Dựa vào cấp bậc Quan Doãn, trực tiếp yêu cầu Trịnh Thiên Tắc lảng tránh, vừa vượt quá giới hạn, lại là biểu hiện không hiểu quy củ của quan trường. Những người có mặt, có thể trực tiếp một lời mà định ra yêu cầu Trịnh Thiên Tắc lảng tránh, ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác ra, ngay cả Thôi Đồng và Tăng Vĩ Hiến, Lãnh Nhạc, cũng sẽ không lên mặt như thế.
Huống chi hiện tại vài vị lãnh đạo cấp quan trọng đều có mặt, căn bản cũng không có phần Quan Doãn nói chuyện.
Trong mắt Hô Diên Ngạo Bác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười, bí thư Tưởng Tuyết Tùng tỉ mỉ chọn lựa cũng chỉ được như thế, gặp chuyện bối rối, không lựa lời nói, cả quy củ quan trường cơ bản cũng đều không hiểu, rốt cuộc là người từ nơi nhỏ bé đi ra, ánh mắt của ông ta liền lặng lẽ nghiêng, muốn quan sát một chút phản ứng của Tưởng Tuyết Tùng. Quan Doãn chẳng lẽ không biết Tưởng Tuyết Tùng tính tình ôn hòa cách xử sự không quả quyết, từ trước đến nay không thích lòng ngay dạ thẳng?
Không ngờ khiến Hô Diên Ngạo Bác thất vọng chính là, Tưởng Tuyết Tùng chẳng những không tức giận, hơn nữa còn giống như bị lời nói Quan Doãn thuyết phục, như trầm mặc suy nghĩ một lát, nói:
- Lời của cậu có lý, Chủ tịch thành phố Hô Diên, phó bí thư Thôi, các anh thấy thế nào?
Trịnh Thiên Tắc đến chậm thêm một bước liền không kịp tức thì ngây dại, ông ta nhanhđuổi tới rồi, chính là vì vào trước là chủ, đem quyền chủ động sự kiện học viện Tiến Thủ chặt chẽ nắm trong tay, không cho Tưởng Tuyết Tùng mượn đề tài để phát huy, như thế nào không căn cứ xuất hiện một Quan Doãn, dám kêu hét bảo y lảng tránh?
Quan Doãn là cái thá gì?
Trịnh Thiên Tắc quăng tới Quan Doãn cái thoáng nhìn đầy thâm ý, nhớ tới lần trước ở trước mặt Hạ Đức Trường muốn bắt Quan Doãn, cuối cùng bị Hồ Tuấn Nghị - Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bất ngờ xuất hiện làm rối. Trong lòng ông ta không khỏi có cú sốc, chẳng lẽ nói Quan Doãn xuất thân dân đen, thật còn có lai lịch gì mà người ta không biết hay sao?
Lần trước ở trước mặt Hạ Đức Trường xuống tay với Quan Doãn, Trịnh Thiên Tắc cũng không hoàn toàn vì tưng bốc Hạ Đức Trường. Mà vì mượn chèn ép Quan Doãn khiến Tưởng Tuyết Tùng khó xử.
Trịnh Thiên Tắc cũng rõ ràng Hạ Đức Trường có ý lôi kéo ông ta, nhưng họ Trịnh chưa chắc để ý Hạ Đức Trường, Hạ Đức Trường rất tự đại, hơn nữa ông ta đã đã biết sự thật Hạ Lai là con gái của Hạ Đức Trường, mà ngay cả Hạ Lai âm thầm điều tra tin tức học viện Tiến Thủ, ông ta cũng biết rõ. Hạ Đức Trường còn tưởng rằng ông ta chẳng hay biết gì?
Trịnh Thiên Tắc liền khịt mũi khinh bỉ Hạ Đức Tường, rốt cuộc là cán bộ giáng cấp ở Bắc Kinh, thật không hiểu rõ cơ sở rồi. Cho rằng chỉ bằng lai lịch của một Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì có thể làm cho người phía dưới chạy theo như vịt? Nằm mơ!
Trịnh Thiên Tắc nghĩ rất nhiều, cũng rõ ràng chuyện Hạ Lai diễn biến thành bộ dáng bây giờ, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nhưng nếu vấn đề đã xảy ra, liền dựa trên tinh thần giải quyết vấn đề đến giải quyết tốt hậu quả, không tin trên khu vực Hoàng Lương, còn có sóng gió nào đè không đươc. Ông ta nghĩ như vậy, ánh mắt liền nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác, bây giờ là thời khắc nhân vật số 1 số 2 quyết đấu trực diện. Ông ta cả ủy viên thường vụ cũng không phải, chỉ có thể chờ nhân vật số 1 số 2 phân thắng bại mới có tư cách nói chuyện.
Hô Diên Ngạo Bác bị Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp giáp mặt hỏi, làm khó rồi, Tưởng Tuyết Tùng trước kia nói chuyện với ông ta luôn nhẹ nhàng. Hơn nữa đều là giọng thương lượng, hôm nay là lần đầu tiên rõ ràng là trưng cầu ý kiến, nhưng giọng điệu lại kiên định không thể nghi ngờ, chẳng lẽ phong cách Tưởng Tuyết Tùng thay đổi? Làm sao có thể. Phong cách một người sao có thể nói đổi liền đổi?
Chẳng lẽ là bởi vì Quan Doãn?
Quả thật cũng có một cách nói là, trên quan trường, có sự bổ sung khí vận, chẳng những cấp dưới cần lãnh đạo dẫn dắt, lãnh đạo cũng cần một cấp dưới đắc lực tương trợ, Hô Diên Ngạo Bác nghe nói qua một chuyện có thật, có một lãnh đạo cấp tỉnh làm việc có quy tắc, thủ đoạn cực kỳ linh hoạt, nhưng sau khi thay đổi một thư ký ngang ngược, phong cách cũng đột nhiên thay đổi, làm việc đều thích lớn tiếng doạ người không nói, còn không tiếp tục xem trọng phương pháp làm việc chậm sẽ thành công. Làm việc không chừa lối thoát, khắp nơi ép người nhượng bộ, kết quả không mấy năm việc của thư ký bị phát hiện, ông ta cũng bị liên lụy, ảm đạm xuống đài.
Thầm nghĩ trong chốc lát, Hô Diên Ngạo Bác đã có quyết định, mặc kệ Tưởng Tuyết Tùng giữ gìn Quan Doãn như thế nào, Quan Doãn hiện tại dù sao vẫn chưa phải thư ký chính thức của Tưởng Tuyết Tùng, ông ta không cần nể tình Quan Doãn, lại nói cho dù Quan Doãn thực sự đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng thì thế nào? Một thư ký nho nhỏ còn muốn gây sóng gió cho Hoàng Lương? Không biết lượng sức.
- Bí thư Tưởng, ý kiến của cá nhân tôi, học viện Tiến Thủ mặc dù là sản nghiệp họ Trịnh, nhưng cùng Trịnh Thiên Tắc không có liên hệ trực tiếp, họ Trịnh ở Hoàng Lương nhiều, không thể họ Trịnh xảy ra vấn đề, Trịnh Thiên Tắc đều phải lảng tránh, công việc sẽ không thể tiến hành rồi.
Hô Diên Ngạo Bác lúc nói chuyện, ánh mắt đảo qua quét sang mặt Quan Doãn, lờ mờ trong ánh mắt, có nội dung phức tạp mà đầy thâm ý.
Quan Doãn đối với thị uy của Hô Diên Ngạo Bác làm như không thấy, hắn tuy là lần đầu tiên gặp mặt Hô Diên Ngạo Bác, nhưng hắn đối với Hô Diên Ngạo Bác cũng không xa lạ gì, khoa trương một chút nói, từ sau khi huyện Khổng xảy ra sự kiện đập lớn, khiến cảm giác của Quan Doãn đối với Hô Diên Ngạo Bác bỗng chốc kéo gần lại rất nhiều, hoặc là nói, cái khăn che mặt thần bí của Hô Diên Ngạo Bác sau sự kiện cái khe đập lớn bại lộ, đã mở ra một góc.
Trước mặc kệ trên vấn đề huyện Khổng Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng là âm thầm đối nghịch như thế nào, cũng không nhắc tới Hô Diên Ngạo Bác trốn ở sau lưng nhúng tay vào thế cục huyện Khổng, không tiếc lấy phá hư đập lớn làm cái giá phải trả cũng muốn đẩy Lý Vĩnh Xương rơi đài, hoặc là ở vấn đề bổ nhiệm Lãnh Phong, lập trường của ông ta và Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn tương phản như thế nào, Quan Doãn có lý do để tin tưởng, đại kế vì Tưởng Tuyết Tùng thiết lập chướng ngại khắp nơi của Hô Diên Ngạo Bác, thực sự không phải là vì giúp Lãnh Phong hay Lý Dật Phong, mà là vì đại kế của ông ta ở thành phố Hoàng Lương.
Ngẫm lại cũng phải, Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng tuổi không kém bao nhiêu, nhưng một bí thư một Chủ tịch thành phố, trên thực tế là kém một nhiệm kỳ khoảng cách, Hô Diên Ngạo Bác quả thật cũng có thể cảm thấy gấp gáp, ông ta muốn đuổi theo Tưởng Tuyết Tùng, hoặc là bức thiết cần có chiến tích để chứng minh tài cán của mình, hay là quan niệm bất hòa với Tưởng Tuyết Tùng, bất kể là điểm xuất phát gì, ông ta hiện tại bắt đầu lộ ra mặt mạnh mẽ, cứng rắn rồi.
Mà mấy câu nói vừa rồi của Hô Diên Ngạo Bác càng làm cho Quan Doãn tin rằng, mâu thuẫn của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng, theo vấn đề bổ nhiệm của Lý Dật Phong và Lãnh Phong mà dẫn đến rối loạn, hơn nữa thình lình xảy ra sự kiện học viện Tiến Thủ, đã chính thức đặt trên mặt bàn!
- Chủ tịch thành phố Hô Diên nói có lý, để Thiên Tắc lảng tránh hơi chuyện bé xé ra to rồi.
Thôi Đồng nói chuyện, vừa nói liền phụ họa Hô Diên Ngạo Bác, không khỏi khiến Quan Doãn âm thầm kinh ngạc, tại sao ý kiến Thôi Đồng và ý kiến Tưởng Tuyết Tùng không giống nhau?
Tuy nhiên sau đó giọng nói Thôi Đồng vừa chuyển, lại nói một câu:
- Nhưng sự kiện học viện Tiến Thủ khá phức tạp, không thể chỉ nghe một bên, Quan Doãn, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đều là người trong cuộc, bọn họ lại là bạn của Hạ Lai, tìm hiểu tình hình từ bọn họ, khá chân thật, tỉ mỉ. Đồng chí Thiên Tắc là Cục trưởng Công an thành phố, cậu ta mới từ hiện trường trở về, tình hình mà cậu ta tìm hiểu khẳng định chuyên nghiệp, khách quan.
Từ của Thôi Đồng, trên không giới hạn, không thấy chân tướng, dưới không nền tảng, sâu không lường được. Tên cũng như người, con người Thôi Đồng và thủ đoạn ẩn dật, cũng là sâu không lường được... lời nói ông cụ Dung lại vang lên bên tai, Quan Doãn hiện tại mới sâu sắc cảm nhận được lời bình thật sự cao minh mà chuẩn xác của ông cụ Dung, trong một câu đấy, hoàn toàn đoán trúng Thôi Đồng là người ẩn dật và sâu không lường được.
Chẵng lẽ là... trong đầu Quan Doãn hiện lên một ý niệm mãnh liệt, càng thêm hoài nghi phía sau việc hắn được Thôi Đồng xem trọng, nói không chừng thật sự là bút tích của ông cụ Dung.
Thôi Đồng vừa nói xong, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều toát ra một tia bất mãn, cũng phải, Thôi Đồng thuận lợi mọi mặt, nói một hơi, kỳ thật căn bản là không nói rõ lập trường, tương đương chưa nói.
Tuy nhiên, so với Tưởng Tuyết Tùng rõ ràng bất mãn, Hô Diên Ngạo Bác song song với bất mãn, còn hơi có vẻ đắc ý, có lẽ cũng là do Thôi Đồng đã quen luôn luôn công bằng, thái độ của ông ta trong dự liệu của Hô Diên Ngạo Bác.
Không ngờ, sau khi Thôi Đồng bất chợt dừng lại, lại nói tiếp:
- Nhưng chuyện gì cũng phải xem trọng thứ tự đến trước và sau, cục trưởng Trịnh đến sau, trước hết chờ một chút, để Quan Doãn nói trước một chút về quá trình sự việc.
Thôi Đồng nói vừa xong, Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác, Tăng Vĩ Hiến và Lãnh Nhạc, toàn bộ sắc mặt đều biến đổi.
Tưởng Tuyết Tùng là kinh ngạc, Hô Diên Ngạo Bác là khiếp sợ, Tăng Vĩ Hiến không hiểu, Lãnh Nhạc là niềm vui bất ngờ, mặc kệ mọi người là vẻ mặt gì, lại đồng thời ý thức được một điểm, Thôi Đồng đứng ở giữa lập trường của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, đột nhiên tinh tế nghiêng qua một bên, không hề nghi ngờ là vì sự xuất hiện của một người—— Quan Doãn!
Trước khi Quan Doãn chưa rảo bước tiến vào cửa chính Thành ủy, đã làm cho cây cân Thành ủy mất cân bằng, chờ hắn thực sự đảm nhiệm thư ký số một Thành ủy, lại tạo ra quang cảnh như thế nào? Phải biết rằng, ba năm rồi, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều muốn lôi kéo Thôi Đồng mà không thể được, Thôi Đồng thủy chung duy trì trung lập, bày ra tự tôi ung dung cao ngất, mặc cho Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đem ra tất cả vốn liếng, ai cũng không thể cảm động Thôi Đồng chút nào.
Mà hiện tại, chỉ dựa vào Quan Doãn vừa đứng trước mặt, lập trường Thôi Đồng liền lập tức buông lỏng, sao có thể không khiến người ta khiếp sợ không hiểu? Nhất là Trịnh Thiên Tắc ánh mắt liên tục chớp động, trong lòng lại lóe ra câu vừa rồi —— Quan Doãn là cái thá gì?
Nói không chừng có một ngày, QuanDoãn thật đúng là có thể xem như nhân vật số một của thành phố Hoàng Lương! Tâm tư Trịnh Thiên Tắc có cú sốc, không được, không thể để cho Quan Doãn lớn mạnh ở ngay dưới mắt ông ta, nhất định phải đem xu thế lên cao của Quan Doãn bóp chết ở trạng thái mới nảy sinh, nếu không Quan Doãn một khi được thế, chắc chắn chèn ép họ Trịnh đến cùng.
Nếu để cho Trịnh Thiên Tắc biết Quan Doãn muốn không chỉ là chèn ép họ Trịnh, mà là tàn sát đẫm máu, ông ta bây giờ nói không chừng có thể lấy súng lục ra bắn chết Quan Doãn.
- Nếu phó bí thư Thôi nói như vậy, Quan Doãn, sẽ do cậu nói trước một chút về quá trình sự việc lúc đó.
Tưởng Tuyết Tùng thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp liền chỉ đích danh Quan Doãn.
Đừng thấy chỉ là vấn đề ai trước ai sau, không chỉ liên quan ai vào trước là chủ, cũng quan hệ đến thắng bại giữa một lần so chiêu của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, việc nhỏ không nhỏ, nhất là sự kiện học viện Tiến Thủ rất có khả năng sẽ dẫn phát một hồi gió lốc trong quan trường Hoàng Lương!
Quan Doãn hít một hơi thật sâu, cùng Kim Nhất Giai, Lãnh Thư trao đổi ánh mắt một chút, sau đó hắn chậm rãi mà đau xót đem sự việc trải qua miêu tả tỉ mỉ một lần, từ chỗ Kim Nhất Giai nhận được điện thoại, đến mấy người vội vàng đuổi tới học viện Tiến Thủ, lại đến ở trong học viện khắp nơi tìm người, sau đó phát hiện Hạ Lai ngồi ở trên bệ cửa sổ, cùng với cuối cùng Hạ Lai đau buồn nhảy xuống, nói ra đầu đuôi gốc ngọn, mà ngay cả sự thật ba người Lưu Bảo Gia bị người vây tấn công, cuối cùng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh cũng không giấu diếm. Top 3 nhân vật Thành ủy Hoàng Lương đều có mặt, lúc này không nói ra chân tướng, thì đợi khi nào?
Theo tự thuật của Quan Doãn, vài nhân vật quan trọng thành phố Hoàng Lương có biểu hiện khác nhau, Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt trang nghiêm, Hô Diên Ngạo Bác lãnh đạm bình tĩnh, khuôn mặt Thôi Đồng hơi động, Tăng Vĩ Hiến ngược lại là người có tính tình thật nhất, sắc mặt ông ta đã đại biến, mặt giận dữ.
Quan Doãn vừa mới nói xong, Tưởng Tuyết Tùng chưa kịp tỏ thái độ, đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt... Hạ Lai được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu!