[Dịch] Quan Vận

Chương 23 :  Nguồn gốc của vấn đề




Quan Doãn và ba người bạn, đứng xen lẫn trong quán bi-a, tất cả đều là sinh viên đứng đắn, sau tốt nghiệp đều phân phối tới các huyện các xã, thị trấn, hôm nay cố ý ở quán ở bi-a chơi bóng, một là vì hỏi thăm tình hình, hai là vì Quan Doãn.

Nhìn từ bên ngoài, vấn đề của sông Lưu Sa là thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành tranh đoạt nguồn nước, khi không rõ chân tướng trong mắt lãnh đạo Huyện ủy, dường như dân chúng thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành đã bởi vì sông Lưu Sa mà tranh chấp đến mức không đội trời chung, thực ra cũng không phải vậy, sau lưng mấy lần tranh nước gây rối, cũng không có nhiều thôn dân tham gia, đại bộ phận người gây rối là đám thanh niên không nghề nghiệp của thị trấn Phi Mã và thanh niên xã Cổ Doanh Thành.

Nói cách khác là có người cố tình thúc đẩy tạo ra sự kiện bạo loạn.

Trong vài lần tranh cãi đánh nhau, Lôi Tấn Lực, Lưu Bảo Gia, Lý Lý đều ở đấy nên có tác dụng rất trọng yếu.

Vấn đề ở Sông Lưu Sa, Quan Doãn nhận thấy, có thể lớn có thể nhỏ. Lớn, có thể bay lên đến tầm cao chính trị, liên quan đến kế sinh nhai của tám vạn nông dân ở thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành, quan hệ đến Lý Dật Phong và Lãnh Phong ai thắng ai thua. Nhỏ, có thể trực tiếp bỏ qua không để ý tới, dù sao đã bao nhiêu năm, sông Lưu Sa vẫn lẳng lặng chảy xuôi, vừa không có tác dụng chữa hỏa hoạn lúc khẩn cấp, cũng không có tác dụng khơi thông dòng chảy hay điều tiết lũ lụt gì cả.

Chẳng qua huyện Khổng là huyện nhỏ, vấn đề sông Lưu Sa lại do con người tạo ra, hơi chút là bay lên tạo thành vấn đề lớn kiểu như gió đông thổi bạt gió tây hay là gió tây áp đảo gió đông. Đúng là bởi vì huyện nhỏ, việc ít, cho nên mọi chuyện đều không thoát khỏi mắt bí thư, không giống những huyện lớn khác, chỉ vài vấn đề lớn như nhân sự, công nghiệp và vấn đề Tam Nông, có thể khiến bí thư xoay chóng mặt. Huyện Khổng là huyện nhỏ đến mức đáng thương, bí thư có thể đọc rõ từng cái tên Phó cục trưởng một cách rành mạch.

Vấn đề công nghiệp ở Huyện Khổng lại không đáng nhắc tới, toàn bộ huyện Khổng chỉ có một nhà nhà máy cơ giới nông nghiệp và một nhà nhà máy phân hóa học, hiệu quả và lợi ích cũng kém, đừng nói đến chuyện nộp lợi nhuận và thuế, hàng năm ngân hàng còn phải cho vay trợ cấp.

Như vậy việc lớn của huyện Khổng, cũng chỉ còn lại mỗi vấn đề Tam Nông.

Mà sông Lưu Sa lại vừa vặn là mấu chốt vấn đề Tam Nông, Lý Dật Phong cho rằng, quản lý tốt sông Lưu Sa, là có thể tạo phúc cho dân chúng huyện Khổng, mà để quản lý được sông Lưu Sa mấu chốt chính là phải xây dựng được một con đập lớn.

(Truyện "Quan Vận" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)

Phải xây dựng đập lớn, khởi công xây dựng thuỷ lợi, điểm xuất phát là tạo phúc cho dân chúng, ý tưởng của Lãnh Phong thực ra cùng điểm xuất phát của Lý Dật Phong không có khác biệt quá lớn, nhưng Lãnh Phong nghĩ thực tế hơn so với Lý Dật Phong, và còn nghĩ đến lâu dài, quan điểm của ổng là, đập nước sông Lưu Sa ở mức độ nhất định có thể tạo phúc cho dân chúng, còn có thể phát điện, đưa kinh tế huyện Khổng tăng trưởng, đồng thời cũng có lợi cho nâng cao hình tượng huyện Khổng, nhưng huyện Khổng quá nghèo, giống như một người nghèo vừa mới có thể ăn no mặc ấm lại đi vay tiền xây nhà, tính tổng thu nhập tài chính huyện Khổng, huy động toàn bộ lực lượng xây dựng một tòa đập lớn, danh nghĩa là quản lý thuỷ lợi, nâng cao hình tượng cho huyện Khổng, trên thực tế vẫn là công trình giống kiểu phùng má giả làm người mập.

Như lời ông cụ Dung nói, trong mắt người làm chính trị, đập lớn không phải đập lớn, mà là một lần làm quan xây được tấm bia to ghi lại công tích vĩ đại. Lãnh Phong không muốn làm tấm bia to, chỉ muốn dân chúng huyện Khổng kiên định cần cù chăm chỉ làm giàu.

Quan Doãn cũng muốn.

Thân là người huyện Khổng, Quan Doãn hiểu rõ tình hình của huyện Khổng, huyện Khổng khí hậu ôn hòa, mưa thuận gió hoà, chỉ cần chịu khó làm, hơn nữa biết tiết kiệm một chút, mọi nhà ở mức thường thường bậc trung đều không có vấn đề. Nhưng vội vàng vọt lên, nông dân cực khổ ăn xài tiết kiệm, quanh năm suốt tháng kiếm được nhiều tiền? Gia sản mười mấy năm tích lũy, một đập nước liền có khả năng đánh trôi tất cả.

Lãnh Phong yêu cầu hắn làm phương án quản lý sông Lưu Sa, không cần đến nửa năm, vấn đề sông Lưu Sa hắn sớm đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, phương án cũng hình thành vài cái, lại nhiều lần thỉnh giáo ông cụ Dung, căn cứ phân tích tình thế trước mắt, đập lớn nhất định không thể khởi công, như vậy hắn vì phối hợp kế hoạch của Lãnh Phong, sẽ đưa ra một phương án sắc bén nhất cũng là phương án mạo hiểm nhất.

Quan Doãn ngồi trên sô pha, Lưu Bảo Gia ba người vây ở xung quanh, bốn người gần như đầu chạm đầu, nhỏ giọng thảo luận, Lưu Bảo Gia vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng muốn thử, Lôi Tấn Lực sắc mặt lạnh lùng, hai tay để cùng một chỗ, còn lại Lý Lý là vẻ mặt ngàn năm không thay đổi vẻ tươi cười đáng khinh, ngồi bên cạnh nghe Quan Doãn nói mà liên tục gật đầu.

Trong một góc tối mờ của quán bi-a, ai cũng chẳng thèm lưu ý mấy thanh niên có hành động cổ quái, và không ai sẽ nghĩ đến, một lần vận động ảnh hưởng lan đến gần toàn bộ huyện Khổng, trỗi dậy từ một góc âm u của quán bi-a, sau đó thổi quét tất cả, cuối cùng hình thành một trận gió xoáy ngút trời, sửa đổi lịch sử huyện Khổng, cũng thay đổi vận mệnh của vài người trẻ tuổi.

Bất thình lình, một trận gió to ào đến, thổi vào tấm bạt phủ bên ngoài, một đống bụi đất cùng với mùi bùn tanh lập tức bay vào quán bi-a, mấy cô gái ăn mặc lố lăng đang đánh bi-a ở gần cửa nhất nên bị ho khan liên tục, bịt mũi chạy vội vào bên trong, từ trong tiếng gió, tiếng nói của một người xuyên qua những tiếng ồn ào, bay vào góc trong cùng của quán bi-a.

- Quan Doãn, anh ở đâu?

Lý lý vẻ mặt cười thầm, nhướn mày nháy mắt nói:

- Anh Quan, còn không thừa nhận? Ôn Lâm một tiếng trước tìm anh một lần, giờ lại tới tiếp, mới nửa ngày không gặp, đã nhớ nhung như vậy? Hay thiệt, còn không thừa nhận có gian tình?

Quan Doãn dùng sức đẩy Lý Lý, Lý Lý tránh không kịp, liền ngã sấp xuống ở trên bàn bi-a, lại còn lăn quay rồi ngã nhào trên mặt đất, cậu ta trên mặt đất liền nhân thể lăn một vòng, cười ha hả:

- Về sau có cần phải gọi là “chị dâu” hay không?

Quan Doãn hết cách, đang muốn đá cậu ta một cước, tiếng nói của Ôn Lâm từ xa xa gần gần bay tới:

- Quan Doãn, anh có ở đây hay không, tìm anh có việc gấp.

- Có!

Quan Doãn lớn tiếng đáp lại một câu.

- Tôi lập tức ra ngoài, cô không cần vào đâu.

Vừa nói xong, liền hướng về phía Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực gật đầu một cái, cũng không thèm trị Lý Lý, xoay người đi ra quán bi-a.

Quán bi-a vừa bẩn lại náo loạn, Ôn Lâm đi vào không tiện lắm, Quan Doãn trong lòng căng thẳng, Ôn Lâm liên tiếp tìm hắn hai lần, nhất định là sự tình có đại biến, bước nhanh đi ra ngoài quán bi-a, vừa thấy bầu trời bên ngoài đã mờ tối, gió to gào thét, cát bay đá chạy, cùng với bụi đất cuồn cuộn, đã có mưa lớn bắt đầu rơi xuống.

Ông cụ Dung nói cũng chuẩn thật, quả nhiên là có mưa.

(Truyện "Quan Vận" được copy từ diễn đàn Manga Club MangaClub.Biz)

Trong gió to, váy của Ôn Lâm bị thổi dán chặt vào người, lộ rõ đường cong, một tay cô che mắt, một tay giữ xe đạp. Chiếc váy bị gió thổi bay, cảnh xuân lộ rõ, lại không còn tay nào để đè váy xuống.

Quan Doãn thấy thế, bước nhanh về phía trước, đi đến phía sau Ôn Lâm, ngồi xổm xuống, đem vạt váy cầm trong tay, buộc hai đầu lại, liền giải cứu cho Ôn Lâm. Tuy nhiên gió quá lớn, váy bay loạn, Quan Doãn không cẩn thận ở đôi chân kiện mỹ mà cân xứng của Ôn Lâm sờ soạng một chút, tay chạm vào chỗ trắng mịn cảm giác co dãn hạng nhất.

Ôn Lâm đem xe giao cho Quan Doãn:

- Anh mau đưa tôi trở về Huyện ủy.

Lại dùng tay chắn ánh mắt Quan Doãn.

- Đừng nhìn loạn, còn không phải là vì tìm anh mới vất vả như vậy? Gió ghê gớm thật, anh xem bộ dáng đang xấu xí của tôi làm gì. Mà anh khá thông minh, còn biết buộc váy, khẳng định trước kia không ít lần buộc cho các cô nàng.

Quan Doãn tiếp nhận xe đạp, liền cưỡi lên:

- Tôi không nhìn loạn, là sợ cô bị lộ. Trước kia thật đúng là chưa từng buộc váy cho ai khác cả, có nghĩ qua, nhưng không cơ hội.

- Anh còn sợ tôi bị lộ? Không nghĩ tới anh cũng quan tâm tôi.

Ôn Lâm ngồi sau xe đạp, thân mình cô không nặng, sau khi lên xe, một tay áp chế váy, một tay liền đặt ở thắt lưng Quan Doãn.

- Cho mượn thắt lưng dùng một chút, gió quá lớn, tôi sợ bị thổi bay mất.

- Đương nhiên quan tâm cô, cô mà lộ để cho người khác nhìn đến, tôi liền chịu thiệt.

Quan Doãn đạp xe, mở một câu vui đùa, lại đã hỏi tới chính sự,

- Vội vã tìm tôi, có đại sự gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.