Bác sĩ Trương vừa mừng vừa sợ. Cô kể rõ tình hình cho Triệu Trường Phong biết. Ban đầu cô còn lo lắng Triệu Trường Phong sẽ vì bệnh nhân cần dùng máu gấp mà nhân cơ hội vơ vét tiền của một phen, yêu cầu phí truyền máu kếch xù. Nhưng cô thật sự không ngờ được Triệu Trường Phong chưa nói gì đã đáp ứng. Lâm Hân Bình ở bên cạnh lo lắng Triệu Trường Phong ngồi xe giao thông công cộng qua sẽ làm lỡ thời gian. Cô khiến Bác sĩ Trương nói Triệu Trường Phong đi xe qua. Tiền xe do cô trả.
Cứu người như cứu hoả. Triệu Trường Phong vừa cúp điện thoại, trên đường chạy như điên đến cổng trường học lên xe taxi chạy tới. Trong đầu của Triệu Trường Phong, chưa từng nghĩ tới cơ hội lợi dụng việc hiến máu cơ này mà làm tiền người nhà bệnh nhân. Nếu không phải trong túi Triệu Trường Phong còn chưa đến mười đồng, thậm chí ngay cả mười lăm đồng phía xe taxi Triệu Trường Phong cũng không muốn để Lâm Hân Bình gánh chịu.
Nơi lấy máu để thử của kho máu nằm trên tầng hai. Bên trong đầy rẫy những người nông dân đi bán máu. Thấy vậy Triệu Trường Phong vô cùng ngạc nhiên. Vì sao lần trước khi trường học tổ chức sinh viên làm nghĩa vụ hiến máu không nhìn thấy có nhiều nông dân mặc quần áo lam lũ như vậy?
Kỳ thật Triệu Trường Phong không biết. Lần trước bởi vì sinh viên muốn tới làm nghĩa vụ hiến máu, nên kho máu đã đặc biệt đuổi hết những người chuyên làm nghề bán máu ra ngoài.
Cùng đi với Bác sĩ Trương Triệu Trường Phong được ưu tiên trước. Năm phút đồng hồ sau, Triệu Trường Phong đã thuận lợi thông qua xét nghiệm lấy máu. Tất cả đều đủ tư cách, có thể thu máu!
Triệu Trường Phong ngồi ở cửa số lấy máu, vươn cánh tay ra. Lúc này bác sĩ bên trong đang thu máu ngẩng đầu hỏi Bác sĩ Trương:
- Thu bao nhiêu?
Bác sĩ Trương vội vàng hỏi Lâm Hân Bình:
- Bệnh viện thảo luận cần bao nhiêu?
Lâm Hân Bình lúc này mới nhớ tới bác sĩ trong bệnh viện đã nói rõ.
- Tám trăm CC, ít nhất cũng là sáu trăm CC!
Bác sĩ thu máu thoáng nhìn qua thẻ hiến máu của Triệu Trường Phong, lắc đầu nói:
- Không được, người này vừa hiến máu hai tháng trước, đã hiến hai trăm CC máu. Lần này nhiều nhất anh ta chỉ có thể hiến thêm ba trăm CC máu.
Dựa theo quy định của bộ y tế quốc gia, một người một lần chỉ hiến lượng máu lớn nhất là bốn trăm đến năm trăm CC. Hai tháng trước Triệu Trường Phong vừa mới hiến hai trăm cc máu. Như vậy lần này nhiều nhất hắn chỉ có thể hiến ba trăm cc máu.
Lâm Hân Bình lập tức lại khóc rống lên:
- Nhưng, ít nhất cần sáu trăm CC máu mới có thể cứu ông nội của tôi mà!
Bác sĩ Trương khó xử nói:
- Cô gái, chỗ chúng tôi có quy định, không có cách nào khác. Nếu lấy ra quá nhiều, có thể sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của sinh viên Triệu Trường Phong.
Lâm Hân Bình không biết nên làm thế nào cho phải. Cô ta che mặt khóc.
- Bác sĩ Trương, không có người có nhóm máu AB- RH âm tính để truyền nữa sao? Không thể lấy một chút từ trên người bọn họ sao?
Triệu Trường Phong hỏi.
Bác sĩ Trương lắc đầu:
- Trong kho máu chỉ có ba người. Một người đã bị viêm gan. Một người phục viên trở về Quảng Tây. Hiện tại chỉ còn lại một mình cậu thôi?
- Không phải chỉ có ba người chứ?
Triệu Trường Phong lắc đầu không tin.
- Đường đường là kho máu tỉnh Trung Nguyên, chỉ có ba người hiến máu thuộc nhóm máu AB- RH âm tính sao?
Bác sĩ Trương nói:
- Nhóm máu AB - RH âm tính vô cùng hiếm thấy. Chỉ có xác suất khoảng 3 phần vạn thôi.
- Thành phố Trung Châu có dân cư có hơn hai trăm vạn người. Cho dù là ba phần vạn, cũng có thể có sáu bảy trăm người là nhóm máu AB RH âm tính mà.
Triệu Trường Phong nói.
Bác sĩ Trương cười khổ:
- Nhưng lúc này trong sáu bảy trăm người, chỉ có ba người từng đến hiến máu. Về phần những người còn lại đó, thậm chí có thể bọn họ còn không biết ngay cả nhóm máu của mình là gì.
Triệu Trường Phong thoáng nhìn qua Lâm Hân Bình đamg che mặt khóc, thở dài một hơi, vỗ vỗ cánh tay đang cắm kim máu lấy máu:
- Bác sĩ Trương, lấy đi. Tám trăm CC. Xảy ra vấn đề gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!
Lâm Hân Bình đang khóc đầy tuyệt vọng, đột nhiên nghe Triệu Trường Phong nói những lời như vậy, cô không thể tin được, ngây ngốc nhìn Triệu Trường Phong.
Qua một lúc, Lâm Hân Bình mới xác định Triệu Trường Phong không phải đang nói đùa. Hắn thật sự quyết định làm như vậy. Lâm Hân Bình giống như ở trong tuyệt vọng nhìn thấy được chút ánh sáng rạng đông. Cô bất chấp nước mắt đang giàn dụa trên khuôn mặt, bước nhanh tới bên cạnh Triệu Trường Phong, cảm kích nói:
- Triệu tiên sinh, tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn anh cho phải! Anh đã cứu tính mạng của ông nội tôi. Anh chính là đại ân nhân của Lâm gia chúng tôi. Phí bồi dưỡng cần bao nhiêu anh cứ nói. Sau khi ông nội của tôi được truyền máu xong, tôi lập tức đi ngân hàng lấy đưa cho anh!
Trên khuôn mặt tú lệ của Lâm Hân Bình đầy nước mắt, giống như hoa đào gặp mưa. Mọi người thấy đều có cảm giác kinh diễm, trong lòng tự động nảy sinh cảm giác thương xót.
Mặc dù vậy Triệu Trường vẫn Phong không hiểu đến thương hương tiếc ngọc. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Hân Bình, quát một tiếng:
- Cút! Nếu vì tiền, một cc máu tôi cũng không cho lấy. Lão tử tới là cứu người, không phải bán máu!
Lâm Hân Bình vốn đã thôi khóc, chợt nghe Triệu Trường Phong quát mắng, trong lòng lại vừa sốt ruột vừa oan ức, lại òa lên khóc.
- Rất xin lỗi rất xin lỗi! Triệu tiên sinh, không phải tôi cố ý sỉ nhục anh!
Lâm Hân Bình nức nở nói:
- Tôi chỉ sốt ruột muốn cứu ông nội tôi, nhất thời nói chuyện không suy nghĩ. Triệu tiên sinh, anh ngàn vạn lần không nên giận tôi. Anh ngàn vạn lần không nên đi. Không nên không cứu ông nội của tôi!
Triệu Trường Phong vừa bực mình lại vừa buồn cười:
- Lâm tiểu thư, ai nói tôi muốn đi ? Cô mau mau tránh ra, không nên cản trở bác sĩ lấy máu.
Vừa nghe Triệu Trường Phong nói không đi, lúc này Lâm Hân Bình mới nín khóc mỉm cười, giống như hoa sen sau cơn mưa. Cho dù Triệu Trường Phong là loại người không có cảm giác gì đối với mỹ nữ nhìn thấy vậy trong lòng cũng không khỏi ngẩn ngơ.
- Triệu tiên sinh, cám ơn anh!
Lâm Hân Bình liếc mắt nhìn Triệu Trường Phong một cái, rồi lùi lại phía sau.
- Bác sĩ, mau lấy máu đi!
Triệu Trường Phong vỗ vỗ vào cánh tay để trần.
- Cánh tay tôi sắp đông lạnh rồi đây này!
Trời đã vào đông, mặc dù trong đại sảnh lấy máu có hệ thống sưởi ấm, nhưng lại không có tác dụng quá lớn.
Lúc này bác sĩ lấy máu mới tỉnh ngộ, đối mặt tình huống như vậy cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Không thể làm gì khác hơn là nhìn bác sĩ Trương đứng ở phía ngoài xin giúp đỡ:
- Bác sĩ Trương, cô xem?
Bác sĩ Trương đã rất khó xử. Không lấy máu, bệnh nhân đang có nhu cầu cần cứu chữa khẩn cấp. Lấy máu ra, lại trái với chế độ thu máu. Hơn nữa một khi Triệu Trường Phong xảy ra sơ suất gì, ai gánh vác trách nhiệm này? Không thể nói là do Triệu Trường Phong tự nguyện hiến máu là kho máu có thể trốn tránh trách nhiệm!
- Bác sĩ Trương!
Lâm Hân Bình khẩn cầu nói.
- Được! Lấy đi!
Bác sĩ Trương cắn môi một cái.