[Dịch] Quan Vận

Chương 227 : Kề vai chiến đấu




Quan Doãn cũng không nhận ra đám người trước mắt, sở dĩ ý thức được đối phương không phải người Trịnh Thiên Tắc phái tới, là hắn hiểu rõ với thân phận hắn bây giờ, Trịnh Thiên Tắc sẽ không đem sự tình làm lộ ra bên ngoài.

Trịnh Thiên Tắc muốn làm gì hắn thì cũng se làm trong âm thầm

Tuy nhiên từ tình hình đối phương khí thế hung hăng và trong nháy mắt tụ tập mười mấy người mà nói, đối phương cho dù không phải người của Trịnh Thiên Tắc phái tới hại hắn, cũng chỉ sợ từng có đụng chạm với hắn, chính là cố ý đến đối phó hắn... Hoặc là cố tình nhằm vào Tề Ngang Dương? Nghĩ như vậy, Quan Doãn nhỏ giọng hỏi một câu:

- Ngang Dương, anh ở Hoàng Lương có kẻ thù?

- Tôi kẻ thù rất nhiều, Hoàng Lương có hay không, không biết.

Tề Ngang Dương lạnh lùng mỉm cười một tiếng

- Sợ cái gì, tôi vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ sợ phiền phức.

Quan Doãn không nói gì, bây giờ không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà là vấn đề phải biết rõ lai lịch đối phương và mục đích, nếu xác định đối phương không phải người của Trịnh Thiên Tắc, nhất định phải nghĩ ra sách lược đối phó, nghĩ một lúc, hắn nói với người cầm đầu:

- Này, tên béo, anh từ đâu tới?

Đúng vậy, bị đánh ngã chính là một tên đen béo, hiện tại dẫn đầu vẫn là một tên béo, tuy nhiên vừa trắng vừa béo, là tên béo trắng. Nhưng mặc kệ béo đen hay là mập trắng, đều là vẻ mặt dữ tợn.

- Cậu đánh anh em của tôi, khoản nợ này tính như thế nào?

Mập trắng ha hả cười lạnh một trận

- Tôi chỗ này có mười mấy anh em, đều phải trút giận, là muốn mỗi người đánh cậu một quyền, vẫn là các cậu biểu hiện một chút, để các anh em xả bớt giận.

Đe dọa? Quan Doãn một trận bất đắc dĩ, hắn và Tề Ngang Dương giống người ngoài tỉnh vậy sao? Bình thường lừa bịp tống tiền như vậy đều là ức hiếp người ngoài tỉnh, không nghĩ tới, hắn đến ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được, làm cho người ta không nói được lời nào.

- Anh tên là gì?

Quan Doãn ôm tay, cười ha hả

- Kết bạn.

- Tôi là Tống Binh.

Mập trắng cũng bắt chước trả lại một quyền

- Tôi thích kết bạn, tuy nhiên mười mấy anh em này chưa chắc đồng ý, bọn họ hôm nay tại bên ngoài bận rộn một ngày, còn chưa có ăn cơm, vừa lạnh vừa đói, đang nổi nóng, cậu lại đánh em của tôi Tống Chung, nhóm anh em vốn dựa theo quy củ là được tháo một chân của cậu, tháo một cánh tay của cậu ta, tuy nhiên xem cậu đủ chí cốt, có thể nên chuyện, tôi liền thay các anh em làm chủ, một cái chân của cậu và một cánh tay của cậu ta, dù sao cũng phải giá trị một trăm ngàn?

Một trăm ngàn? Củ chuối thật, thực có can đảm sư tử mở rộng miệng, Quan Doãn còn chưa nói, Tề Ngang Dương không thể nhịn được nữa, một cước đá bay một cái ghế bên cạnh, cả giận nói:

- Cái gì vậy, một trăm ngàn? Đây là cướp giữa ban ngày! Đến đây, có bản lĩnh tháo cánh tay của tôi thử xem?

Tề Ngang Dương giận dữ, đối phương mười mấy người nhất thời rục rịch, liền muốn động thủ, Quan Doãn vội âm thầm kéo Tề Ngang Dương một chút, nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu, trực giác nói cho hắn biết, đối phương tuy là lừa bịp tống tiền, nhưng dường như lại không chỉ là lấy sứ đốt lửa thông thường, là nhóm tội phạm có tổ chức có mưu kế, nhóm tội phạm... , sự tình liền có thể lớn có thể nhỏ rồi, nhỏ, bắt tiến đồn công an đóng cửa một ngày liền xong việc, lớn, có lẽ có thể cùng nhóm tội phạm quan trọng ở các nơi trong tỉnh cướp bóc, trộm cướp, giết người bắt được lần trước hợp hai làm một, trực tiếp vu oan lên đầu Trịnh Thiên Tắc, mặc kệ chuyện này có phải Trịnh Thiên Tắc sai khiến hay không, bô ỉa chỉ chụp trên đầu của ông ta.

Ai bảo Trịnh Lệnh Đông cắn ngược lại Hạ Lai một ngụm đem Hạ Lai nói đến không chịu được như thế? Cơn giận này không trút ra, Quan Doãn không là đàn ông!

Huống chi, chuyện lại liên lụy tới Tề Ngang Dương, phải vu oan Trịnh Thiên Tắc, cho ông ta một cái mũ to, khiến ông ta đội lên liền vĩnh viễn đừng nghĩ bỏ xuống, thân phận của Tề Ngang Dương, nhất định sẽ khiến rất nhiều người cảm thấy đau đầu.

- Một trăm ngàn hơi nhiều, chúng tôi lại là người ngoài tỉnh, trên người không nhiều tiền như vậy, anh Tống, anh xem có thể nhường một chút hay không?

Quan Doãn vẻ mặt chân thành, lấy ra toàn bộ thành ý.

- Một trăm ngàn không nhiều, giá cả lương tâm.

Tống Binh cao thấp đánh giá Quan Doãn và Tề Ngang Dương vài lần, làm bộ như khó xử nói

- Tuy nhiên xem các cậu cũng thật sự là khó xử, tôi bớt một chút, năm chục ngàn

Tề Ngang Dương thật sự không nghĩ ra Quan Doãn tại sao phải cùng rác rưởi như vậy lá mặt lá trái, nhưng lại không thể giáp mặt để hỏi ra lẽ, với tính tình của anh ta, sớm đã đánh tới, chẳng sợ đánh cho đầu rơi máu chảy cũng muốn ân đền oán trả, nhưng anh ta cũng biết Quan Doãn khẳng định có mưu tính khác, cũng liền che giấu tính tình, nhỏ giọng nói một câu:

- Được không? Không được trước hết chạy ra gọi người. Cậu chạy, tôi giữ chân.

Một câu nói kia khiến cho Quan Doãn kết luận, đệ nhất công tử tỉnh Yến này không đơn giản, chẳng những có trách nhiệm, hơn nữa còn chủ động vì hắn cản phía sau, có tình có nghĩa. Quan Doãn rất rõ ràng, ai cản phía sau, người đó nhất định sẽ bị đánh đến đầu rơi máu chảy, trong lòng hắn không khỏi có một trận ấm áp, nhỏ giọng nói:

- Đừng lo, anh Tề, tôi có cách.

- Tôi tin cậu!

Tề Ngang Dương hơi gật đầu, kiên định nói.

Một câu vô cùng đơn giản, lại làm cho trong lòng Quan Doãn một trận cảm thán, giờ này khắc này tín nhiệm của Tề Ngang Dương với hắn, là tín nhiệm ngàn vàng. Nghịch cảnh thấy chân tướng, nguy nan gặp chân tình.

Không rời nửa bước là người yêu, sống chết gắn bó là anh em!

- Năm chục ngàn vẫn có chút nhiều, anh Tống, nhường thêm một chút, đều là anh em, xin anh đấy.

Quan Doãn tiếp tục giả vờ giả vịt cò kè mặc cả, trong lòng quyết định chủ ý, tiếng xấu hôm nay, chẳng những muốn cho Trịnh Thiên Tắc nhận chắc rồi, còn muốn càng to càng tốt.

- Việc này...

Tống Binh khó xử, quay đầu lại cùng mấy người thương lượng một lát.

- Ba chục ngàn, ít nhất ba chục ngàn, không thể ít hơn nữa rồi.

- Mười mấy anh em, mỗi người trong tay chia ra không đến 2000~3000 tệ, không có cách nào đón năm mới, có phải hay không?

- Ba tram ngàn...

Quan Doãn làm bộ khó xử ngẫm nghĩ một chút

- Nể mặt anh Tống làm người hào phóng, ba trăm ngàn cắn răng cũng có thể ra, nhưng tôi có một điều kiện, phải là lão đại của các anh ra mặt. Nếu kết bạn, cũng phải có thành ý mới được, ba chục ngàn tệ, dù sao không phải số lượng nhỏ. Lại nói ngồi cùng nhau nói chuyện, nói không chừng về sau làm ăn ở địa bàn Hoàng Lương, còn phải dựa vào các anh em cổ vũ.

Lời nói Quan Doãn hợp tình hợp lý, lại vứt ra đầy đủ mồi, có vẻ vừa có thành ý lại muốn được lâu dài, Tống Binh không khỏi không động lòng, chỉ số thông minh của Tống Binh ở trước mặt Quan Doãn hiển nhiên kém không chỉ một cấp bậc, anh ta nghĩ một chút, quay đầu lại lại cùng người bên cạnh thương lượng trong chốc lát, đồng ý:

- Được, nếu anh em có thành ý như vậy, tôi liền mời ông chủ của chúng tôi đến đây ngồi một chút.

Nói xong, anh ta chỉ một căn phòng bên cạnh:

- Hai người anh em, ngồi xuống trước uống trà, tôi đi mời ông chủ.

Quan Doãn và Tề Ngang Dương ngồi vào trong phòng, cửa có bảy tám người gác, có chạy đằng trời, tuy nhiên Quan Doãn và Tề Ngang Dương đều không có ý muốn chạy trốn, hai người ngồi đối diện uống trà, chẳng những không chút hoang mang, hơn nữa còn uống đến ngon miệng.

Xung quanh không người, Tề Ngang Dương uống liền ba chén trà mới hỏi:

- Thực khát, trận thế vừa rồi, có chút thú vị, thật lâu chưa giày vò qua. Chú em Quan, cậu thay tôi đỡ một cước, đủ đàn ông.

- Chuyện nhỏ, tôi không thể chỉ lo chính mình né tránh mặc kệ anh, anh là anh, cũng là khách.

Quan Doãn cười ha hả

- Nhưng tôi từ tục tĩu xin nói trước, anh Tề, nếu chút nữa phải giao tiền mới có thể đi, ba trăm ngàn tệ anh ra trước, tôi không có tiền.

- Tiền không thành vấn đề, chỉ cần vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, liền không là vấn đề. Vấn đề là, cậu đề xuất gặp mặt ông chủ đối phương, không phải đã nghĩ tới biện pháp giải quyết?

Tề Ngang Dương hơi dở khóc dở cười, hóa ra Quan Doãn còn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn? Tuy nhiên lại nghĩ, nhân sinh không phải là không một lần mạo hiểm, liền nói

- Mặc kệ, đi một bước tính một bước, cậu sắp xếp như thế nào, tôi liền như thế cùng cậu đánh cuộc một lần.

- Ha hả, đàn ông mà, cuối cùng cũng phải có dũng khí đánh cuộc một keo.

Quan Doãn bây giờ đối với Tề Ngang Dương càng ngày càng có hảo cảm

- Thật ngại quá anh Tề, tôi kéo anh xuống nước.

- Nói nhảm, bạn bè là dùng để bán đứng đấy.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Ngang Dương cười ha ha

- Chẳng qua có bạn bè đáng để giúp không tiếc cả mạng sống, có bạn bè sẽ bị tôi trở tay bán đứng.

- Tôi là loại nào?

Quan Doãn bị cảm xúc Tề Ngang Dương lây nhiễm, càng thêm tin tưởng gấp trăm lần

- Nhất định là loại thứ nhất rồi.

- Cổ nhân nói, mỹ nhân tặng ta kim đao, làm cách nào báo đáp cái ân này? Tôi nói, anh em thay tôi đỡ một cước, tôi giúp anh em không tiếc cả mạng sống!

Tề Ngang Dương kiên định nói.

- Tôi đây cái không sợ nhất là bị người giáp mặt kéo xuống nước, chỉ cần tôi nguyện ý, sông lớn cũng dám xuống. Nhưng nếu không muốn, trên chân dính một chút nước, cũng phải báo thù.

Tính cách này tốt, Quan Doãn cười, mới chịu nói chuyện, cửa vang lên, có người bước vào.

Ngẩng đầu, Quan Doãn lập tức thất thần, Tống Binh bước vào, phía sau anh ta còn có một người, bộ dạng xấu xí, miệng đầy răng giả, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không là người khác, chính là Ti Hữu Lập gặp hai lần bị Quan Doãn trừng trị hai lần!

Kẻ giật dây Tống Binh đúng là Ti Hữu Lập? Tư Hữu Lập mặt hàng như vậy cũng có thể lãnh đạo một đám người Tống Binh? Quan Doãn mở to hai mắt.

Tư Hữu Lập hùng hổ tiến vào, ngẩng đầu ưỡn ngực, tuy rằng khảm một miệng răng giả, nhưng lại rất ra vẻ ta đây, thần thái không coi ai ra gì giống như ông ta thật sự là lão Đại Hoàng Lương, vừa vào cửa trước thấy Tề Ngang Dương, không biết, lại nhìn Tề Ngang Dương một thân hàng hiệu, không tệ, làm thịt ba chục ngàn tệ khẳng định không thành vấn đề, phát tài rồi.

Sau đó ánh mắt liền rơi xuống trên người Quan Doãn, quần áo bình thường, vừa thấy cũng không phải là nhân vật có tiền, xui, sao lại không phải một đao làm thịt hai kẻ có tiền chứ? Lại thấy mặt Quan Doãn, hơi quen, giống như đã gặp nhau ở nơi nào? Đầu óc Ti Hữu Lập vừa chuyển, hơi chút ấn tượng rồi, lại nghĩ... , từ từ, Quan Doãn, không ngờ là Quan Doãn!

Làm sao lại là Quan Doãn?

Ti Hữu Lập lập tức cảm giác đũng quần căng thẳng, có dấu hiệu mất khống chế tiểu tiện, lại cảm thấy đầu lớn như cái đấu, không phải oan gia không chạm trán, trải nghiệm hai lần bị Quan Doãn trừng trị đến vô cùng thê thảm khiến bản năng của ông ta đối với Quan Doãn có tâm lý e ngại, chủ yếu nhất là, bây giờ Quan Doãn là thư ký của Bí thư Thành ủy.

Là thư ký số một Thành ủy thậm chí ngay cả cha ông ta cục trưởng Tư Không Tư cũng phải cung kính ba phần khuôn mặt tươi cười đón chào mà ông ta không thể trêu vào!

Ti Hữu Lập đã nghĩ lòng bàn chân bôi mỡ chạy trốn, không đợi ông ta hành động, Quan Doãn lên tiếng:

- Ti Hữu Lập, nếu đến đây, cứ tới đây nói rõ ràng hãy đi. Lại nói bạn bè cũ, gặp mặt không chào hỏi, cũng không lễ phép.

Ti Hữu Lập không có cách nào, đành phải vẻ mặt đau khổ đi qua:

- Thư ký Quan, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.

- Hiểu lầm, ai nói là hiểu lầm? Tôi thấy sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, trực tiếp mang về trong cục, xử lý theo luật!

Ti Hữu Lập vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm vô cùng kiêu ngạo, cửa vừa vang lên, một người một thân trang phục cảnh sát đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.