Từ tòa nhà huyện ủy về đến nhà, đi bộ thì mất gần một giờ, đi xe cũng phải hơn hai mươi phút, trời chiều rồi, Quan Doãn lấy xe đạp thật nhanh, chạy thẳng một mạch về nhà.
Nhà ở thị trấn cách trường trung học chuyên nghiệp số một huyện Khổng có mấy km, chính là nơi ba của Quan Doãn làm việc. Trường trung học chuyên nghiệp số một là do huyện Khổng theo mô hình các trường trung học thực nghiệm mà tạo ra một khu nhà giáo dục sư phạm, trung học chuyên nghiệp và học viện giáo dục tạo thành một trường học tổng hợp, không lâu sau đó, có ảnh hưởng thật lớn ở huyện Khổng, không ít học sinh nhà giàu có thành tích học tập bình thường, không qua kỳ thi chuyên môn hoặc là trường trung học nhất trung của huyện Khổng, sẽ bỏ tiền để vào trường giáo dục sư phạm, một năm học phí là 3000 nguyên, lại còn được lấy hộ khẩu thành phố, sau tốt nghiệp sẽ sắp xếp công tác chính thức.
Tuy rằng học phí cực cao, nhưng người đến học vẫn như cũ là không ngừng, vào năm 1996, hộ khẩu thành phố và công việc chính thức có lực hấp dẫn to lớn, đủ để cho cha mẹ học sinh đem tài sản vất vả cả đời tích góp dùng để đầu tư. Có lẽ, sở dĩ giáo dục tư bản phát triển, cũng có liên quan việc cha mẹ không học hành và mù quáng cho rằng dùng tiền là có thể mua được tri thức.
Tuy nhiên đừng nói ở huyện Khổng như thế, ở quận huyện khác cũng như thế, những năm chin mươi, một sinh viên trung học chuyên nghiệp so với mấy trường khác còn hơn nhiều, học sinh xuất thân nông thôn, mục tiêu phấn đấu lớn nhất là phải thoát khỏi nông thôn, kỳ thi vào trung học chuyên nghiệp chẳng những có thể thoát khỏi thân phận nông dân, có được hộ khẩu thành phố, còn có thể được sắp xếp công tác, lại so với vào đại học bớt được ba năm thời gian có thể tiết kiệm không ít tiền cho gia đình, bởi vậy thi đậu trung học chuyên nghiệp trở thành mục tiêu của vô số học sinh nghèo, cũng làm cho điểm trúng tuyển vào trung học chuyên nghiệp cao vút, thậm chí một lần vượt qua trọng điểm đại học. Mà tỉ lệ trúng tuyển rất thấp, trên cơ bản một xã, thị trấn trung học một năm chỉ có hai ba người thi đậu!
Bởi vậy càng có thể thấy được Quan Doãn có thân phận là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh quý thế nào.
Vào đến cửa trường trung học chuyên nghiệp, người quen đều hướng phía Quan Doãn chào hỏi, một đám khuôn mặt tươi cười nhiệt tình dào dạt hiện lên trước mắt, giản dị, chân thành, khiến Quan Doãn trong lòng vô cùng thoải mái. So với bên trong Huyện ủy mỗi người tâm tư muôn hình muôn vẻ cực kỳ khác nhau, vẫn là khuôn mặt tươi cười của bạn bè người thân làm cho người ta cảm nhận được ân tình ấm áp. Bạn bè người thân vừa ân cần thăm hỏi, không phải do thân phận cán bộ Phó phòng của Quan Doãn, mà là kính nể đối với việc hắn thi đậu đại học Bắc Kinh.
Trường trung học chuyên nghiệp có diện tích đất không nhỏ, chừng hơn một ngàn mẫu, ngoại trừ khu nhà dạy học, ký túc xá cho giáo viên đều là một dãy nhà trệt, nhà Quan Doãn hơi lệch về phía đông nam của ký túc xá, là một nhà có cả vườn nhỏ, ba gian nhà giữa, hai gian nhà kề, trong sân còn có hơn mười cây ăn quả, quả thực là được mùa cây táo, cày lê đầy cành, quả bốn phía.
Trong sân còn có mấy khối đất trồng rau xanh mượt, góc sân còn có một chuồng gà, nuôi hơn mười con gà, kêu không ngừng.
Vừa thấy Quan Doãn trở về, không phải cô em gái Dung ra đón đầu tiên, mà là tiểu bạch.
Tiểu bạch có cái mũi dài đen, hai cái lỗ tai to vểnh đều có một mảnh đen, trên lưng còn có một khối vàng, rất hay là, cái đuôi cũng là đen nhọn. Tiểu bạch là con chó do Quan Doãn nuôi lớn, trước khi Quan Doãn vào đại học nó đã tới nhà họ Quan, đến bây giờ đã được sáu năm .
Tiểu bạch rung đầu đắc ý, hưng phấn vây quanh Quan Doãn nhảy đến nhảy đi, còn đứng lên bổ nhào vào trong lòng,ngực Quan Doãn. Quan Doãn yêu quý sờ sờ bộ lông bóng mượt trên người tiểu bạch, vỗ vỗ trên lưng tiểu bạch:
- Gọi người đi.
Tiểu bạch "Gâu" một tiếng chạy vào trong phòng, một lát sau, người chưa đến, tiếng đã tới trước:
- Anh đã trở về.
Một bóng người chợt hiện, em gái từ trong nhà chạy đi ra, rất bình thường đi tới trước mặt Quan Doãn, kéo cánh tay Quan Doãn lại:
- Anh, sao giờ anh mời về, chờ anh đã nửa ngày rồi.
Có lẽ thật đúng là duyên cớ người một nhà, em gái Dung tuy rằng cùng Quan Doãn không có quan hệ huyết thống, bộ dạng lại có năm phần giống với Quan Doãn, cũng là gương mặt dài, gầy, trắng nõn văn nhã, chẳng qua cô so với Quan Doãn màu da càng trắng hơn một ít, mặt mày, cũng nhiều nét quyến rũ.
Cô em gái này cũng xấp xỉ tuổi với Ngõa Nhi, quần áo đơn giản, không bằng Ngõa Nhi phong cách tây mới mẻ độc đáo, nhưng ở bên trong mộc mạc không che dấu được khí chất trời sinh nổi tiếng. Hồi hương hơi thở đào tạo nữ nhân, lại có và sinh đều tới một loại khí chất đoan trang, một mái tóc thô đen để ở sau người, thành thục no đủ dáng người phát ra chất phác mà thiên nhiên phong tình, em gái Dung vừa đứng trước mặt, liền như một đóa mẫu đơn trồng ở khuê phòng chưa thức giấc, dù chưa lớn hết, nhưng đã có phong tư của một con phượng hoàng sắp giương cánh bay cao.
Huyện Khổng không phải vùng núi, là đồng bằng, nhưng ai có thể nói đồng bằng sẽ không có phượng hoàng?
Mặc dù Huyện ủy huyện Khổng cách không xa, nhưng bình thường Quan Doãn rất ít đến trường học thăm hỏi em gái Dung, nhất là hắn ở trong huyện Khổng danh khí quá lớn, vừa đi, sẽ bị vây chật như nêm cối, hai là hắn cũng không muốn ảnh hưởng em gái Dung học tập, tâm lý em gái ỷ lại đối với hắn quá mạnh mẽ, hắn mà đi, sẽ khiến cảm xúc cô dao động rất lớn.
Em gái Dung lập chí cũng muốn thi đỗ đại học Bắc Kinh, coi thành tích học tập hiện tại của cô, đang ở đang vào lúc quan trọng, cố gắng một chút, có lẽ cô có thể trở thành truyền kỳ người thứ hai huyện Khổng từ trước tới nay vào đại học Bắc Kinh, nhưng chỉ hơi chút buông thả, khả năng bị tụt hạng là rõ ràng.
Quan Doãn đánh giá em gái vài lần, thương tiếc nói:
- Gầy quá, học tập cũng không phải liều mạng thế, phải chú ý phương pháp học tập, không phải cứ thức đêm và học bằng cách nhớ là có thể thi đỗ đại học Bắc Kinh đâu.
- Em biết rồi ạ!
Em gái Dung hì hì cười, kéo tay Quan Doãn.
- Về đến nhà, anh đừng lấy thân phận tốt nghiệp đại học Bắc Kinh và cái chức Trưởng phòng phòng Thư ký gì đó mà đè người, mặc kệ anh làm quan thế nào, có bao nhiêu đại uy phong, ở trong mắt em, chính là anh trai em, vĩnh viễn là như vậy.
- Đừng nói anh, nói không chừng có một ngày em so với anh càng uy phong, cũng có thành tựu, đến lúc đó anh đi tìm em, em trên cao nhìn xuống, lạnh lùng mà nói một câu – anh nhận sai người, tôi không biết anh!
Quan Doãn thuận miệng nói câu vui đùa.
Em gái Dung bỗng nhiên đứng lại, vô cùng nghiêm túc nói:
- Anh, mặc kệ về sau gặp được việc lớn đến thế nào, anh vĩnh viễn là anh trai em kính yêu nhất, em cũng vĩnh viễn là em gái thân nhất của anh! Vĩnh viễn!
Quan Doãn không nghĩ tới hắn thuận miệng một câu vui đùa lại dẫn phát rồi em gái Dung như thế trịnh trọng đáp lại, hơi sửng sốt, mỉm cười:
- Chỉ đùa một chút mà em nghĩ thật sao, thực không biết đùa gì.
Em gái Dung sắc mặt vẫn là không đổi:
- Chỉ do em tưởng tượng sao...
Đôi mắt đỏ lên, đột nhiên đã rớt nước mắt xuống.
- Anh, em thật sự lo lắng.
Quan Doãn trong lòng một trận khó chịu, đem em gái Dung kéo vào trong ngực:
- Đứa ngốc, đừng khóc, không có việc gì thì em lo lắng cái gì, buồn lo vô cớ.
- Nhưng cuối cùng em sợ có một ngày sẽ có người đến trước mặt em, nói là cha mẹ ruột của em, đến đón em đi...
Thân thế của em gái, vốn không có giấu diếm cô, từ nhỏ chỉ biết mình là đứa nhỏ bị người vứt bỏ, chẳng qua có cha mẹ Quan Doãn coi như thân sinh mà yêu thương, được Quan Doãn săn sóc trân trọng gấp đôi, cô khỏe mạnh mà vui vẻ trưởng thành.
Chỉ có điều cũng không biết sao, khoảng thời gian gần đây, em gái Dung luôn tự dưng lo lắng cha mẹ thân sinh sẽ đến tìm cô, và còn muốn mang cô rời khỏi huyện Khổng, Quan Doãn giảng giải vài lần, hiệu quả không lớn, cô vẫn cứ ngẫu nhiên mà thương tâm rơi lệ.
- Có phải em lại nghe được đồn đại gì phải không?
Quan Doãn trong lòng vừa động, vội hỏi.