề kiêu ngạo, không siểm nịnh, không hề có ý muốn nhượng bộ. Rõ ràng hắn không muốn cúi thấp đầu trước mặt Hô Diên Ngạo Bác.
- Không hiểu vì sao Chủ tịch thành phố Hô Diên cứ cho rằng chuyện vừa rồi không phải là hiểu lầm. Người vừa rồi là ai, Chủ tịch có quen biết sao? Nguyên nhân gì gây ra sự tình vừa rồi, ngài rõ ràng sao? Toàn bộ tiền căn hậu quả của câu chuyện này, ngài hiểu hết sao? Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng. Đang ngoài giờ làm việc, tôi và bạn bè tranh cãi cũng là chuyện rất bình thường. Tôi không cho rằng chuyện ấy cần phải nâng cao quan điểm, còn đến nỗi phải bôi đen hình tượng Bí thư Tưởng và Thành ủy, cách nói của ngài, tôi không chấp nhận.
Quan Doãn nói một phen đầy sức mạnh, không phải không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà là trực tiếp phản kích, chẳng những không chấp nhận chỉ trích của Hô Diên Ngạo Bác, ngược lại còn thêm hỏa lực hùng hậu, tất cả đánh trả trở về. Chẳng khác nào Chủ tịch thành phố Hoàng Lương và thư ký số một Thành ủy trình diễn một màn súng thật đạn thật đối kháng trực tiếp trước mặt mọi người.
- Tôi vừa rồi đã nhìn thấy rõ ràng cậu đánh đập người khác tàn nhẫn. Quan Doãn, mặc kệ cậu nói dối thế nào, vừa rồi cậu đánh đập người khác tàn nhẫn là không đúng, cậu nên nhận thức được sai lầm của mình.
Hô Diên Ngạo Bác tức giận không được như ý, muốn ép Quan Doãn phải cúi đầu nhận sai. Ông ta không tin dựa vào thân phận Chủ tịch thành phố Hoàng Lương như ông ta lại không thể ép được một thư ký.
Đám người vây xem xung quanh ngày càng nhiều. Ai cũng không ngờ, trước cửa Hội sở Thế Kỷ lại diễn ra một trận nội chiến Hoàng Lương, hơn nữa, lại là giằng co giữa Chủ tịch thành phố và thư ký số một. Những người đứng trong sân đều là những nhân vật có lai lịch, lập tức đã nghĩ thông suốt. Chuyện này diễn ra thật rất đáng xem. Ai thắng ai thua, không chỉ là kết quả đọ sức giữa Chủ tịch thành phố và thư ký số một, mà còn liên quan đến thể diện của đường đường Bí thư Thành ủy Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng.
- Thật xin lỗi, Chủ tịch thành phố Hô Diên, tôi không sai.
Quan Doãn bình tĩnh như thường, lại kiên quyết không chịu cúi đầu, chẳng những không cúi đầu, còn muốn xoay người rời đi.
- Tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Hắn nói dứt lời đã cất bước đi ngay. Thái độ không xem Hô Diên Ngạo Bác ra gì này vừa hiển lộ, lập tức dẫn đến một trận kinh hô của đám người xem xung quanh.
Có khí thế, có đảm lược! Mọi người tự nhận là có kiến thức rộng rãi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thư ký số một Thành ủy mạnh mẽ như vậy, dám công khai đối kháng với Chủ tịch thành phố. Mạnh mẽ như vậy, khiến người ta xem no mắt.
Ngay cả Trần Thiên Vũ cũng âm thầm bội phục. Biểu hiện của Quan Doãn còn cứng rắn hơn mấy phần y đã dự đoán trong lòng. Người trong quan trường, ai cũng muốn cứng rắn mạnh mẽ. Nhưng cứng rắn mạnh mẽ thì nhất định phải có thực lực hùng hậu làm lá chắn, nếu không, không phải là cứng rắn mạnh mẽ mà là gắng gượng chống chọi. Quan Doãn cứng rắn mạnh mẽ như thế, hiển nhiên trong bình tĩnh có mười phần lo lắng.
Trần Thiên Vũ thầm tiếc cho Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác muốn đả kích Quan Doãn, điểm xuất phát cũng không sai, nhưng sai là sai ở chỗ chọn thời gian và địa điểm không phù hợp. Cửa Hội sở Thế Kỷ, người nói năng cũng quyền quý, người lui tới không ai tầm thường. Đã không phải là nhân vật tầm thường cả, cứ dễ dàng đem sự việc quậy cho lớn lên lại không xong việc. Mà ông ta cũng chẳng nhìn xem Quan Doãn đi cùng ai. Chính là Tề Ngang Dương, đường đường là đệ nhất công tử tỉnh Yến. Mà cha Tề Ngang Dương lại là nhân vật số ba Tỉnh ủy, tay nắm quyền về nhân sự. Chuyện lên chức của Hô Diên Ngạo Bác ắt hẳn phải qua tay ông.
Hô Diên Ngạo Bác không ngờ Quan Doãn lại không cho ông ta chút mặt mũi nào, xem Chủ tịch thành phố như ông ta không hề tồn tại, đã xoay người rời đi. Ông ta không khỏi nổi trận lôi đình, bình thường ngay cả Tưởng Tuyết Tùng cũng phải nể mặt ông ta ba phần, giờ đáng cười chưa, một thư ký mà cũng dám xem thường ông ta, bèn lớn tiếng hét lên:
- Quan Doãn, đứng lại!
Bước chân Quan Doãn chỉ hơi ngập ngừng, rồi lại rảo bước về phía trước. Lưu Dương rốt cục cũng không nhịn nổi nữa. Chủ nhục tớ chết, thân là thư ký của Chủ tịch thành phố, nhất định phải giữ được uy quyền của Chủ tịch thành phố. Anh ta chạy tới vài bước, đến trước mặt Quan Doãn, cản đường đi của Quan Doãn lại.
Lưu Dương mới vừa chạy tới, bỗng nhiên cảm giác từ phía sau có một luồng lực mạnh mẽ đẩy tới, đứng thẳng không được, thân mình đột nhiên ngã tới phía trước, mà Quan Doãn cũng chợt né sang bên cạnh. Lưu Dương như một con chim tức giận, đánh về phía Hô Diên Ngạo Bác đang đứng sau Quan Doãn.
Nhìn thấy đầu Lưu Dương sẽ đập vào lòng Hô Diên Ngạo Bác, nếu dưới cái đẩy của Tề Ngang Dương, đầu Lưu Dương đụng vào ngực Hô Diên Ngạo Bác, theo sức đánh của anh lúc này, chắc chắn sẽ khiến Hô Diên Ngạo Bác ngã ngửa, chuyện sẽ trở nên rất lớn. Thử nghĩ xem, thư ký Chủ tịch thành phố đập vào người Chủ tịch thành phố, trước mắt bao người, Chủ tịch thành phố lại té ngã. Chuyện này nếu truyền đi, cái mặt dày của Hô Diên Ngạo Bác chẳng biết để đâu.
Quan Doãn cũng nhất thời kinh hãi. Tề Ngang Dương ra tay cũng quá, dùng sức mạnh thế làm gì kia chứ? Thân thể Lưu Dương, dùng một tay đã có thể đẩy anh ta, còn dùng cả hai tay. Tề Ngang Dương đúng là muốn Hô Diên Ngạo Bác xấu mặt trước mọi người mà.
Nhìn thấy Lưu Dương suýt nữa đã đụng vào ngực Hô Diên Ngạo Bác…