Nghe thấy tin bất ngờ như vậy khiến cho người ta phải vừa sợ vừa mừng, Trần Thái Trung trợn mắt há hốc mồm một lúc, thật lâu sau mới thốt ra được một từ.
- Nhưng…
- Cậu chưa viết đơn gia nhập Đảng phải không?
Bí thư Trương sớm đã biết hắn sẽ thắc mắc chuyện này cho nên lộ ra một vẻ bất mãn.
- Không phải là tôi nói cậu, tiểu Trần à, chuyện này, cậu làm… vô cùng không tốt.
- Lý luận phải đi cùng với thực tiến và ngược lại cũng thế.
Trương bí thư vỗ mạnh xuống bàn một cái.
- Đúng thế, cậu phải dùng hành động thực tế để nói chuyện, cậu ở Đông Lâm thủy thôn có nhiều thành tích lớn như vậy nhưng mà… Cậu tại sao lại ngoan cố chờ cho đến khi cấp trên phát hiện ra tài năng của cậu chứ?
- Cậu đúng là có hơi cao ngạo, về điểm này thì thật là không tốt.
Bí thư Trương có vẻ hơi đau lòng, nhàn nhạt nói.
- Cậu biết không? Nếu như không phải là tôi thì tài năng của cậu thiếu chút nữa đã bị mai một rồi.
Hóa ra, chính ông lên tiếng để điều tôi tới đây sao?
Trần Thái Trung liền sáng hai mắt lên, trong nhất thời hắn cũng không suy nghĩ đến một phó bí của phòng quy hoạch liệu có phải có quyền lực đề bạt một nhân viên công chức lên tới chức phó chủ nhiệm.
- Bí thư, ông đừng nói nữa, tôi biết là tôi đã sai rồi.
- Ha ha, biết sai để sửa thì chính là một người đồng chí tốt.
Bí thư nhìn đồng hồ đeo tay rồi thở dài.
- Hôm nay đã trễ rồi, thôi vậy, sai lầm này của cậu cũng có một phần trách nhiệm do tôi đã không theo dõi chặt chẽ, như vậy đi… Tôi đi gặp họ rồi nộp đơn xin gia nhập Đảng giúp cậu
- Về phần cậu, cậu là thanh niên, nên có khoảng thời gian cho chính mình, cho nên không cần đích thân viết.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Trần Thái Trung, sau đó bắt đắc dĩ lắc lắc đầu thở dài.
- Tôi cũng không muốn quá nghiêm khắc với cậu, có ai mà chưa từng trải qua thời trẻ tuổi chứ?
Trần Thái Trung ngây người tại chỗ, thật lâu sau vẫn không nói tiếng nào. Hắn thầm lẩm bẩm trong đầu: Mình… gia nhập Đảng mà không cần phải viết đơn xin!
- Đúng rồi, phòng quy hoạch của chúng ta còn thiếu chức vị bí thư Đảng ủy nữa.
Trương bí thư hơi di động thân hình mập mạp lại, giọng nói trầm xuống.
- Tôi cho rằng…cậu là người rất thích hợp, Ừm, tôi rất coi trọng cậu.
Trần Thái Trung còn chưa phản ứng trả lời gì thì Trương bí thư đã đưa mắt nhìn lên chiếc nhẫn Tu Di chưa được chế tạo xong rồi hỏi:
- Chà, thứ đồ này thật là thú vị, là ngọc phải không?
- Là ngọc phỉ thúy, có giá trị hơn nhiều so với những loại ngọc bình thường.
Trần Thái Trung sửa lại câu nói trước đó một chút, sau đó nhanh chóng nói tiếp.
- Tôi còn đang suy nghĩ là hôm nào sẽ đến gặp bí thư, không ngờ bí thư lại đến thăm tôi trước. Như vậy đỡ gặp phải chuyện, gây ra dư luận không tốt.
Chiếc nhẫn này khá tốt, nhưng vẫn chưa được luyện chế thành công cho nên giá trị cũng chỉ giống như mảnh ngọc phỉ thúy trước kia mà thôi. Bởi vậy tặng đồ vật này Trần Thái Trung tuyệt đối sẽ không tiếc.
Cho dù hắn là người không biết cách đối nhân xử thế thì cũng biết rằng thứ này đã lọt vào trong mắt của Trương bí thư. Bí thư trương đã nhắc tới mà hắn ngay cả “Mượn hoa hiến phật” cũng không biết thì đúng là đồ “Gỗ mục không thể điêu khắc nổi” rồi.
- Chà.
Bí thư gật gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ chần chừ.
- Bao nhiêu tiền vậy? Chắc là rất đắt, tôi không thể lấy của cậu được.
- Quý nhưng thực ra không hề quý, loại ngọc phỉ thúy hảo hạng này ước chừng cũng khoảng ba bốn vạn.
Trần Thái Trung nói thật, tuy nhiên lời nói này lọt vào tai của Trương bí thư thì khiến ông phải hít một hơi dài.
- Vậy mà còn không quý?
- Miếng ngọc này là do tôi đánh cược được.
Trần Thái Trung cười cười, tiện tay cầm lấy chiếc nhẫn, nhét vào tay của Trương bí thư.
- Khối phỉ thúy lớn này tôi chỉ phải tốn có hai vạn. Ha ha từng này tiền chắc người bình thường nào cũng có thể mua được.
- Ngọc đánh cược mà được sao?
Trương bí thư mở to hai mắt, thuận thế nắm chặt chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay.
- Tiểu Trần, cậu đánh bạc sao?
- Không phải, cũng là một phương thức mua ngọc, tuy nhiên là khảo nghiệm tầm mắt của người mua, tôi từ nhỏ đã thích ngọc…
Trần Thái Trung cười cười lắc đầu, hắn không thể kể lại tường tận câu chuyện mua ngọc cho bí thư nghe mà chỉ có thể lược sơ qua vài câu.
Trần Thái Trung không phải chỉ làm một cái nhẫn với lại ngọc vẫn còn thừa. Đôi mắt bí thư lộ ra một vẻ vô cùng hâm mộ, sau đó ông nở ra một nụ cười.
- Vậy tại sao cậu không đem bán miếng ngọc phỉ thúy này đi? Nguyên cả khối như vậy chắc hẳn là rất có giá.
- Nguyên cả khối bán được khoảng bảy tám mươi vạn.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Tuy nhiên tôi thích chơi ngọc, không muốn dùng thứ này để kiếm tiền. Có thứ tốt, chia cho mọi người không phải là chuyện nên làm hay sao?
Trương bí thư ngỡ ngàng gật đầu. Trong lòng thầm đánh giá Trần Thái Trung: Thằng nhóc này quả là ham tiền nhưng cũng không phải là đến mức mê mẩn mất cả ý chí. Làm người phải như vậy mới có thể dễ dàng thích ứng.
Nói chung, Trần Thái Trung cũng không có hứng thú lắm đối với việc chơi ngọc nhưng nhờ vào việc không hứng thú lắm này mà hắn đã trở thành một con người rộng rãi. Những người như thế này xem ra chỉ xuất hiện được trong tiểu thuyết cho nên Trương bí thư không thể không cảm thấy thích hắn, sau đó liền lập tức nhắc nhở hắn vài câu.
- Đúng rồi, cậu dựa vào thứ này mà kiếm được chút tiền, vậy sau này cậu phải chú ý vì dù sao cậu cũng là phó chủ nhiệm, phải coi trọng đến hình tượng của mình. Đừng lộ ra ngoài để người khác có dịp đàm tiếu.
Trần Thái Trung hơi kinh ngạc. Nói thật hắn còn đang định mua một chiếc xe khoảng hơn năm mươi vạn, chẳng lẽ không thể làm như vậy mà phải đem gửi vào ngân hàng hay sao?
- Vậy… Tôi không thể mua xe sao?
- Mua xe… thì có thể.
Trương bí thư đảo mắt một lần, đánh giá đồ đạc ở trong phòng của Trần Thái Trung. Bỗng nhiên ông có cảm giác giống như mình ở trong mộng cảnh vậy.
- Tuy nhiên, cậu không biết là phải mua cho cha mẹ cậu thứ gì trước à?
- Tôi muốn mua thêm chứ, nhưng bọn họ đều không muốn tôi bỏ tiền ra.
Trần Thái Trung hơi buồn rầu.
- Căn phòng lớn như vậy, có thể bỏ được sao?
- Không, điều này cũng không đúng.
Trong lòng Trương bí thư cảm thấy bất mãn về điểm này, tình huống này không thể giải quyết như vậy được. Loại tình huống như thế này xảy ra ở người già là chuyện bình thường. Nói đến chuyện phòng ở, ông lại nhớ đến một việc.
- Đúng rồi, nói cho cậu biết một chuyện, sang năm ở phòng ta sẽ có nhà tập thể, cậu cũng sẽ dọn vào đó ở chứ?
- Nhà tập thể sao?
Trần Thái Trung trợn tròn mắt.
- Cái này… tôi có đủ tư cách sao.
- Có đủ tư cách hay không còn không phải là do người khác nói hay sao?
Trương bí thư cười tủm tỉm.
- Cậu xem lại thân phận của cậu đi. Cậu là phó chủ nhiệm kiêm bí thư Đảng ủy, muốn dọn vào đó ở cũng không phải là không thể được, tóm lại, nếu như cậu muốn, sẽ có biện pháp.
Bí thư cũng không biết rõ bối cảnh phía sau của Trần Thái Trung lớn nhỏ ra sao. Nhưng hắn nghĩ rằng, người được lão Cừu ra mặt nhờ mình tiến cử vào Đảng tuyệt đối không thể có bối cảnh nhỏ được.
Trần Thái Trung gật gật đầu, trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện khác. Hừ, liệu mình có thể ở khu tập thể bao lâu chứ? Cho dù miễn cưỡng mình có thể được vào ở bên trong đó, nhưng dựa vào thân thế của mình thì chắc cũng chỉ được ở một cái phòng hạ cấp, không bằng căn nhà mình mua.
Tiền đối với hắn mà nói không thành vấn đề. Bây giờ hắn vẫn đang có đủ để xài, hơn nữa nếu như hắn muốn thì bao nhiêu cũng có thể có được.
Nhưng Trương bí thư là ai chứ? Hắn liền nhận ra hắn không tập trung, ngay lập tức lão liền sửa chữa sai lầm trong nhận thức của hắn.
- Tôi bảo cậu này, nếu như cậu không chiếm được tiêu chuẩn đó thì có lẽ người khác sẽ xem thường cậu, đối với sự thăng tiến của cậu cũng không phải là chuyện tốt.
Chà, hóa ra căn phòng đó không phải muốn là có được sao? Lần thứ ba Trần Thái Trung trợn tròn mắt, cái này không phải là ép mua ép bán à?
Xem ra, mình phải nghĩ ra cách để mua cái căn nhà này.