Khi Quan Doãn tỉnh giấc đã không thấy bóng dáng Ôn Lâm đâu nữa, giấc mộng thơm đêm qua còn lưu hương lại trên môi, chỉ có điều người ấy đã không còn ở lại, dấu ấn mùi hương cứ theo hắn mãi không rời.
Đầu giường còn vương lại mấy sợi tóc của Ôn Lâm, Quan Doãn cẩn thận giữ lại trong lòng bàn tay, kẹp vào trang sách, lại nhìn thấy bức thư pháp viết đêm qua, là một bài thơ: có say mới biết rượu nồng, có yêu mới biết tình hồng đậm sâu, em không thể làm bài thơ của anh, cũng như anh chẳng thể trở thành mộng tưởng của em.
Có lẽ đêm qua hắn và Ôn Lâm đã có chung một giấc mơ.
Mới hơn tám giờ, xe chuyên dùng của thành ủy đã đến. Không phải là một chiếc mà là hai.
Dựa theo cấp bậc của Quan Doãn, vốn chưa đủ tư cách để được xe chuyên dùng đặc biệt của thành ủy tới đón, nhưng không chỉ có xe chuyên dùng đặc biệt tới đón mà còn có những hai chiếc xe tới, cách thức long trọng và cao cấp như thế không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ, sự coi trọng mà Bí thư Tưởng dành cho Quan Doãn đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên.
Khi mọi người nhìn thấy người bước xuống xe thì càng ngạc nhiên hơn nữa.
Nhất là Sư Long Phi đang đứng giữa đám người chào đón, gần như không dám tin vào mắt mình – từ trên xe bước xuống một người chừng 42, 43 tuổi, dáng người tầm thước, mặt hơi xương, đôi mắt nhỏ, khi hai mắt híp lại, khiến người khác có cảm nhận sâu sắc nhất là đôi mày rậm đậm nét, là chi tiết thu hút nhất ở tướng mạo người đó.
Không phải ai khác mà chính là nhân vật đại diện cho nhà họ Vương: Phó Trưởng ban thư ký thành ủy Vương Tiến Thái.
Làm sao có thể? Đón một Quan Doãn tại sao lại có thể làm kinh động đến cả Vương Tiến Thái? Thông báo của văn phòng thành ủy không hề nói rõ có Phó trưởng ban thư ký thành ủy đích thân tới, mắt của Sư Long Phi suýt chút nữa rơi xuống đất.
Điều khiến Sư Long Phi ngạc nhiên không phải là việc Vương Tiến Thái đạt được uy tín cao nhất trong Ban thư ký thành ủy mà là ông ấy có thân phận là một nhân vật tiêu biểu nhà họ Vương, thông thường, ở trong các Phó trưởng Ban thư ký thành ủy, Vương Tiến Thái luôn phụ trách việc phục vụ Thôi Đồng, nghe đồn sau khi Liễu Tinh Nhã điều đến thành ủy, sẽ do Liễu Tinh Nhã thay Vương Tiến Thái phụ trách phục vụ Thôi Đồng. Nhưng sau khi Vương Tiến Thái và Lãnh Nhạc đi khỏi Hoàng Lương, sẽ nhậm chức Ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư ký thành ủy. Nếu như tin đồn này thành sự thật thì Vương Tiến Thái sẽ trở thành người duy nhất họ Vương giữ chức vụ cao nhất ở Hoàng Lương.
Bên trên đều không phải là những nguyên nhân khiến Sư Long Phi ngạc nhiên, mà anh ta ngạc nhiên vì Vương Tiến Thái trực tiếp đến đón Quan Doãn, ý nghĩa sâu xa, chủ yếu là Sư Long Phi đã ở trong thành ủy nhiều năm, hiểu rõ sự khéo léo trong mọi mặt của Vương Tiến Thái, bao nhiêu năm rồi, họ Vương vẫn chu toàn giữa hai họ Thôi và họ Trịnh, cũng chưa bao giờ thiên về phía Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo, cũng vì nguyên nhân này mà họ Vương tranh thủ lôi kéo đối tượng khắp nơi.
Họ Vương nằm ở giữa không giống với vị trí trung lập của họ Thôi, nếu như nói sự trung lập của họ Thôi là trung lập trên nguyên tắc thì vị trí ở giữa của họ Vương đều nằm trong sự thuận lợi. Để giữ vị trí ở giữa với thuận lợi phát triển lớn nhất, dù sao thì, lợi ích ở mảnh đất Hoàng Lương mà họ Thôi hướng đến có thể nhượng bộ, chỉ cần có lợi cho con đường làm quan là được. Hơn nữa họ Vương căn cơ ở Hoàng Lương tất có tranh giành lợi ích ở trong vùng này.
Chỉ cần ở Hoàng Lương một năm rưỡi thì sẽ hiểu, sự trung lập của họ Thôi là một nguyên tắc lớn, vị trí đứng giữa của họ Vương lại là một sự đầu cơ, hoặc nếu gọi là một kẻ nửa vời thì cũng không có gì quá đáng.
Cũng vì điều này mà họ Vương chưa bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu âm thầm nhưng gay gắt giữa họ Thôi và họ Trịnh, nhưng khác với thói thường, Vương Tiến Thái lại đến đón Quan Doãn, nghĩ đến việc Trịnh Thiên Tắc ngấm ngầm sai thủ hạ ra lệnh giết bằng được Quan Doãn, nói như vậy, họ Vương muốn thay đổi lập trường nửa vời theo đuổi bao nhiêu năm nay của mình, một bước lên phía trước đã công khai ủng hộ Quan Doãn rồi?
Thành ủy vì sao muốn phái xe tới đón Quan Doãn, Sư Long Phi hiểu sự tình hơn bất kỳ ai.
Vốn ngay từ đầu anh ta còn ghen ghét Quan Doãn cướp vị trí của mình, làm anh ta bị trượt ra ngoài vị trí thư ký số một thành ủy, nhưng bây giờ anh ta lại có một chút đồng cảm với Quan Doãn, so với việc ban đầu nếu anh ta đảm nhiệm chức thư ký số một thành ủy, Quan Doãn rõ ràng còn chưa nhậm chức đã trở thành một nhân vât trong danh sách đen rồi, không những bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió mà còn trở thành cái đinh trong mắt Trịnh Thiên Tắc... Người rơi vào tầm ngắm của Trịnh Thiên Tắc thì liệu có thể có kết cục tốt đẹp ở Hoàng Lương được hay không?
Nhưng sự xuất hiện của Vương Tiến Thái khiến Sư Long Phi bỗng nhiên bừng tỉnh, anh ta vẫn coi thường Quan Doãn. Có những người có số vừa gặp mây đã hóa rồng, càng cưỡi mây cưỡi gió, càng thể hiện được bản chất anh hùng, Quan Doãn chính là một nhân vật gặp thời như thế!
Còn chưa chính thức bước vào thành ủy đã tạo ra sự chuyển động trong tam đại gia tộc rồi, từ sự săn sóc đặc biệt của Thôi Đồng đến việc bị Trịnh Thiên Tắc hận vào tận xương tủy, lại đến việc Vương Tiến Thái ra mặt đón tiếp, mặc dù Sư Long Phi không chấp nhận được là mình thua kém Quan Doãn, nhưng anh ta chỉ biết nén một tiếng thở dài trong lòng, Quan Doãn một khi vào Hoàng Lương thì Hoàng Lương sẽ có những rung chuyển chưa từng có.
Đúng vậy, Sư Long Phi thậm chí dùng từ rung chuyển để nói về những thay đổi to lớn mà Quan Doãn tạo ra ở Hoàng Lương, bây giờ anh ta cuối cùng đã biết vì sao Tưởng Tuyết Tùng lại lựa chọn Quan Doãn rồi. Trước đây anh ta luôn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng gạt anh ta ra dùng Quan Doãn là hành động bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một người tuổi đời còn rất trẻ có gì hơn người khác? Bây giờ mới phát hiện ra sự nông cạn của mình, Tưởng Tuyết Tùng cũng được, Thôi Đồng cũng được, cũng là những cao nhân đã nhiều năm chìm nổi trong quan trường, chẳng lẽ họ còn không nhận ra tài năng và sự quan trọng của Quan Doãn hay sao?
Sư Long Phi một mạch nghĩ thông, lại nhìn Quan Doãn với ánh mắt đã thêm nhiều phần kính sợ.
Ngay đến cả Lãnh Phong và Trần Vũ Tường cũng không ngờ Vương Tiến Thái đích thân đến, tất cả đều ngạc nhiên, trong lòng nghĩ, chỉ là một Quan Doãn, tại sao lại có thể làm kinh động đến mức Vương Tiến Thái xuất hiện đây? Trần Vũ Tường nhất thời nghĩ không thông các tình tiết, trong đầu Lãnh Phong ngay lập tức thay đổi nhanh chóng, nghĩ đến mối quan hệ giữa Vương Tiến Thái và Hạ Đức Trường. Anh ta âm thầm gật đầu. Những tác dụng ảnh hưởng của Quan Doãn được bộc lộ rõ.
Tình hình thông thường của Phó trưởng ban thư ký thường là ở thế thắng, cũng có cá biệt là Cục trưởng, Vương Tiến Thái chính là một ví dụ được hưởng sự đãi ngộ của cục trưởng, Vương Tiến Thái và Lãnh Phong, Trần Vũ Tường cùng cấp với nhau, cũng đều là lãnh đạo thành ủy, ông ta chủ động giơ tay bắt tay Lãnh Phong và Trần Vũ Tường;
- Bí thư Lãnh, chủ tịch huyện Trần, tôi được Bí thư Tưởng ủy thác đến đây đón Quan Doãn lên thành ủy, đã chuyển giao hết công việc chưa?
- Có thể xuất phát bất kỳ lúc nào!
Lãnh Phong nói.
- Trưởng ban thư ký Vương vất vả suốt chặng đường rồi.
- Không có gì, đó là bổn phận của tôi mà!
Vương Tiến Thái đến trước mặt Quan Doãn, bắt tay hắn:
- Bây giờ đi nhé?
Thái độ của Vương Tiến Thái rất ôn hòa, không thân mật cũng không lạnh nhạt, chỉ rất tinh tế mới nhận ra rằng, Vương Tiến Thái có một sự hiếu kỳ khác thường về hắn, ánh mắt ông ta khi đánh giá hắn đều là một sự nghi ngờ khó hiểu.
Lãnh Phong cho rằng sự xuất hiện của Vương Tiến Thái là do nguyên nhân Hạ Đức Trường, Quan Doãn lại không cho là như thế, ảnh hưởng của Hạ Đức Trường đến Vương Tiến Thái không lớn như thế, mà cho dù có là như thế thật thì Hạ Đức Trường cũng không thể ra mặt mời Vương Tiến Thái hành động, có rút lui hàng trăm bước, Hạ Đức Trường có chào hỏi Vương Tiến Thái thì chưa chắc Vương Tiến Thái đã đến huyện Khổng.
Vương Tiến Thái đến huyện Khổng không phải là kết quả thúc giục từ một phía mà ít nhất phải có sự giục giã từ hai phía mới được. Theo Quan Doãn phỏng đoán, chắc chắn là kết quả hai phía do Thôi Đồng đề nghị và Tưởng Tuyết Tùng đồng ý.
- Có thể đi rồi, cảm ơn trưởng ban thư ký Vương, Bí thư còn phái ngài đích thân đến, thật ngại quá!
Quan Doãn khách sáo nói mấy câu gọi là cho phải phép.
Vương Tiến Thái làm việc gọn gàng linh hoạt, đến phòng làm việc của Lãnh Phong cũng không vào, chỉ tay vào hành lý của Quan Doãn, nhắc nhở nhân viên theo cùng:
- Mang lên xe đi!
Sau đó lại bắt tay với Lãnh Phong và Trần Vũ Tường:
- Tôi đi đây, phải nhanh chóng về báo cáo kết quả công tác.
Lãnh Phong và Trần Vũ Tường cũng khách khí nhường lối, thấy Vương Tiến Thái thực sự quá vội về nên cũng không ép, cả đoàn người đi tiễn Vương Tiến Thái và Quan Doãn. Đứng trước cửa chính mới làm của trụ sở huyện ủy huyện Khổng, nhìn theo bóng hai chiếc xe khuất dần về hướng Tây, Lãnh Phong và Trần Vũ Tường đều thu ánh mắt, không hẹn mà trong lòng đều nghĩ, huyện Khổng đã mất Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân thì chết, bây giờ Quan Doãn lại đi, từ nay, lại hành trang lâm trận dấn thân lên đường.
Trong đoàn người tiễn Quan Doãn không hề thấy bóng dáng Ôn Lâm, cũng không thấy mấy người Lưu Bảo Gia, chỉ có một mình Lãnh Thư đứng trong đám người, không vui cũng chẳng buồn.
Ô tô đi thẳng về phía Tây, chẳng bao lâu sau đã ra khỏi huyện Khổng. Vương Tiến Thái không nói gì, chỉ ngồi thoải mái trên ghế, mắt mở lim dim, dường như đang nhắm mắt tĩnh tâm, cũng giống như đang nghĩ chuyện gì, tay phải còn như vô tình đặt trên đùi nhịp nhịp gõ nhẹ.
Về chuyện đối nhân xử thế của Vương Tiến Thái, Quan Doãn không hiểu, hắn và Vương Tiến Thái ngồi cùng xe, luận cấp bậc Vương Tiến Thái cao hơn hắn, luận kinh nghiệm, hắn cũng khó mà theo kịp Vương Tiến Thái, Vương Tiến Thái không nói nhiều thì hắn cũng không thể mở miệng. Sự im lặng suốt quãng đường đi gây nên áp lực, đổi là người khác, có lẽ sẽ thấy căng thẳng và lo lắng, nhưng với một người đã từng trải qua bao cảnh sinh tử truy sát thì cảnh tượng cho dù có áp lực hơn, có im lặng hơn hắn cũng ung dung mà ứng đối lại thôi.
Đường từ huyện Khổng đến Hoàng Lương khoảng 80 km lộ trình, đến tỉnh lộ mất khoảng hai tiếng. Khi sắp tới nội thành Hoàng Lương, Vương Tiến Thái vốn im lặng không nói bỗng mở to mắt nói một câu.
Cũng là câu duy nhất mà nói với Quan Doãn suốt chặng đường đi:
- Đến rồi, Quan Doãn, Hoàng Lương là một nơi tốt, nhưng giấc mơ Hoàng Lương chỉ là truyền thuyết thôi, từ trước đến nay chưa có ai có thể biến giấc mơ ở Hoàng Lương thành sự thật!
Lời của Vương Tiến Thái ý nghĩa sâu xa, nó ám chỉ sự phức tạp trong sắp xếp thế cục ở Hoàng Lương, dù là ai cũng đừng hòng có ước muốn ở Hoàng Lương, hoặc chính là nói rằng muốn biến giấc mơ Hoàng Lương thành thật, cũng không thể nào vượt qua được ông ấy.
Quan Doãn im lặng cười không đáp, hắn là vì không có lời nào để nói, cũng không biết nên nói gì, mặc dù lúc trước thông qua nhiều người hắn đã hiểu về tình hình thế cục ở Hoàng Lương, nhưng dù sao cũng không phải những hiểu biết mà chính bản thân đã trải qua. Chỉ đến khi nào hắn thật sự đặt chân vào dòng chảy ổn định của Hoàng Lương thì hắn mới đưa ra được phán đoán chính xác nhất, khi đó mới ra đòn chuẩn xác đầu tiên.
Xe đến thành ủy, khi rẽ vào cổng chính thành ủy nơi có cảnh sát vũ trang canh gác thì đột nhiên có môt người bước ra, giơ tay lên, tay cầm một túi đồ tiến về phía Quan Doãn và Vương Tiến Thái. Người đó tiến lại gần hơn, trời mùa đông mặc nhiều quần áo, lại đội mũ, đột nhiên người đó lôi thứ gì đó từ túi quần ra và ném, ai dù có đề phòng hay không thì cũng không tránh kịp, xe hơi không phải người nên không thể né được, nên bị ném chính diện.
“Rầm” một tiếng, mảnh kính phía trước xe vỡ tan, văng tứ tán khắp nơi, một chất lỏng chảy từ trên xuống chắn toàn bộ tầm nhìn.
Chất lỏng là chất gì không thể biết được, nhưng màu sắc của nó thì… đỏ sẫm như máu!
Khi Quan Doãn sắp bước chân vào thành ủy thì có người gây chuyện phiền toái, dùng một lọ mực nước màu đỏ để cho Quan Doãn một lời cảnh cáo…
Hay cho một đòn phủ đầu!