Thế cục của thành phố Hoàng Lương, trong sự khẩn cấp phóng ra ngoài của Sư Phi Long, Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn, nghênh đón đợt tấn công thứ nhất. Lại ở sở Công an tỉnh thông qua con đường cơ mật bên trong bản fax thông báo Thành ủy Hoàng Lương, Ủy ban nhân dân thành phố và cục Công an thành phố, trực tiếp công khai thân phận cảnh sát hình sự của Đạt Giang Hữu, biểu thị thế cục Hoàng Lương nghênh đón đợt sóng tấn công thứ hai.
Thành phố Hoàng Lương, ngoài Hoàng Lương tối hôm qua, sáng sớm hôm nay mây gió kích động, khiến người ta căng thẳng đến mức không thở nổi.
Sau cuộc họp khẩn cấp tối qua, mười giờ sáng, Thành ủy Hoàng Lương lại mở cuộc họp khẩn cấp.
Trịnh Thiên Tắc gần như sứt đầu mẻ trán.
Sau khi nhận được bản fax của sở Công an tỉnh, ông ta giống như bị người ta đánh cho một cú, mắt tóe ngàn sao, suýt thì không đứng vững. Chiêu thức này không thể nói là không độc ác, cũng không thể nói không đen, phải đúng là đâm sau lưng một nhát, mà thế cục đại biến và trên dao còn có độc. Cái gì lẻn bên trong các tỉnh cướp bóc, trộm cướp, giết người phạm trọng tội, quả thật chính là nói hươu nói vượn, thủ hạ của y trước nay chưa bao giờ ra khỏi khu vực Hoàng Lương, chỉ diễu võ dương oai trong phạm vi Hoàng Lương, nhưng người bị bắt trong khu vực Ngưu Thành, lại là một đám người cùng bị tóm, vừa vặn đúng tính chất gây án tập thể, liền hết đường chối cãi.
Thật mẹ nó…
Trịnh Thiên Tắc hung hăng chửi một câu, đang muốn đi tới Thành ủy họp thì điện thoại lại reo lên, vốn không muốn nhận, vừa nhìn điện thoại gọi tới là số của cục Công an Ngưu Thành, trái tim lại lập tức nảy lên.
- Cục trưởng Trịnh, tôi là Tôn Quân Nhân.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn trào phúng mà Trịnh Thiên Tắc không muốn nghe nhất, không sai, chính là Tôn Quân Nhân cục trưởng cục Công an Ngưu Thành.
- Cục trưởng Tôn, có dặn dò tinh thần gì thế?
Trịnh Thiên Tắc trầm xuống, lại còn làm ra vẻ trấn tĩnh biết rõ rồi còn hỏi.
- Thật là có chút chuyện muốn thông báo cho cục trưởng Trịnh một tiếng…
Giọng nói của Tôn Quân Nhân kỳ quái, có ba phần đắc ý bốn phần kiêu ngạo, ông ta luôn luôn bất hòa với Trịnh Thiên Tắc, tiếp giáp của Ngưu Thành và Hoàng Lương, có rất nhiều việc không ai quản lý mà thường xuyên xảy ra chuyện, mà cảnh sát hai nơi đùn đẩy cho nhau, dần dà quan hệ cảnh sát hai nơi liền đối lập nhau.
Không những quan hệ cảnh sát hai bên như vậy, Tôn Quân Nhân và Trịnh Thiên lại còn trong hội nghị công tác của sở Công an tỉnh tranh chấp vài lần. Đụng chạm không thể hóa giải.
So chiêu cùng Trịnh Thiên Tắc thì Tôn Quân Nhân luôn chiếm thế thượng phong, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất khiến Trịnh Thiên Tắc nhấm nháp sự bại trận sao có thể bỏ qua được, Tôn Quân Nhân trịnh trọng nói:
- Cảnh sát Ngưu Thành vừa mới tóm được một nhóm phạm trọng tội lẻn vào các nơi trong tỉnh cướp bóc, trộm cướp, giết người, kẻ cầm đầu tên là Đạt Giang Hữu, xác minh thân phận là cảnh sát hình sự phân cục Lâm Giai cục Công an thành phố Hoàng Lương, mời cục Công an thành phố Hoàng Lương hỗ trợ cục Công an Ngưu Thành điều tra. Xác nhận một chút thân phận thật của Đạt Giang Hữu.
Thực con mẹ nói…
Trịnh Thiên Tắc cảm thấy trên mặt đau rát, Tôn Quân Nhân có thể không biết Đạt Giang Hữu là một trong Ngũ hổ thượng tướng dưới tay ông ta? Đây không phải biết rõ rồi còn hỏi, đây là châm chọc khiêu khích, đây là đi tiểu trên đầu ông ta.
- Tôi phải tới Thành ủy họp ngay, mời cục trưởng Tôn liên lạc cục xử lý. Thế nhé, tôi đi đây.
Trịnh Thiên Tắc chẳng quan tâm đánh trả. Chỉ ứng phó Tôn Quân Nhân một câu liền cúp điện thoại. Ông ta đã bị môt loạt tổ hợp đánh cho đầu óc choáng váng, chỉ muốn gặp Hô Diên Ngạo Bác thảo luận đối sách.
Nửa đường trước khi đến Thành ủy, Trịnh Thiên Tắc nhận được điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác.
- Thiên Tắc, chuyện không hay rồi. Cậu phải làm tốt chuẩn bị tâm lý mất xe thí tốt.
Giọng nói của Hô Diên Ngạo Bác vẫn bình tĩnh mà lãnh đạm.
- Hiện tại áp lực của Thành ủy cũng rất lớn, sở Công an tỉnh trực tiếp áp xuống, lại cộng thêm Thành ủy có người cố ý thúc đẩy tình thế mở rộng thêm.
- Tôi hiểu, xin Chủ tịch thành phố Hô Diên yên tâm.
Trịnh Thiên Tắc trong nháy mắt bình tĩnh thêm mấy phần
- Tôi đã nghĩ xong đối sách. Chẳng những qua được ải mà còn lấy về được…
- Cậu hiểu được là tốt rồi, cuộc họp lát nữa, phải ổn định không nên nói lung tung.
- Tôi biết rõ rồi.
Trịnh Thiên Tắc cúp điện thoại, nhìn xuyên qua cửa kính xe ra ngoài, ánh nắng mặt trời bên ngoài rất đẹp, người đến người đi, vẫn là một tình hình bình thản, cuộc sống của người dân chính là một ngày ba bữa, nơi nào có thể biết, mùa đông lạnh nhất trong lịch sử của Hoàng Lương sắp đến.
Thời tiết của Hoàng Lương nắng đẹp, thời tiết của thành phố Yến cũng rất tuyệt, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vạn vật rực rỡ.
Lúc Quan Doãn cả đêm vội tới thành phố Yến, cũng đã khoảng mười hai giờ đêm, tiến vào thành phố, Hạ Lai được nhanh chóng đưa tới bệnh viện Nhân dân tỉnh, bệnh viện Nhân dân phái đội hình chuyên gia mạnh nhất hội chẩn suốt đêm.
Quan Doãn và Lưu Bảo Gia cũng vào phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân dân, trải quan chẩn đoán bệnh đơn giản, hai người cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là mệt nhọc quá độ.
Hạ Đức Trường sớm đã chờ ở bệnh viện, vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hạ Lai, ông ta chỉ gọi một tiếng:
- Hạ Lai…
Liền trực tiếp ngất đi, có lẽ là trong lòng quá nhiều hổ thẹn, hoặc có lẽ sự nôn nóng của người cha đối với con gái, Hạ Đức Trường tiều tụy không còn chút thái độ ngạo nghễ, ông ta sau khi ngất đi, chính là một người cha trung niên thương con gái không khác gì những người bình thường khác.
Lãnh Thư mềm lòng, Hạ Đức Trường vừa ngất thì cô không còn hận ông ta được nữa, Kim Nhất Giai vững tâm, vẫn không chịu tha thứ Hạ Đức Trường vì tư lợi hại Hạ Lai súyt chút nữa mất mạng. Tuy bây giờ Hạ Lai hiện tại không còn lo lắng đến tính mạng nữa, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Trước khi Hạ Lai vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, cô sẽ không nói với Hạ Đức Trường một câu.
Ngoại trừ Hạ Đức Trường ra, phó Giám đốc sở Công an tỉnh Tống Biểu Lý cũng đích thân tới bệnh viện Nhân dân tỉnh, sau khi ông ta bận trước bận sau, tình cảm thân thiết bộc lộ trong lời nói, nhưng chỉ giới hạn với Hạ Lai, đối với Quan Doãn và Lưu Bảo Gia ông ta chỉ thuận miệng hỏi một câu cho xong việc.
Về phần đám người Trương Triết Thành, sau khi bảo vệ an toàn đưa Hạ Lai đến bệnh viện liền yên lặng rời đi.
Thôi Vũ Thu tuy rằng dọc đường đi đấu võ mồm với Quan Doãn, ý kiến không nhỏ đối với Quan Doãn, tuy nhiên cô vẫn trung thành thực hiện chức trách của y tá — cùng với Thôi Nhã Mỹ tự tay chăm sóc Quan Doãn, mọi chuyện không để y tá bệnh viện Nhân dân nhúng tay, tiêm, truyền dịch thậm chí đo nhiệt độ cơ thể, đo huyết áp đều phải cô ấy động tay mới được, làm cho y tá bệnh viện tỉnh vô cùng bất mãn, lén nghị luận Quan Doãn là cán bộ cấp bậc gì, mà còn sắp xếp y tá chuyên trách, xem tuổi đời của hắn chắc không đủ cấp bậc có y tá riêng, như vậy hắn nhất định là công tử gì rồi.
Cũng phải, nếu không phải công tử của nhân vật nhà lớn nào, hắn làm sao có thể ở trong phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân dân? Bình thường phòng bệnh cao cấp đều là cán bộ cao cấp ở, ít nhất cũng phải Phó giám đốc sở.
Không đề cập tới y tá bệnh viện bình luận sau lưng Quan Doãn như thế nào, Quan Doãn lại ngủ rất say sưa, đúng vậy, hắn nói là hôn mê, nhưng thật ra là một loại cơ chế tự bảo vệ mình dưới sự mệt mỏi quá độ của cơ thể. Sau khi ngủ đến trời sáng hắn còn không muốn tỉnh dậy, lại không thể không mở mắt ra — hắn quan tâm bệnh tình của Hạ Lai.
Lúc Quan Doãn tỉnh lại mới hơn tám giờ sáng, Lãnh Thư và Kim Nhất Giai còn đang ngủ say, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy một trái một phải đều có một cô y tá xinh đẹp đang nằm bên giường hắn ngủ say, vừa nhìn thấy chính là Thôi Vũ Thu và Thôi Nhã Mỹ, trong lòng không khỏi kích động, mặc kệ hai người có thành kiến với hắn hay không, chí ít trên đường hộ tống, lại trải qua kiếp nạn sinh tử, coi như cũng là tình bạn cùng chung hoạn nạn rồi.
Huống chi hai người và hắn vốn không quen biết, có thể chăm sóc hắn như vậy, hắn nhất định cảm kích.
Quan Doãn vừa tỉnh, Thôi Vũ Thu và Thôi Nhã Mỹ cũng tỉnh. Thôi Vũ Thu đối với Quan Doãn vẫn lãnh đạm, nhất là lúc cô kiểm tra thân thể cho Quan Doãn, bộ dáng có bài bản vô cùng nghiêm túc, cô thêm vài phần đẹp chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt của cô vô cùng nghiêm túc, lúc tự tiêm cho Quan Doãn, cũng không biết là ngượng tay hay cố ý khiến Quan Doãn hơi đau.
Quan Doãn mới không cùng cô so đo, hỏi thăm bệnh tình của Hạ Lai.
- Còn chưa biết đâu, các chuyên gia hội chẩn cả đêm cũng không có kết quả.
Thôi Nhã Mỹ không phải không lo lắng nói.
- Tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, kỹ thuật trị liệu trong nước cứu không được Hạ Lai.
Nói như vậy còn phải ra nước ngoài chữa bệnh? Quan Doãn còn chưa nói gì, cửa đã bị đẩy ra, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đã dậy rồi, liền vội vàng tới xem xét thương thế của Quan Doãn.
- Lưu Bảo Gia không có chuyện lớn gì, mất máu, bây giờ vẫn chưa tỉnh, cậu ấy nghỉ ngơi một hai ngày thì chắc không có chuyện gì.
Thôi Nhã Mỹ thấy Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đến, cô và Thôi Vũ Thu liền không động tay vào, nói tình hình của Lưu Bảo Gia, sau đó vẫy vẫy tay với Thôi Vũ Thu.
- Vũ Thu, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút.
Thôi Vũ Thu lấy nhiệt kế dưới nách Quan Doãn, xem xem, gật đầu nói;
- Nhiệt độ cơ thể bình thường, cơ thể của anh rất gầy yếu, thế mà mạnh như trâu
- Nói chuyện kiểu gì thế?
Kim Nhất Giai mắng Thôi Vũ Thu một câu.
- Y tá bệnh viện đều ở đây, cô xem náo nhiệt cái gì?
- Cô cho rằng tôi tình nguyện quản hắn sao?
Thôi vũ Thu đáp lễ Kim Nhất Giai một cái lườm.
- Nếu không phải Phó bí thư Thôi ba lần dặn dò chăm sóc anh ta, tôi sẽ không nâng cái chân thối của anh ta.
- Chân của anh ấy không thối.
Kim Nhất Giai tức giận rồi, còn muốn cãi nhau với Thôi Vũ Thu mấy câu, Thôi Nhã Mỹ cười áy náy, kéo Thôi Vũ Thu đi.
Thôi Vũ Thu và Thôi Nhã Mỹ vừa đi, trong phòng của Quan Doãn bởi vì máy sưởi đầy đủ, xuân ý ấm áp, thêm Kim Nhất Giai và Lãnh Thư muôn hồng nghìn tía, liền không chỉ là xuân ý ấm áp mà tuyệt đối là xuân ý dào dạt.
Quan Doãn nửa nằm trên giường, bên trái là Kim Nhất Giai cười nhẹ nhàng đút táo, bên phải là Lãnh Thư mở cho hắn một bình trái cây ngâm — lần trước ở bệnh viện Hoàng Lương, thấy bố Quan Doãn mua trái cây ngâm cho hắn, Lãnh Thư liền nghi nhớ trong lòng, không có ai hiểu con trai hơn bố, Quan Doãn nhất định là thích ăn trái cây ngâm — sau khi đổ ra đĩa, xiên cây tăm vào, đặt ở đầu giường của Quan Doãn, cô ngại đút cho Quan Doãn giống như Kim Nhất Giai.
Vì thế phòng bệnh của Quan Doãn muôn vàn hồng tía đều là xuân.
Đang cùng Kim Nhất Giai, Lãnh Thư nói chuyện, cửa vang lên, một người đẩy cửa tiến vào, Quan Doãn đang ăn một miếng táo Kim Nhất Giai đút, ngẩng đầu liền ngẩn ra, nửa miếng táo mắc ở trong miệng, nhả ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong.
Người tới không phải ai khác chính là Hạ Đức Trường.
Để Hạ Đức Trường nhìn thấy hành động thân thiết như vậy của hắn với Kim Nhất Giai, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào? Thực ra lúc đang ăn táo của Kim Nhất Giai, căn bản không nghĩ tới Kim Nhất Giai đút táo cho hắn ăn có gì không ổn, hắn đang nghĩ thế cục của Hoàng Lương.
Hạ Đức Trường thấy cử chỉ thân thiết của Quan Doãn và Kim Nhất Giai, đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt thay đổi, sau đó tiến mấy bước về phía giường Quan Doãn, đầu tiên là trầm mặc một lát, tiếp theo là do dự một lát, giống như quyết định một quyết tâm rất lớn vậy, làm ra một hành động khiến Quan Doãn chấn động…