[Dịch] Quan Vận

Chương 264 : Khoảnh khắc tốt đẹp




Tuy Kim Nhất Giai đã từng du học, có kiến thức rộng rãi, hơn nữa cô lại là người kinh doanh, nhưng cô cũng không phải là một cô gái quá cởi mở, lại thêm gia giáo của họ Kim rất nghiêm khắc. Từ nhỏ, cô đã luôn được mẹ giáo dục rằng làm con gái phải biết tự trọng, ngay cả tay cũng không tùy tiện để đàn ông nắm. Làm con gái nếu không biết yêu bản thân mình thì chỉ là chính mình chịu thiệt thôi.

Cô gái không biết tự trọng, thì không người đàn ông nào lại yêu quý cô ta như hòn ngọc quý trên tay.

Kim Nhất Giai luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ mình, đến giờ vẫn luôn thủ thân như ngọc. Cũng chính vì sự tự trọng của cô mà cô mới có danh hiệu đệ nhất thiên kim ở thủ đô.

Ngoài ra, còn những điều khác nữa. Cô khác với những cô gái phóng túng vì cô có yêu cầu với bản thân vô cùng nghiêm khắc. Cô biết, buông thả phóng túng một lúc sẽ chuốc hận to hơn.

Cô đã gặp nhiều cô gái vì quan hệ tình dục điên cuồng mà mất cả khả năng sinh sản, lại đã gặp không ít những cô gái hút hít đến như một cái xác không hồn, chưa đến ba mươi tuổi mà đã đến những phút cuối của cuộc đời. Phóng túng sung sướng nhất thời đổi lại là hối hận vô tận nhưng lại không còn đường để quay về. Cho nên, Kim Nhất Giai bị ràng buộc bởi nhưng lời giáo huấn của gia đình, sau khi tận mắt nhìn thấy nỗi đau khổ của nhiều người, cô liền quyết định, cả đời này cô sẽ chỉ yêu một người, cũng chỉ cho mỗi mình người ấy, quyết không buông thả bản thân.

Lúc này đến Hoàng Lương tìm Quan Doãn, Kim Nhất Giai công tư vẹn cả đôi đường. Năm trước vẫn còn muốn đến huyện Khổng một chuyến, làm rõ những tài khoản dự án đầu tư vào huyện Khổng, thật ra thăm Quan Doãn cũng là mục đích chủ yếu, nhưng lại giấu sau mục đích công tác, không muốn cho người khác biết.

Cô yêu Quan Doãn, tình nguyện đào hôn vì hắn, cũng tình nguyện làm tất cả vì hắn. Nhưng nếu bây giờ lại nói phải lấy thân báo đáp, cô nhất thời không thể tiếp nhận được.

- Hả cái gì?

Quan Doãn kéo Kim Nhất Giai.

- Nhà anh có hai phòng ngủ một phòng khách. Anh ở một phòng, em ở một phòng. Em muốn đi đâu? Anh là người tùy tiện sao?

- Anh!

Kim Nhất Giai bị Quan Doãn nói, tức giận đến đỏ cả mặt, đẩy Quan Doãn, tức giận nói:

- Anh thật khinh người, em nghĩ gì chứ? Em là con gái, đương nhiên phải có ý thức tự bảo vệ rồi. Đàn ông luôn hư hỏng, mẹ em nói, đừng bao giờ cho đàn ông có cơ hội.

- Được rồi, được rồi. Về nhà đi, tối nay anh nấu cơm cho em ăn.

Quan Doãn thấy Kim Nhất Giai thật sự tức giận, hắn trái lại còn cười ha ha. Hắn thích bộ dáng Kim Nhất Giai vừa tức giận vừa gấp gáp như thế, ba phần xinh đẹp lại bảy phần quyến rũ, khiến người ta thưởng cảnh đẹp cũng vui lây.

Kim Nhất Giai lại vui vẻ ngay, bàn tay nhỏ bé lướt qua, bị Quan Doãn nắm lấy. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai người tay trong tay, như đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, bước chầm chậm trên đường phố Hoàng Lương, tựa vào nhau, thắm thiết vô cùng.

Khó có được những lúc tự do cùng Quan Doãn sánh bước chầm chậm, Kim Nhất Giai đắm chìm trong hạnh phúc. Có thể nói Quan Doãn là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên khiến cô động lòng. Cô với Quan Doãn đã qua một đoạn đường gió tuyết gian nan, tuy rằng ánh rạng đông vẫn xa xôi như trước, nhưng ít ra cũng phải quý trọng hạnh phúc trước mắt.

Trong lòng Quan Doãn cũng ấm áp ngọt ngào. Tuy rằng giữa hắn và Kim Nhất Giai còn có Hạ Lai chắn ngang, nhưng sau khi chịu đựng được thời gian khó vượt qua nhất, hắn tạm thời chôn sâu Hạ Lai trong lòng, không nghĩ thêm gì nữa. Không phải trả thù Hạ Lai đã tuyệt tình, cũng không phải muốn buông tay Hạ Lai, mà hắn muốn bình tâm suy nghĩ, hắn rốt cuộc là Hạ Lai nhiều hơn, hay yêu Kim Nhất Giai nhiều hơn.

Quan Doãn không biết được, khi hắn và Kim Nhất Giai đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì cách hắn và Kim Nhất Giai không xa, có hai ba người đang bám theo, lén lén lút lút, hiển nhiên chẳng phải người tốt lành gì.

Tầm hai ba người đã bắt đầu theo dõi từ phố quà đặc sản, đã theo đuôi Quan Doãn và Kim Nhất Giai hơn nửa tiếng. Nếu bình thường thì đã bị Quan Doãn phát giác. Quan Doãn trời sinh mẫn cảm, có thể phát hiện ngay đối với những gì khác thường xung quanh. Khi hắn còn nhỏ, có lần đi chùa, phía sau có tên trộm theo hơn mười mét đã bị hắn phát hiện ra.

Nhưng tình hình hôm nay khá đặc biệt, cảm nhận được bàn tay dịu dàng của Kim Nhất Giai trong lòng bàn tay, nhất thời say mê, vô tư không phát hiện được nguy hiểm phía sau đang tới gần.

Từ đường lớn rẽ vào ngõ nhỏ, tiến vào đường Lâm Giai. Lâm Giai là một con đường nhỏ, đèn đường ẩn trong tàng cây cao, mờ ảo, không sáng sủa lắm. Hơn nữa giờ lại là giờ cơm chiều, trên đường vắng người. Có một đoạn đường vì đang giải phóng mặt bằng, người dân đã rời đi. Cả đoạn đường hơn trăm mét, gần như không có bóng người.

Quan Doãn và Kim Nhất Giai đi trên đoạn đường vắng vẻ không có chút cảm giác nào, ngược lại vì không có người quấy rầy mà cảm nhận được sự yên lặng đẹp đẽ. Hai người vừa đi vừa nói, vẫn nắm tay nhau như trước, trong phút chốc đã đi sâu hơn mười mét.

Cái đuôi phía sau nhận thấy đây đúng là thời cơ tốt nhất. Mấy người tụ lại bàn tính, liền chuẩn bị hạ thủ. Ba người chia thành hình tam giác, đột ngột tiến về phía trước. 50 mét, 30 mét, rồi 20 mét… Nhìn thấy đã gần tới, bỗng nhiên từ trong một góc tối nhảy ra mấy người. Những người này như thần binh trời giáng, lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động, ra tay như gió, xuống tay như điện, hai quyền ba cước đã đánh ngã ba cái đuôi. Từ phía sau lại có một chiếc xe bít bùng xuất hiện, ba cái đuôi bị quẳng lên xe.

Quan Doãn rốt cuộc đã nhận động tĩnh khác thường phía sau, nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe bít bùng chạy qua, lôi theo lá rơi trên đường, cũng mang đến một hơi thở lạnh lẽo, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn kỹ, đó là xe tải không có biển số, lại không phải là xe mới, trong lòng hắn hốt hoảng. Không xong rồi, bị người khác theo dõi rồi.

Tuy Phong Huống đã chết, Trịnh Hàn cũng bị trừ khử, nhưng dù sao Hoàng Hán vẫn còn, Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh vẫn sừng sững chưa đổ. Nói cách khác, dù Trịnh Thiên Tắc hiện giờ bị tổn thất trầm trọng và cụp đuôi làm người, nhưng thực lực vẫn còn hùng hậu, muốn hạ độc thủ với hắn thì vẫn còn cơ hội lớn như cũ.

Nếu là bình thường, Quan Doãn cũng không sơ ý như vậy. Nhưng vì có người đẹp bên cạnh khiến hắn nhất thời trầm mê. Quả nhiên, không phải là sắc đẹp làm mê người, mà là người tự mê sắc.

Cũng vì Hô Diên Ngạo Bác yên tĩnh được một thời gian ngắn, mà Trịnh Thiên Tắc cũng đã thu hết móng vuốt lại, tạm thời gió yên biển lặng khiến hắn sinh ra ảo giác, nghĩ rằng Trịnh Thiên Tắc bỏ qua việc hạ độc thủ với hắn. Nhưng giờ xem ra, quan hệ đối địch giữa hắn và Trịnh Thiên Tắc vẫn là anh chết tôi sống.

Quan Doãn nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đã đi xa. Trực giác nói cho hắn biết, trong xe tải chắc chắn cũng có đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn. Rốt cuộc là ai đã cứu hắn trong thời khắc mấu chốt này. Hắn không đoán được, nhưng hắn cảm giác, thế cục Hoàng Lương quá phức tạp, ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đứng sừng sững ở ngoài, ngoại trừ quan hệ chằng chịt phức tạp của ba dòng họ lớn, dường như lại có thêm một thế lực từ bên ngoài tham gia vào, đang âm thầm vô tình hữu ý phá hỏng bố cục của Trịnh Thiên Tắc.

Họ rốt cuộc là ai? Xe tải khuất dần, ngay cả đèn cũng không thấy nữa, Quan Doãn cũng thu hồi suy nghĩ, lại nghĩ đến nhân vật đứng sau vụ án Phong Huống và Trịnh Hàn. Hay người ấy với người trong xe tải đã cứu hắn chỉ là một người?

Xe tải chạy nhanh ra khỏi mấy trăm mét. Đã không còn thấy bóng dáng mơ hồ của Quan Doãn và Kim Nhất Giai nữa, người ngồi sau xe mới ngưng nhìn, trong ánh mắt có sự quan tâm lờ mờ.

Khi ánh mắt của y nhìn đến ba người đang bị trói chặt kia, sự quan tâm kia lại biến thành âm u lạnh lẽo.

- Giải quyết thế nào?

Người bên cạnh hỏi.

Y không nói lời nào, chỉ đưa tay phải ra, sau đó nắm chặt nắm tay. Mấy người trên xe đều hiểu ý của y, lạnh lùng gật đầu.

Ba người bị trói sợ đến phát run, nhưng lại bị trùm đầu, không thấy rõ người trên xe là ai. Một người trong đó đánh bạo hỏi:

- Các người là ai? Tao là thủ hạ của Triệu lão đầu. Trên địa giới Hoàng Lương này, không ai dám leo lên đầu Triệu lão đầu ngồi. Triệu lão đầu là thủ hạ thứ tư của Trịnh lão đại. Đắc tội Triệu lão đầu chính là đắc tội với Trịnh lão đại. Đắc tội với Trịnh lão đại thì sẽ không còn đường sống ở Hoàng Lương…

“Bốp!” Mặt gã ăn một cái tát. Lập tức nửa bên mặt sưng phồng lên. Gã bị tát kêu la ầm lên, giận dữ nói:

- Bọn bây có gan thì giết hết chúng tao đi, nếu không, đợi điều tra ra bọn bây là ai, bọn bây không đứa nào chạy thoát…

Xe thoáng chốc dừng lại. Ba người bị đá một cước rớt xuống xe. Từ trên xe, có hai người nhảy xuống theo, trong tay đều cầm côn gỗ, thủ pháp chuyên nghiệp, xuống tay rất chính xác. Chỉ đánh ba cái. Cú thứ nhất đánh gãy đùi phải một người, cú thứ hai đánh gãy chân trái một người, cú thứ ba đánh gãy cánh tay phải người còn lại.

Đánh gãy tay gãy chân chỉ là biện pháp cảnh cáo việc hạ độc thủ sau lưng. Nếu còn dám động đến Quan Doãn, thì sẽ đánh đến tàn phế.

Không để ý đến ba người đang gào khóc thảm thiết, chiếc xe tải nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Từ đầu đến cuối, ba người bị đánh đều không nhìn thấy rõ được bộ dạng của đối thủ, cũng không biết được người chỉ huy trong chiếc xe tải ấy rốt cuộc là ai.

Một lúc lâu sau, người cầm đầu ngồi phía sau xe tải mới chịu nói một câu:

- Sau này nhớ để ý đến nhất cử nhất động của Trịnh Thiên Tắc… Còn nữa, phải bảo vệ nghiêm ngặt an toàn của Quan Doãn.

- Vâng.

Mấy người đồng thanh đáp, thái độ kính cẩn nghiêm túc.

Nếu Quan Doãn nghe được giọng nói của người này, nhất định hắn sẽ chấn động. Chẳng phải ai khác, đó chính là kẻ đứng đầu Ngũ hổ tướng – Hoàng Hán.

Lúc này Quan Doãn và Kim Nhất Giai đã về tới nhà. Căn nhà gần hai tháng chỉ có một người đàn ông độc thân ở, chắc chắn sẽ không sạch sẽ và ấm áp. Quan Doãn cũng chỉ là thư ký, không phải lãnh đạo, cũng không phải là người có đủ tư cách có nhân viên phục vụ giúp hắn dọn dẹp quét tước. Căn nhà của hắn rất bừa bộn.

Cũng may, Quan Doãn từ nhỏ đến lớn đã là một người thích sạch sẽ. Căn nhà hắn so với nhà của nhiều người đàn ông độc thân khác chắc chắn sạch sẽ hơn rất nhiều. Nhưng qua đôi mắt nhìn đâu cũng thấy vi trùng của Kim Nhất Giai, căn nhà của Quan Doãn vô cùng bẩn thỉu, gần như không có cách nào để bước vào.

Quan Doãn đi nấu cơm, Kim Nhất Giai bèn xắn tay áo lên dọn dẹp. Cô cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len bó sát người, tôn lên dáng người đẹp mê hồn, tròn trịa mà không quá đẫy đà, nhiều hơn một tí thì béo, nhưng ít hơn một tí lại gầy, gần như hoàn mỹ.

Nhất là khi cô xoay người, đôi mông đầy đặn như trăng tròn, cùng với tấm lưng để lộ da thịt nõn nà như ngọc. Tình cảnh này khiến người ta hoa mắt, mê mẩn hồn phách.

Quan Doãn chỉ làm vài món ăn đơn giản, mở một chai rượu vang. Trong lúc hắn rót cho Kim Nhất Giai một ly, thì Kim Nhất Giai hoảng hốt đẩy ly rượu ra:

- Không thể uống rượu, say rượu sẽ mất lý trí.

Quan Doãn cười ha hả:

- Ngày tốt, cảnh đẹp, lòng vui, chuyện hay, bốn điều kiện hiếm có giờ đã đầy đủ rồi. Nếu đã là ngày tốt cảnh đẹp, thì cũng không thể bỏ qua sắc đẹp trước mắt.

- Hả?

Mặt Kim Nhất Giai đỏ bừng, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng rụt rè như dê đợi làm thịt.

- Quan Doãn, anh muốn làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.