- Tôi lập tức đến.
Trịnh Thiên Tắc chẳng quan tâm hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này cúp điện thoại, quay đầu lại chỉ lo lắng nói một câu với Hoàng Hán liền chạy nhanh đi.
- Tôi có việc đi trước, cậu chuẩn bị một chút.
Hoàng Hán không trả lời, đứng tại chỗ bất động, chăm chú nhìn Trịnh Thiên Tắc biến mất ở xe chuyên dụng số 1 cục thành phố ở phía xa, khóe miệng toát ra một ý cười như có như không, ở trong bóng đêm, sắc mặt của anh ta một nửa ở dưới ánh đèn, một nửa trong bóng đêm, làm cho người ta nhận không rõ anh ta mặt nào là thật mặt nào là giả.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh ta cũng vang lên.
- Cục trưởng Hoàng, Cư Tiểu Dịch trong đêm rời khỏi Hoàng Lương, men theo quốc lộ về hướng bắc.
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh bức thiết tình báo của Hoàng Hán
- Muốn áp dụng biện pháp cản đường không?
Trầm ngâm trong chốc lát, Hoàng Hán chậm rãi nói:
- Không cần, để cô ta đi.
- Có cần thông báo cục trưởng Trịnh không?
Người tình báo trong điện thoại lại truy hỏi một câu.
- Tiếp tục theo dõi được rồi, để tôi thông báo cục trưởng Trịnh.
Sau khi Hoàng Hán cúp điện thoại, chắp tay sau lưng ở bờ sông đi tới lui vài bước, như có điều suy nghĩ.
Qua hồi lâu, anh ta mới lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số xếp tại vị trí thứ nhất của Trịnh Thiên Tắc, hơi lắc đầu, do dự một lát, vẫn là không gọi đi.
Trịnh Thiên Tắc bỏ lỡ cơ hội trước tiên biết Cư Tiểu Dịch trốn đi, cũng mất đi thời cơ tốt nhất chặn lại Cư Tiểu Dịch, mà thời cơ thoáng qua, một khi bỏ qua, liền vĩnh viễn không quay lại.
Lúc Trịnh Thiên Tắc khẩn cấp gặp Hô Diên Ngạo Bác, lúc Cư Tiểu Dịch một đường hướng bắc chạy như điên, Quan Doãn và Tề Ngang Dương cùng với Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Trần Kiều ở cùng nhau. Ở khách sạn Triệu Vương nổi tiếng lâu đời Hoàng Lương dùng cơm.
Khách sạn Triệu Vương là một trong khách sạn xa hoa nhất Hoàng Lương. Đàm tiếu có quyền quý, lui tới không áo vải, chọn chỗ này dùng cơm là ý kiến của Tề Ngang Dương, một là vì chúc mừng trận chiến mở màn ở Hoàng Lương thắng lợi, hai là cả ngày chưa có ăn cái gì đàng hoàng, Tề Ngang Dương khẩu vị mở rộng, muốn ăn no nê.
Còn có một nguyên nhân là, thu hoạch từ trên người Cư Tiểu Dịch khá phong phú, khiến tâm tình Tề Ngang Dương rất tốt.
Đương nhiên, Quan Doãn so với tâm tình của anh ta càng tốt hơn.
Tuy rằng còn chưa biết rõ Cư Tiểu Dịch lưu lại một chuỗi con số là có ý gì. sử dụng như thế nào, nhưng Quan Doãn hiện tại tin rằng, một chuỗi con số này tuyệt đối là tuyệt mật, giống như lời Cư Tiểu Dịch nói, hẳn là toàn bộ gia sản của Trịnh Thiên Tắc.
Gia sản chính là tính mạng, tính mạng gia sản của Trịnh Thiên Tắc ở trong tay, có lý nào lại không vui?
Đêm qua, cảnh tàn sát khốc liệt, gian nan vất vả, đêm nay ngợp trong vàng son, phong hoa tuyết nguyệt, thật đúng là cách biệt một trời, chẳng qua trong hàng của Quan Doãn, đã không có Tô Mặc Ngu làm nền. Tất cả đều là một nhóm đàn ông, không khỏi đơn điệu đi một tí. Nhất là ở khách sạn Triệu Vương cao cấp như vậy, khách lui tới đều có khách nữ đi cùng, có vẻ như mấy người Quan Doãn không phù hợp.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương hào hứng lên cao, mới không để ý tới ánh mắt người chung quanh, mấy người xuyên qua đại sảnh, đi tới phòng phủ Đại tướng quân đã đặt trước, Tề Ngang Dương ngồi ở chủ vị, Quan Doãn thứ hai, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực nhường Trần Kiều ngồi phía trên. Hai người ngồi ở vị trí cuối.
Tề Ngang Dương cũng không thèm nhìn tới thực đơn, hào phóng vung tay lên:
- Hễ là đặc sắc, mỗi món một phần, rượu thì lấy Mao Đài, phải là lâu năm nhất ở đây. Tôi đối với phục vụ của các anh không có yêu cầu. Chỉ có một điều, cam đoan phủ Đại tướng quân của chúng tôi lên đồ ăn nhanh nhất. Mặc kệ ai gọi và đồ ăn giống chúng tôi, tôi muốn lên đầu tiên, đầu tiên, biết có ý gì không? Muốn chính là chiếm số 1.
Nhân viên phục vụ là một cô gái ngoan ngoãn, bộ dáng nhiều lắm mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng rụt rè hẳn là mới vào ngành không lâu, cũng không biết là hệ thống sưởi phòng thượng hạng hơi mạnh hay là cô bị khí thế của Tề Ngang Dương áp bức, khuôn mặt đỏ đến giống cây táo khiến người yêu thích, lộ ra vẻ đẹp tự nhiên chưa chải chuốt.
- Vâng, tiên sinh, tôi cam đoan Đại tướng quân phủ lên cơm nhanh nhất.
Âm thanh của cô nhỏ đến giống như muỗi, hơi hơi cúi người, giống như hoảng sợ chạy mất.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức... em Quan, cậu khẳng định nghĩ không ra, đây mới là loại hình tôi thích. Cậu nói, tôi có phải rất giả dối hay không?
Hoá ra Tề Ngang Dương thích cô gái có vẻ đẹp tự nhiên, ngẫm lại Tô Mặc Ngu các mặt đều có thể nói hoàn mỹ, chỉ có điều dù sao cũng là cô gái miền nam, bộ dạng tinh xảo đi một ít không nói, còn thích trang điểm, cố tình Tề Ngang Dương thích lại là cô gái đơn giản tự nhiên, có lẽ duyên phận giữa người và người, thật sự chỉ thiếu một bước.
Một bước, liền gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Tối hôm qua, sau khi cứu Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương lúc này quyết định suốt đêm đưa Tô Mặc Ngu rời khỏi Hoàng Lương. Tô Mặc Ngu thoát khỏi nguy hiểm không lâu sau, khí sắc liền tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa hoàn hồn, cũng đã không run rẩy nữa, sau khi trang điểm lại, lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngạo nghễ
Chỉ có điều dưới sự ngạo nghễ, lúc gặp lại Quan Doãn, thêm một tí tâm tình phức tạp khó tả, dường như kiêu ngạo của cô ở trước mặt Quan Doãn giống như rách nát khắp đất. Cô dường như có lời gì muốn nói với Quan Doãn, lại khó có thể mở miệng, có lẽ là nhớ tới lúc ấy nhào vào trong lòng Quan Doãn tận tình khóc, một người ở thời điểm bất lực nhất, người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô giống như một luồng ánh sáng, sẽ vĩnh viễn khắc sâu tận đáy lòng.
Tô Mặc Ngu có lẽ còn muốn nhào vào lòng Tề Ngang Dương cảm thụ ấm áp của anh ta, nhưng vẻ mặt thản nhiên của Tề Ngang Dương cùng ánh mắt cũng không nhiệt liệt làm cho cô nhìn mà dừng bước, cuối cùng lúc rời khỏi Hoàng Lương, không có lồng ngực để cho cô dựa vào, không có một cái cảng nào để cho cô nghỉ ngơi, bóng lưng cô cô đơn mà bi thương trong nháy mắt biến mất ở trong bóng đêm, Quan Doãn rõ ràng nghe được tiếng vỡ nát của lòng cô.
Mà Tề Ngang Dương luôn luôn là vẻ mặt hờ hững, tuy rằng cũng biểu hiện ra quan tâm Tô Mặc Ngu đầy đủ, lại luôn có một loại cảm giác xa cách, Quan Doãn nhìn ra, Tề Ngang Dương là cố ý gây nên, anh ta không muốn để Tô Mặc Ngu đối với anh ta dùng tình quá sâu.
Nếu Tô Mặc Ngu không phải mối tình đầu của Tề Ngang Dương, nếu tình cảm giữa cô và Tề Ngang Dương không phải có quá nhiều gút mắc, Quan Doãn lại không tiếc mượn bờ vai của hắn dùng một chút, hắn tuy rằng không phải người đàn ông bác ái thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng hiểu được che chở nỗi đau của phụ nữ lúc bất lực nhất. Chỉ có điều chung quy không muốn khiến Tề Ngang Dương khó xử, hơn nữa hắn hiện tại nợ một tấm chân tình khó trả, vẫn là không cần lại tham gia thế giới tình cảm yếu ớt của Tô Mặc Ngu cho thỏa đáng.
- Mỗi người đều có tiêu chuẩn thẩm mỹ của chính mình, loại hình anh thích, tôi cũng thích, nhưng tôi không nhất định muốn dựa theo tiêu chuẩn này lựa chọn hôn nhân. Kỳ thật tôi lại cảm thấy, không nhất định phải cố ý theo đuổi hoàn mỹ.
Lời nói của Quan Doãn có ý khuyên giải, hắn cảm thấy Tô Mặc Ngu và Tề Ngang Dương khá xứng, ít nhất Tô Mặc Ngu luôn chung tình với Tề Ngang Dương, lại là mối tình đầu, hiện tại làm sao còn có thể tìm kiếm được mối tình đầu thuần khiết mà tốt đẹp? Bỏ qua thì thật là đáng tiếc
- Phụ nữ quá hoàn mỹ là nữ thần, mà nữ thần không dùng để cùng chung sống, chỉ là dùng để chiêm ngưỡng.
Tề Ngang Dương khoát tay áo:
- Em Quan cậu không cần khuyên tôi, tôi quen Mặc Ngu hơn mười năm, hơn mười năm cùng một chỗ, trình độ thân thiết chỉ giới hạn ở bắt tay, cậu nghĩ rằng tôi không có cố gắng qua? Tôi luôn luôn cố gắng, cố gắng gần mười năm, sau đó vẫn là buông tay, vì sao? Tôi thuyết phục không được chính mình, vì yêu mà yêu, là thần, vì được yêu mà yêu, là người, có khi tôi cũng khinh thường chính mình, vì sao không thể được Mặc Ngu yêu cảm động mà đi yêu cô, chẳng lẽ tôi cả một con người cũng làm không được? Nhưng không có cách nào, tôi phát hiện tôi quá cố chấp rồi, tôi là người chủ nghĩa hoàn mỹ.
Quan Doãn không nói, trầm mặc gật gật đầu, thôi đi, hắn cả phiền phức của mình còn không giải quyết được, cũng đừng có khuyên bảo vấn đề tình cảm của người khác, hiện tại Hạ Lai và Kim Nhất Giai còn là gút mắc ở trong đầu hắn, bỏ xuống không được, là phiền nhiễu lớn nhất ngoại trừ Trịnh Thiên Tắc trong giai đoạn này của hắn.
Không bao lâu liền lên đồ ăn, tổng cộng hơn mười món, đồ ăn phong phú, bề ngoài đẹp mắt, làm cho người ta khẩu vị mở rộng ra, sắc đẹp mỹ thực đều là đàn ông yêu nhất, Quan Doãn động đậy ngón trỏ việc đáng làm thì phải làm nói:
- Đến đây, bắt đầu, đừng khách khí, dù sao hôm nay Tề tổng tính tiền, ăn thoải mái.
Tế Ngang Dương vui vẻ:
- Muốn ăn nghèo tôi? Cứ việc phóng ngựa lại đây.
Mấy người cười ha hả, bắt đầu đấu tranh ăn cơm. Cũng đừng nói, đều thực sự đói bụng, sức chiến đấu kinh người, mười mấy món ăn không bao lâu đã bị gió cuốn mây tan tiêu diệt hơn phân nửa. Quan Doãn cảm thấy mới lửng dạ, Tề Ngang Dương so với hắn còn đói, gặp đồ ăn không đủ, liền gọi nhân viên phục vụ.
Vẫn là cô gái rụt rè lúc trước, cô đứng ở trước mặt Tề Ngang Dương, khuôn mặt lại thẹn đỏ như quả táo, cô câu nệ cúi đầu xem mũi chân:
- Rất xin lỗi Tề tiên sinh, đồ ăn của ngài còn hai món chưa lên...
Ánh mắt Quan Doãn dừng ở tấm thẻ trước ngực của cô, mặt trên tên là Trương Bình Quả, không khỏi không kìm nổi cười, khuôn mặt của cô thật đúng là giống táo đỏ, không ngờ tên cũng gọi là cây táo, thật có ý nghĩa, xem bộ dạng cô ngượng ngùng, hẳn là ngày đầu tiên đi làm, hắn liền nói tiếp:
- Không phải nói phủ Đại tướng quân chúng tôi lên đồ ăn trước tiên?
Phòng cao cấp khách sạn Triệu Vương đặt tên rất có ý nghĩa, cái gì phủ Đại tướng quân, phủ Thượng Đại Phu, điểm tướng đài, hoàng cung, vv, có phải có phân cấp bậc hay không, không thể hiểu hết, nhưng theo quy cách mà nói, phủ Đại tướng quân coi như là gian phòng tương đối cao cấp trong gian phòng trang nhã, về lý nên ưu tiên mang thức ăn lên.
- Có hai món ăn, nguyên liệu không nhiều lắm, Tề tiên sinh gọi, khách điểm tướng đài cũng gọi, hiện tại nguyên liệu không đủ, phòng bếp đang nghĩ cách...
Trương Bình Quả bất an nói, đầu cúi thật thấp xuống.
Thật sự là một cô nàng đơn thuần, Quan Doãn âm thầm lắc đầu, nếu là một nhân viên phục vụ thành thục, nhất định sẽ lấy nguyên liệu hỏng rồi làm lý do để qua loa tắc trách, cô ngược lại, nói thẳng nói thật, lần này liền chọc giận Tề Ngang Dương.
- Ý của cô là nói, tôi gọi hai món ăn trước, khách Điểm Tướng Đài gọi sau, sau đó đồ ăn đưa Điểm Tướng Đài không để cho Đại tướng quân hả?
Tề Ngang Dương nghe ra thứ tự trước sau, giận tím mặt
- Còn có quy tắc thứ tự đến trước sau hay không? Gọi giám đốc các cô lại đây, hai món ăn nếu lên không nổi, hôm nay cả bàn đồ ăn, tôi một phân tiền cũng không trả.
Trương Bình Quả gần như muốn khóc:
- Tề tiên sinh, rất xin lỗi, là lỗi của tôi, đừng kêu giám đốc chúng tôi, giám đốc đến, tôi liền mất việc. Tôi không dám đến Điểm Tướng Đài, khách Điểm Tướng Đài rất hung dữ...
Một câu nói kia càng làm cho Tề Ngang Dương nổi trận lôi đình, y vỗ bàn:
- Rất hung dữ? Tôi lại muốn xem, ông ta có thể hung dữ bao nhiêu.
Khi nói chuyện, Tề Ngang Dương đẩy cửa đi ra ngoài, Quan Doãn lo sợ được mất, theo sát phía sau.
Trùng hợp, Điểm Tướng Đài sát vách Phủ Đại tướng quân, Quan Doãn muốn khuyên Tề Ngang Dương không nên kích động, lại không giữ chặt, Tề Ngang Dương một tay liền đẩy cửa Điểm Tướng Đài ra.
Đồng thời cũng đẩy ra một cánh cửa khác của cuộc đọ sức chính trị.