Cháu nghĩ một chút.
Kim Nhất Giai khoanh tay, bắt đầu đi vài bước, cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười
- Có rồi...
Quan Doãn cũng là lần đầu tiên nghe Kim Nhất Giai ngâm thơ, chỉ thấy bộ dạng rung đùi đắc ý của cô, thật sự buồn cười, lại cười không nổi, bởi vì Kim Nhất Giai tuy rằng hình tượng ngâm thơ rất trẻ con, nhưng thơ cô ngâm ra cũng rất tang thương, rất đau khổ!
- Huynh đệ phân tán giang hồ đi, sinh ly tử biệt tâm khó nhẹ. Hai mươi năm vừa cảm giác kinh hoa mộng, nhân thế tang thương bạc hạnh danh.
Hay cho một bài thơ nhân thế tang thương đau khổ kịch liệt vô cùng, câu câu chữ chữ để lộ ra hoài niệm thất lạc người thân và đau khổ đối với nhân sinh, thơ vừa ngâm xong, Kim Nhất Giai lại không cảm thấy cái gì, nhìn lại, không khỏi hoảng sợ, ông cụ Dung chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt!
Thơ của ông cụ Dung là giấc mộng huyện Khổng hai mươi năm, thơ của Dung Nhất Thủy là kinh hoa mộng hai mươi năm, chỉ là đổi tên địa điểm, lại chính là hoài niệm cuộc sống giống nhau, cũng khó trách ông cụ Dung nhất thời đau lòng khó nén.
Quan Doãn muốn khuyên ông cụ Dung vài câu, lại cảm thấy ngôn ngữ vô lực, hắn quen ông cụ Dung tới nay, ông cụ Dung cho tới bây giờ đều là bộ dạng bình tĩnh thong dong, đừng nói rơi lệ, cả ưu sầu cũng chưa từng có, ngoại trừ ngẫu nhiên mà toát ra tang thương cảm thán, ông gần như chính là một người chủ nghĩa lạc quan.
Nhưng hiện tại, khi ông nước mắt tuôn đầy mặt, Quan Doãn cảm thấy đau buồn, rốt cục cảm nhận được ông cụ mấy chục năm phiêu bạt vô định là trôi dạt biết bao, có nhà không trở về hoặc là khó về, ông cụ Dung dưới biểu tượng lạc quan về phía trước của ông, chịu bao nhiêu ly hợp thăng trầm của cuộc sống.
Kinh hoa mộng, huyện Khổng mộng, nhân sinh mộng, giấc mộng không giống nhau!
- Mang rượu tới!
Ông cụ Dung bỗng nhiên lại ngửa mặt lên trời cười to, thái độ phóng đãng, mơ hồ có thể thấy được tuổi trẻ hăng hái năm đó.
Không biết khi nào Tiểu Muội sớm đã chuẩn bị xong một chén rượu, ông cụ Dung vừa gọi, Tiểu Muội liền đúng lúc đem đến, ông cụ Dung tiếp rượu nơi tay, rầm rầm uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên lại đưa tay ôm Tiểu Muội:
- Đứa trẻ ngoan, bác không có phí công thương con.
Nói xong, lại khẽ vươn tay, nói với Kim Nhất Giai
- Cô bé Giai, bác viết một bài thơ tặng cho cha cháu.
- Cảm ơn bác Dung.
Kim Nhất Giai mang mặt cười, trong mắt treo nước mắt. Cô bị thái độ trẻ hóa của ông cụ Dung mà lây nhiễm, có lẽ cũng là bề trên trong nhà cô cũng có người trôi dạt, có thể bản thân cảm nhận được bi thương trong lòng ông cụ Dung, cho dù cô không có tự mình đã trải qua đoạn lịch sử làm cho người ta sinh ly tử biệt kia, nhưng là con gái nhà quan, đối với lịch sử có cảm nhận sâu xa hơn dân chúng bình thường có thể so sánh được.
So với xúc động của Kim Nhất Giai. Quan Doãn càng khiếp sợ hơn, ông cụ Dung chủ động đưa thơ cho Kim Toàn Đạo, là ý gì? Lại liên tưởng đến ý tưởng năm sau vào kinh của ông cụ Dung, hắn lại áy náy kinh hãi, hay là ông cụ Dung phải nhận tổ quy tông. Phải một lần nữa thành lập mạng lưới quan hệ rồi hả?
- Thơ hay!
Đang lúc Quan Doãn miên man bất định, ông cụ Dung đã hạ bút ngàn từ vung lên, viết một bài thơ dài, Tiểu Muội đứng gần nhất, lúc này cầm trong tay, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Hay cho một tận phụ cuồng danh ba mươi năm!
Tiểu Muội quả thật thông minh hơn người, chỉ nhìn hai lần liền thuộc thơ của ông cụ Dung, lúc này lanh lảnh ngâm nga đọc ra.
- Hôm qua hồng nhạn ân cần tới. Hoàng hôn pháo hoa tuổi lưu luyến. Kinh hoa một giấc chiêm bao dài mười bảy, tạm trú tha hương không trở về. Nhất gối Hoàng Lương rỗi năm tháng, lãnh nguyệt bạc phơ ám dung nhan. Hát vang một khúc lại lên đường, tận phụ cuồng danh ba mươi năm!
- Hay cho một tận phụ cuồng danh ba mươi năm!
Quan Doãn nhất thời tâm thần kích động, vỗ tay bảo hay, toàn bộ ý thơ hành văn liền mạch lưu loát, phóng đãng mà không mất thái độ ngạo nghễ với cuộc sống, trở lại quá khứ, viết hết lịch trình cả đời của ông cụ Dung.
- Tận phụ cuồng danh ba mươi năm...
Mẹ thì thào nói nhỏ
- Tận phụ cuồng danh ba mươi năm... Dung lão, trong nháy mắt ông rời kinh đã ba mươi năm, cũng nên quay về rồi.
Khi nói chuyện, mẹ cũng là buồn bã rơi lệ, lặng lẽ quay đầu qua một bên, khiến Quan Doãn không khỏi đau lòng một trận, hắn rất ít thấy mẹ rơi lệ, trong ấn tượng, mẹ vẫn còn kiên cường hơn so với cha, xem ra, ông cụ Dung đến, chạm đến chuyện cũ trước kia của mẹ.
Lại cẩn thận mà nghĩ, hiện tại lịch tây là năm 1997, lịch âm vẫn là năm 1996, ông cụ Dung rời kinh 30 năm, chẳng phải là nói chính là năm 1966 rời Bắc Kinh, trách không được ông tự xưng tận phụ cuồng danh ba mươi năm.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Bắc Kinh cảnh còn người mất, đã sớm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, là nên quay về xem rồi.
Trong thơ còn có một câu —— kinh hoa một giấc chiêm bao dài mười bảy —— chẳng lẽ là nói ông cụ Dung trước khi rời Bắc Kinh, ở Bắc Kinh sinh sống mười bảy năm, năm 1966 rời khỏi, đếm ngược mười bảy năm chính là... Quan Doãn lại nhất thời kinh hãi, nếu bài thơ này của ông cụ Dung là thực sự là viết thực..., trên cơ bản chuyện lớn cuộc đời của ông đều viết trong thơ.
Đương nhiên, con số trong thơ cũng có thể là giả, giống như Đỗ Mục mười năm vừa cảm giác Dương Châu mộng, kỳ thật thời gian sinh hoạt của Đỗ Mục ở Dương Châu chỉ có ba năm, nào có mười năm, mười năm chỉ là hình dung thời gian trôi qua cực kỳ dài lâu thôi.
Ông cụ Dung cuồng ca một khúc, lây nhiễm đến mọi người nhất thời thổn thức, sau khi ông cụ Dung đem bút lông quăng ra, cười ha hả:
- Tiểu Quan, bác đi ngủ, một giấc chiêm bao giải ngàn lo.
Phòng ở của Quan gia tuy rằng không ít, nhưng đột nhiên thêm ông cụ Dung và Kim Nhất Giai, Ôn Lâm, khẳng định không đủ, liền sắp xếp ông cụ Dung ở phòng Quan Doãn. Ông cụ Dung có lẽ thật sự say, nằm xuống liền ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Lý Lý cũng tới rồi.
Lý Lý tiễn Lãnh Phong, sau khi tan việc mới dám ra ngoài, sau khi anh ta đi vào, không thể thiếu lại một trận náo nhiệt. Quan Doãn thấy bạn nối khố tề tựu, lại có Kim Nhất Giai và Ôn Lâm bên cạnh, tuy rằng trong lòng đối với ông cụ Dung và mẹ quen biết như thế nào nghi ngờ rất nhiều, nhưng thời cơ không thích hợp, cũng không thể hỏi nhiều, đơn giản liền buông xuống nghi vấn, gọi Tiểu Muội, kêu Nhất Giai và Ôn Lâm, kêu Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, cùng nhau đi ra bên ngoài đốt pháo hoa.
Chức Trung hẻo lánh, cái tốt của hẻo lánh chính là nhiều chỗ trống trải, hơn nữa trước cửa Chức Trung có một sông nhỏ vô danh, nước sông sâu 1 mét, hiện đóng một tầng băng dày nửa thước, tuy là ban đêm, nhưng vì đón tết, ngọn đèn cửa Chức Trung sáng rõ, cố ý chống mấy cái đèn đường, tăng thêm rất nhiều không khí của ngày hội.
Quan Doãn nhớ rõ lúc còn nhỏ trong thôn, trời vừa tối liền tối đen một mảnh, cảnh tối lửa tắt đèn không khí trầm lặng, hiện tại điều kiện tốt rồi, trong thôn cũng lắp đèn đường, tuy nhiên chỉ tới lễ mừng năm mới mới thắp sáng. Chức Trung tuy rằng không ở thị trấn, nhưng dù sao cũng là trường học tốt trong toàn huyện, cửa ngoại trừ đèn đường, còn có đèn lồng và cờ màu, lễ mừng năm mới không khí đặc hơn, bỗng chốc liền thức tỉnh hồi ức của Quan Doãn.
Ôn Lâm còn tốt, từ nhỏ lớn lên ở huyện Khổng, đối với phong tục huyện Khổng vô cùng quen thuộc, Kim Nhất Giai thì không giống, cô là cô bé sinh trưởng ở Bắc Kinh, cho dù khi còn bé cũng qua năm mới rất có hương vị, nhưng lễ mừng năm mới ở nông thôn, vẫn là phá lệ lần đầu, gặp cái gì đều mới mẻ vô cùng, lôi kéo tay Tiểu Muội và Ôn Lâm, sôi nổi, tươi cười rạng rỡ.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đem một cái rương pháo, có pháo dài, cũng có pháo kép, còn có pháo hoa, giống như cùng quay về thời thơ ấu vui vẻ, Lý Lý cũng buông xuống dáng vẻ người tâm phúc của Bí thư huyện ủy, bỗng nhảy xuống sông, anh hơi béo đi trên băng vang lên tiếng kẽo kẹt, anh ta cũng không sợ, cười ha ha, cầm pháo nổ đặt lên băng, sau khi đốt, xoay người bỏ chạy.
Chạy trốn hơi gấp một tí, thoáng cái té ngã, pháo phía sau đã nổ vang rồi, có mấy cái bắn tới dưới chân Lý Lý, dọa tới Lý Lý vừa bò vừa lăn, chật vật cực kỳ.
Lưu Bảo Gia cười ha ha, cố ý trêu ghẹo, đốt một pháo kép ném xuống “ Phanh “ một tiếng ở dưới chân Lý Lý nổ vang, Lý Lý giận đến nổi giơ chân, chỉ vào Lưu Bảo Gia nói:
- Bảo Gia, cậu thật đúng là anh em tốt, không kéo tôi một cái, còn ném đá xuống giếng.
Lôi Tấn Lực cười ha hả, giơ tay kéo Lý Lý lên.
Ôn Lâm nhớ ra cái gì đó, kéo tay Quan Doãn:
- Đục vỡ băng, nổ cá chơi, được không?
Quan Doãn gõ trán Ôn Lâm:
- Em lại không ăn cá, nổ cá làm cái gì? Không ăn cá mà nổ cá, tổn hại người mà không lợi bản thân, chuyện như là vậy ngu nhất rồi.
- Trong sông này căn bản cũng không có cá được không? Em chính là cảm thấy thú vị.
Ôn Lâm lay động cánh tay Quan Doãn
- Em đã lâu chưa thấy qua nổ băng rồi, nổ một cái đi, được không? Lại nói, Nhất Giai khẳng định cũng muốn xem.
- Em nói với và Bảo Gia đi, anh không quản
Quan Doãn cười trộm.
Ôn Lâm tức giận, vung tay Quan Doãn:
- Anh không mở miệng, bọn họ ai dám nổ băng? Anh chính là cố ý chọc giận người ta.
- Tiểu Quan, nổ băng nổ như thế nào, chơi vui không, em cũng muốn xem.
Kim Nhất Giai học lại giọng điệu của ông cụ Dung, lấy giọng điệu nói
- Mau nổ một cái cho em xem.
Quan Doãn lại búng trán Kim Nhất Giai một cái:
- Cô gái tốt mọi nhà đấy, sao lại bạo lực như vậy?
- Em cứ muốn xem.
Kim Nhất Giai chơi xấu.
- Được rồi.
Quan Doãn liền lập tức thỏa hiệp
- Người ở xa tới là khách, hơn nữa lại không có hiểu biết gì, để cho em mở mang tầm mắt.
- Anh nằm mơ đi, anh mới không hiểu biết.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Kim Nhất Giai đưa xuống, rơi vào trên ngực Quan Doãn, động tác vô cùng thân thiết.
Ba người Lưu Bảo Gia nhìn, nhướn mày nháy mắt, vẻ mặt cười trộm. Tiểu Muội thấy, cười mà không nói, Ôn Lâm cũng là trong mắt hiện lên một tia mất mát và bất đắc dĩ, tuy nhiên có lẽ là lại nghĩ thông suốt cái gì, bỗng nhiên mặt giãn ra mỉm cười.
- Tôi đi lấy ngòi nổ.
Lưu Bảo Gia thấy Quan Doãn đồng ý, lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên, không bao lâu cầm ngòi nổ và đi ra, sau đó cùng Lôi Tấn Lực, Lý Lý cùng nhau xuống sông đục băng.
Mấy phút đồng hồ sau, đục một lỗ băng vừa vặn cất chứa được bình rượu, Lưu Bảo Gia ném bình rượu xuống, sau đó kéo dài kíp nổ, chạy tới trên bờ sông.
- Để em, để cho em.
Kim Nhất Giai lúc đàm phán nghiêm túc và cứng nhắc làm cho người ta sợ hãi, lúc làm nũng khi nhu tình làm cho người ta thương tiếc, khi chơi điên lớn mật cũng làm cho người ta kinh dị
- Em đến nã pháo.
Lưu Bảo Gia cũng không dám cho Kim Nhất Giai, nhìn về phía Quan Doãn, Quan Doãn hơi nghĩ, gật đầu:
- Cho cô ấy đi, làm cho cô ấy điên một phen.
- Mới không phải điên.
Kim Nhất Giai liếc Quan Doãn một cái, tiếp nhận kíp nổ, không nói hai lời liền lắp pin, khi mấy người đều không có chuẩn bị tâm lý thật tốt “ Oanh “ một tiếng vang thật lớn vang lên, nước sông bị tạc nảy lên cột nước cao hơn 10m.
- A!
Kim Nhất Giai hưng phấn kêu to.
- A!
Ôn Lâm kinh hãi kêu to.
Sau một lát, nước sông mới hạ xuống, rầm rầm bắn tung tóe toàn thân mấy người, trong tiếng kêu vui vẻ của mấy người, tết âm lịch năm 1997, cứ như vậy mà tới.
Cũng may, sau khi nước sông hạ xuống, không có làm ướt di động của Quan Doãn, di động Quan Doãn đột nhiên vang lên, cầm qua nhìn, là Tề Ngang Dương gọi đến. Quan Doãn cũng không nghĩ nhiều, thuận tay liền nghe điện thoại.
Quan Doãn cũng không biết rằng, điện thoại của Tề Ngang Dương, là một lần biến chuyển quan trọng trong đời hắn.