- Nhưng nếu như Chủ tịch huyện mà bị điều dời khỏi huyện Khổng, người kế nhiệm có lẽ cũng sẽ tiếp tục thực hiện cái dự án đó, hơn nữa dự án đó gắn liền với danh tiếng của bí thư Lý, bí thư Lý nhất định sẽ tìm mọi cách để thực hiện dự án đó. Huyện Khổng là một huyện nông nghiệp, nếu như dự án đó thành công, sẽ mang tính đột phá trong lịch sử, rất có lợi cho danh tiếng của huyện ta, đối với bí thư Lý và Chủ tịch huyện mà nói, cũng là một chiến tích vẻ vang.
Với thân phận thông tín viên của Quan Doãn, những lời hắn vừa nói là hơi quá rồi, tuy nhiên, nói rất khách quan, cũng chính là tình hình thực tế, nhưng lại không phù hợp với cái thân phận thông tín viên của hắn. Hắn là thông tín viên, không phải là thư ký, mà có là thư ký cũng phải nói ít làm nhiều, nhất là trong những việc đại sự như thế này cũng không thể ba hoa chích chèo được. Không có lãnh đạo nào thích cấp dưới tự cho là mình thông mình, nói ra sự thông mình, là tự cho mình thông minh, dùng hành động để thể hiện sự thông minh, đó mới là trí tuệ thật sự.
- Quan Doãn, cậu tốt ngiệp loại tốt ở đại học Bắc Kinh, cho cậu làm chức thông tín viên quả không đáng.
Lãnh Phong nói câu đó một cách thản nhiên, những lời của anh ấy với những lời mà lần trước Quan Doãn đến đây đưa tài liệu là hoàn toàn giống nhau, cũng như là lại lặp lại lần nữa.
Lãnh đạo không bao giờ nói lời vô ích, một câu nói lặp lại hai lần, có ý nghĩa ám chỉ đầy thâm ý.
Nếu như là trước kia, Quan Doãn sẽ xấu hổ vô cùng xoay người mà đi, lời nói hai lần nhạt như nước, hàm ý của Lãnh Phong rất rõ ràng, rất không hài lòng với những lời mà hắn vừa nói ban nãy. Nhưng bây giờ, hắn không những không thể đi, mà còn phải tiếp tục nói tiếp, chỉ có thể tử chiến đến cùng, nếu không có muốn cũng chẵng còn cơ hội nào khác nữa.
- Chủ tịch huyện, từ lúc mà tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tôi thật không muốn về huyện Khổng, thực ra định ở lại các bộ và ủy ban trung ương, nhưng vì mấy lý do đặc biệt, cuối cùng vẫn phải về huyện Khổng. Lúc ban đầu tôi oán trời trách đất, luôn nghĩ có một ngày sẽ đi khỏi huyện này, tâm tưởng cũng không để vào công việc. Nhưng từ lúc tôi đảm nhiệm công việc thông tín viên, lòng tôi cũng dần dần kiên định lại, chủ tịch huyện không phải là người huyện này mà còn dốc lòng dốc sức vì sự phát triển của huyện như thế, lúc nào cũng nghĩ cho nhân dân, tôi thân là người huyện mình, lại không thể ở lại đây, dốc sức làm tốt công việc được giao hay sao? Nhất là lúc tôi thấy chủ tịch huyện đã đứng trên lập trường địa vị của nhân dân, nghĩ cho nhân dân mà kiên trì nguyên tắc của chính mình, tôi rất lấy làm hổ thẹn! Bây giờ tôi mới có dốc chút sức lực cho sự phát triển lâu dài của huyện Khổng, tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng tôi tin rằng chủ tịch huyện có thể sáng suốt nhìn rõ mọi việc, có thể thấy được thành ý của tôi.
- Tôi cũng không cảm thấy chức thông dịch viên là không đáng như chủ tịch huyện nói, ngược lại, có thể phục vụ cho huyện mình là vinh hạnh của tôi, hơn nữa tôi lại học được rất nhiều điều mà không sách vở nào có từ chủ tịch huyện, chủ tịch huyện vì dân tình mà lo nghĩ khiến tôi cảm nhận được sứ mệnh cao cả và trách nhiệm thiêng liêng của một nhân viên nhà nước! Hơn nữa, tôi còn muốn nói, vụ tranh cãi ở sông Lưu Sa, ngoài mặt thì là tranh cãi về việc nước dùng, nhưng thực tế thì chính là sự không hòa hợp của lãnh đạo hai xã là Trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh, giật dây cho người dân cố ý làm loạn, cũng nhằm để đạt được mục đích đả kích đối phương.
- Ồ…
Lãnh Phong nhíu mày, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lãnh Phong không phải người huyện Khổng, Lý Dật Phong cũng không, nhưng bên cạnh Lý Dật Phong có cán bộ tham mưu cao cấp của huyện Khổng và cấp dưới vây quanh, tình hình thực tế của huyện Khổng y nắm rõ hơn Lãnh Phong rất nhiều. Bên cạnh Lãnh Phong cũng không ít suy nghĩ muốn nương nhờ Lý Dật Phong, nhưng không thể được, đành phải làm yếu thế đi cấp dưới của y, nhưng nói nói mấy câu khó nghe, không những làm Lý Dật Phong chướng mắt hoặc là thất bại, không những trong tay không có thực quyền, mà còn chẳng được tin tình báo gì đáng giá.
Quan Doãn vừa mới lộ ra nội tình, là tình huống mà Lãnh Phong không những chưa từng nghe qua mà còn chưa từng nghĩ đến, làm anh có cái nhìn khác về Quan Doãn, âm thầm đánh giá Quan Doãn vài lần, trong đầu cũng có một ý niệm đột ngột mà mãnh liệt – trọng dụng Quan Doãn, nói không chừng có thể mở ra cục diện mới cho huyện Khổng.
Nhưng….
Lập tức lại nhớ ra bên trên đã có người nhắm Quan Doãn, nếu anh dùng hắn, có lẽ lại đắc tội với người đó, mà người này hiện tại địa vị không cao, sau này nói không chắc tiền đồ lại vô cùng rộng lớn, ông dùng sự được mất ở huyện Khổng để đổi lấy có khả năng sẽ là áp lực đáng kể sau này, chính là muốn nói, nuôi trồng Quan Doãn cũng chính là nuôi một cường địch, thật không có lời
Lãnh Phong do dự một lát, đón ánh mắt trong suốt mà thản nhiên của Quan Doãn, bỗng nhiên động lòng, một người thanh niên tốt như vậy, lẽ nào bởi vì vô tình phạm một lỗi nhỏ trong đời – mà thực ra cũng chẳng phải lỗi – đã bị phán án tử hình, thật không công bằng.
Quan Doãn nói một mạch những cách nghĩ thật sự trong lòng, nói cho lãnh đạo suy nghĩ tâm đắc của mình, chính giữa lại là những lời nịnh súc tích mà uyển chuyển dịu dàng, hắn tự cho là ông cụ Dung mà nghe được những lời hắn nói, cũng chẳng phát hiện ra được lỗi nào. Ông cụ Dung biết ăn nói, Quan Doãn theo lão hơn một năm nay cũng học được không ít.
Nếu như những lời này của hắn không thể đánh động được Lãnh Phong, khiến Lãnh Phong tin tưởng thành ý của hắn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Khi mới vào chốn quan trường, thứ nhất hắn không có người chống lưng, thứ hai hắn không có cơ hội. Chỉ có thể dựa vào mấy phần vận may và thêm sự chủ động xuất kích, nếu không thì cứ tiếp tục mà đợi, sẽ chẳng có ai đề bạt hắn lên làm Phó phòng nhờ vào cái bằng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh của hắn cả. Bằng đại học tuy là vật bảo bối, nhưng có người thưởng thức mới là quan trọng nhất.
Lãnh Phong mặt vẫn không chút biểu cảm, Quan Doãn tuyệt đối không nhìn ra được thái độ có chút nào biến đổi không từ ánh mắt hay thần thái của Lãnh Phong. Cũng chính bởi vì từ lúc Lãnh Phong nhậm chức, luôn giữ khuôn mặt tĩnh lặng, khiến mấy lần anh và Lý Dật Phong đọ sức, tuy là yếu thế nhưng chưa hẳn là thua.
Quan Doãn gần như tuyệt vọng, Lãnh Phong quá lạnh lùng, hắn đã biểu lộ hết toàn bộ thành ý, anh ấy vẫn rất thờ ơ, lần này, hắn phỏng chừng rất khó qua được, chẳng lẽ thật sự như lời Ôn Lâm nói sao, hắn phải suy xét kĩ càng việc rút lui khỏi chốn quan trường mà đi lên thành phố sao? Nhưng, hắn không muốn thua, không muốn người nào đó ở Bắc Kinh lấy chuyện hắn thất bại làm trò cười.
Lãnh Phong liếc nhìn đồng hồ:
- Cũng không còn sớm nữa, một lát nữa sẽ mở cuộc họp, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cử người tới, bộ máy lãnh đạo huyện có chút thay đổi, Phó chủ tịch Đạt Hán Quốc bị điều đi, Quách Vĩ Toàn đảm nhận chức phó chủ tịch thường vụ, chủ trì công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân huyện.
Nói xong, anh ta đứng dậy bước đi:
- Được rồi, tôi đi họp trước, tài liệu này cậu cứ cầm về, công tác làm chưa đủ chi tiết… Làm lại!
Quan Doãn vội vàng nhấc rèm lên mở cửa cho Lãnh Phong, đợi Lãnh Phong đi được một lúc hắn mới hoàn hồn trở lại. Nện cái rõ mạnh vào sô pha, rồi lại nhảy lên mừng rỡ, những lời nói hàm ý rõ ràng không sai chút nào của Lãnh Phong đã nói cho hắn biết, Lãnh Phong đã thay đổi ý nghĩ, cơ hội của hắn… cuối cùng cũng đã đến rồi!
Người ở ban tổ chức cán bộ Thành ủy đến mở cuộc họp gì, Lãnh Phong chẳng nhất thiết phải nói rõ cho hắn biết, nhưng chẳng phải Lãnh Phong vừa nói rõ ràng từng câu từng chữ sao, lãnh đạo không bao giờ nói những lời thừa thãi, từ giờ, Lãnh Phong đã bắt đầu có lòng tin nơi hắn rồi.
Về phần yêu cầu hắn làm lại tài liệu, chắc chắn là Lãnh Phong đã thay đổi cách suy nghĩ về vấn đề tranh cãi trên sông Lưu Sa. Trong đầu Quan Doãn nhanh chóng đem sự việc tranh cãi trên sông Lưu Sa này suy xét lại một lần, chủ ý trong lòng đã định. Lãnh Phong muốn một lần nữa xem lại sự việc tranh cãi này, chính hợp ý của hắn, hắn cũng phải nhờ sự việc của sông Lưu Sa này một lần nữa thiết lập lại hình ảnh của hắn ở Huyện ủy.
Quan Doãn vừa nghĩ vừa đi về phòng làm việc, vào trong phòng mới phát hiện ra, Vương Xa Quân vẫn chưa đến, Ôn Lâm đã đến rồi.
- Ai da, anh có biết không, Đạt Hán Quốc sắp bị chuyển đi rồi, Quách Vĩ Toàn lên thay. Thật không thể ngờ được, Quách Vĩ Toàn cũng có ngày này. Tôi thấy kỳ lạ ở chỗ, thường ngày không để ý thấy Quách Vĩ Toàn có bản lĩnh như vậy, làm sao lại chính là hắn? Lại còn là phó Chủ tịch thường vụ.
Chỉ là một thông tín viên của văn phòng Chủ nhiệm, Ôn Lâm không nên ba hoa về lãnh đạo như thế, Quách Vĩ Toàn là Phó chủ tịch, đúng là ở huyện ủy trông rất có vẻ bình thường, hơn nữa trong công việc cũng chẳng tích cực, năng lực thì không có gì xuất chúng, nhưng có một điều, ông ta luôn từng bước theo sát Lý Dật Phong.
Gần đây Ôn Lâm rất thích cuốn “Dã bách hợp cũng có mùa xuân”, mội lần nói chuyện đều thích người nào đó cũng có mùa xuân.
- Quan Doãn, anh chừng nào thì có mùa xuân đây?
Ôn Lâm vừa lau bàn vừa ngẩng đầu lên nhìn Quan Doãn hỏi, thấy Quan Doãn khẽ nhíu mày, vẻ mặt nóng lòng không khỏi ngạc nhiên nói:
- Mùa xuân của anh… nói đến là đến rồi?
Quan Doãn cười cười hỏi lại:
- Biết vì sao mà Đạt Hán Quốc bị chuyển đi cho Quách Vĩ Toàn lên thay không?
Ôn Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Những việc các lãnh đạo quyết định, tôi làm sao mà biết được. Tôi còn không dám hỏi dì tôi, hôm qua dì đến mà chẳng nói với tôi câu nào.
- Đạt Hán Quốc với chủ tịch Huyện thân cận quá, ông lại nhất quyết phản đối việc xây đập nước, chủ tịch không có động tĩnh, ổng manh động, chẳng phải là tín hiệu rất rõ ràng sao. Đạt Hán Quốc đi người khác lên còn hay, đằng này lại là Quách Vĩ Toàn lên, Quách Vĩ Toàn không chỉ một lần ủng hộ dự án xây đập trên hội nghị chính phủ, mà còn là thanh âm không hài hòa nhất bên trong bộ máy, ổng giờ chủ trì công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban thành phố có thái độ thế nào với hạng mục xây đập nước này, cô còn không rõ sao?
Quan Doãn định sẵn vẻ mặt nhạt cười, khí định thần nhàn chậm rãi mà nói.
Ôn Lâm mở to hai mắt ra nhìn:
- Quan Doãn, anh… anh... anh thông suốt như vậy là làm sao? Tôi dường như không quen anh nữa rồi. Anh thật là nhất định sẽ có mùa xuân? Không được, anh phải nói tôi biết anh làm thế nào mà nhìn rõ được thế sự như thế, đúng rồi, có phải là sau lưng anh có cao nhân chỉ dạy?
Có đôi khi nói thật lại chẳng có ai tin, lần trước Quan Doãn nói thực cho Ôn Lâm là hắn có cao nhân chỉ cho, Ôn Lâm tưởng rằng hắn đùa, bây giờ lại tin ư? Hắn khoát tay cười cười:
- Huyện Khổng có cao nhân? Đừng có đùa nữa, tôi có thể nhìn rõ thế cục như thế, cũng chỉ là hàng ngày đều kiên trì đọc sách lịch sử và đọc báo.
- Tôi không tin
Ôn Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh chẳng nói được một lời thật lòng, mở mồm toàn nói dối, lừa người không nháy mắt… đọc lịch sử và đọc báo mà có thể nhìn rõ thế cục như thế thì ai cũng là cao nhân rồi.
- Quan Doãn như thế nào mà bảo lừa người không nháy mắt?
Vương Xa Quân đẩy cửa đi vào, hôm nay tóc anh ấy lại sáng lên vài phần rồi, không những quần áo mới tinh, nếp quần cũng được là thẳng tắp, giày da còn bóng lộn, anh ấy đảo nhanh qua Quan Doãn, lại nói:
- Quan Doãn, khi nãy chủ nhiệm Lý nói, bảo tôi đi chăm sóc Ngõa Nhi, lại phiền đến anh rồi.
Nói xong, Vương Xa Quân liền không che giấu được vẻ đắc ý, vì anh ta đã đào được một góc tường cho Quan Doãn rồi. Chăm sóc cho Ngõa Nhi chẳng phải là cái nhiệm vụ thần thánh vinh quang gì, nhưng ai cũng biết Ngõa Nhi chính là cái chong chóng đo chiều gió trong lòng bí thư Lý.