[Dịch]Quan Tiên

Chương 449 : Đồn đại đến cùng




Ngày thứ hai là bốn tây, Trần Thái Trung dậy rất trễ, vì cả buổi tốt hắn rất bận, không phải bận để chiến đấu, mà là trong lúc chiến đấu nói về thu hoạch của mình.

Đinh Tiểu Ninh và Mông Hiểu Diễm vẫn còn trẻ tuổi, sớm đã không chịu được ngủ thiếp đi, chỉ có Lưu Vọng Nam cùng tán gẫu với hắn đến gần năm giờ sáng, mới không chịu nổi ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, người muốn sống yên tĩnh, thì không thể nào yên được, khoảng chín giờ, điện thoại của Mông Cần Cần gọi đến,

- Trần Thái Trung, chị Hiểu Diễm đâu? Sao không nghe điện thoại?

Cô ta cũng phải ngồi dậy, Trần Thái Trung hận thầm nói một câu, nói không chừng hờ hững,

- À, tôi cũng không biết nữa, vậy đi, tôi gọi cho cô ấy thử xem…

Cúp máy điện thoại, Trần Thái Trung gọi dậy ba người, Mông Hiểu Diễm đang mơ hồ mà phản ứng,

- À, Cần Cần hôm nay tìm tôi đi chơi, tiêu, quên rồi... Đều tại anh, để người ta ngủ trễ như vậy...

- Tôi muốn cô ngủ sớm, cô đồng ý sao?

Trần Thái Trung hừ một tiếng, quay sang căn dặn Đinh Tiểu Ninh và Lưu Vọng Nam,

- Đi thôi, chúng ta về ngủ, lỡ Mông Cần Cần chạy đến đây, vậy thì náo nhiệt lắm.

Vừa nghe lời của hắn, tuy hai người cô ta có thể chấp nhận cùng ngủ chung với người phụ nữ của Trần Thái Trung, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện này khiến người ngoài biết được thì cũng không tốt.

Lưu Vọng Nam xuất thân là quân nhân, Đinh Tiểu Ninh cũng lăn lộn nhiều năm trong xã hội, tốc độ mặc quần áo cũng số một, trong vòng năm phút ăn mặc chỉnh tề, còn về đầu tóc thì không thể lo được nhiều, hai người đi theo Trần Thái Trung gấp rút xuống nhà, xe Lincoln đậu đó, một làn khói trắng rời khỏi Dục Hoa Uyển.

Trên đường đi, Trần Thái Trung nhìn từ kính chiếu hậu, phát hiện hai cô gái tuy còn ngủ, tóc tai rối bù, nhưng kiểu không cần chải chuốt mà cũng rất xinh. Xem ra, ngược lại có một thú vị khác.

- Đúng rồi, chúng ta về đâu? Khách sạn Hoa Viên?

- Đến khu Dương Quang đi.

Lưu Vọng Nam tỏ vẻ phản đối, phụ nữ vẫn chú trọng diện mạo của mình. Phụ nữ càng xinh càng để tâm hơn,

- Bộ mặt này, tôi không muốn cho người trong khách sạn nhìn thấy, Tiểu Ninh. Chỗ của cô thì như thế nào?

- Hai ngày này bỏ chút than hoạt tính, căn bản không còn mùi nữa.

Trong lòng Đinh Tiểu Ninh nghĩ cũng giống như cô ta.

- Anh Thái Trung, chúng ta về nhà mới ngủ chứ?

Các cô được ngủ, tôi được ngủ sao?

Trần Thái Trung cười khổ một cái, cũng không trả lời, đúng như vậy, sau khi đưa hai người đến nơi xong, hắn vào nhà ngồi chưa tới năm phút. Điện thoại lại vang lên, gọi đến là Vương Ngọc Đình,

- Thái Trung, đang ở đâu vậy? Lão Kinh đồng ý giúp anh viết chữ rồi...

Hóa ra hôm qua Kinh Tử Lăng vừa về, liền gọi điện đến nhà, sau khi Kinh Nhĩ Viễn nghe được, cũng không có thái độ gì, tuy nhiên, lão Kinh nói với cháu gái của mình lại hứng thú rất lớn với “giáp cốt văn kì một”.

- Mấy chữ đó, có thể tìm cái máy fax gửi qua cho ông được không?

Tuy nhiên, muốn truyền danh thiếp qua, không những cần máy fax mà còn máy photo nữa, cho đến chín giờ sáng hôm nay, Kinh Tử Lăng mới gửi ba chữ này ra, Kinh Nhĩ Viễn nhìn thấy chữ, liền ngồi không yên.

Fax bên này vừa ngắt, ông liền gọi đến di động của Kinh Tử Lăng,

- Ông viết mấy chữ khắc cho hắn ta, tuy nhiên, hắn ta phải viết mấy cái như dạng chữ này.

Kinh Tử Lăng muốn quái bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu, trong ý thức của cô ta, ba chữ Trần Thái Trung hoặc có thể được xem là giáp cốt văn kỳ một, tuy nhiên... thì đã là chuyện gì chứ? Có đáng ông nội làm ầm lên không?

- Ông nội, có thể hắn biết không được nhiều chữ, ông xem...

Kinh Dĩ Viễn hơi lưỡng lự một chút, được hồi lâu mới cảm nhận được liền thở dài,

- Ài, vậy có bao nhiêu tính bao nhiêu được rồi, đúng rồi Tử Lăng... Nếu được bảo hắn khắc chữ, vậy càng tốt, cái này viết trên giấy... hương vị không được đủ cho lắm.

Lại do dự một hồi, ông lại bổ sung,

- Nếu hắn có thể lấy ra vài khúc xương nữa, con nói với hắn, hắn muốn gì cũng dễ thương lượng, bộ sưu tập của ông cứ mặc hắn lựa chọn.

Nghiên cứu giáp cốt văn, Kinh Dhĩ Viễn là người trong nghề, còn là người lành nghề, bốn tuổi ông bắt đầu tu tập thư pháp, hai mươi tuổi có thành tựu, bốn mươi tuổi thành công lớn, sáng tác ra một “Kinh thể”, nhưng khi đến tuổi năm mươi, ông thử đi tiếp nữa, cho đến lúc này, ông mới phát hiện, một lần nữa muốn đột phá cảnh giới của mình, thực sự rất khó.

Lần đề cao này đã hai mươi năm, đến sau này, cuối cùng ông lựa chọn tham khảo giáp cốt văn, xem như đột phá đề cao cảnh giới của mình, ông cho rằng, chữ của mình có linh hồn phóng khoáng, vững chắc nhưng kém một chút, ông đối với giáp cốt văn kỳ một hứng thú rất lớn.

Nhưng, giáp cốt văn kỳ một trong số những giáp cốt văn khác, thời gian sớm nhất, tồn tại không lâu, hơn nữa, giáp cốt văn của hiện nay, không giải đọc ra bao nhiêu chữ, như ba chữ “Trần Thái Trung”, chữ “Trần” và chữ “Thái” là đã được nhận định, được mọi người công nhận rồi, nhưng với chữ “Trung”, giới học thuật vẫn còn có tranh chấp.

Người trong nghề xem việc, cũng rất náo nhiệt, dựa theo ba chữ này, Kinh Dĩ Viễn có thể khẳng định, trình độ của Trần Thái Trung trên giáp cốt văn không những không thấp, mà còn có khả năng, trong tay người này còn có một số vật quý.

Đương nhiên, những người sưu tập thứ văn vật này, trừ khi gặp được một người có chung sở thích, bình thường sẽ không thừa nhận trong tay có thứ này, cũng may, Kinh Dĩ Viễn đối với danh tiếng của mình, vẫn có chút tự tin, cho nên mới dám đưa ra điều kiện, tuy nhiên bình tĩnh mà nghĩ, điều kiện mà ông đưa ra tuyệt đối được cho là chân thành.

Trần Thái Trung lái xe nhanh đến khách sạn Phượng Hoàng, sau khi nghe được yêu cầu này, đột nhiên có chút buồn rầu,

- Tôi nói Tiểu Kinh à, tôi thực sự không có... không có thứ mà ông nội cô đã nói.

- Gọi tôi Tử Lăng đi, hôm qua không phải anh gọi như vậy sao?

Kinh Tử Lăng cười hì hì nhìn hắn, đương nhiên, cô tự cho rằng hướng dẫn hắn, khẳng định chỉ muốn giúp ông nội, không hề có ám chỉ gì khác.

- Anh Thái Trung, ông tôi hiếm khi khen ngợi một người trẻ tuổi.

Không dấu vết, cô ta liền thay đổi cách xưng hô với hắn --- Vì ông của cô, chịu thôi!

- Bình thường ông hay nói giới trẻ hiện nay rất ham công lợi, một khi không làm được gì, thì không cố gắng học hỏi và rèn luyện, nhưng, đây là một phần trong truyền thống văn hóa Trung Hoa.

Lời nói này Trần Thái Trung thích nghe, không phải do Kinh Dĩ Viễn khen hắn, hơn nữa, hắn luôn cho rằng bản thân là người của Hoa Hạ, tự hào vì được tắm trong nền tinh hoa thâm rộng của văn minh Hoa Hạ, có người cùng hắn có thứ giống nhau, hắn tất nhiên phải nghĩ đến tri kỷ.

Hơn nữa, Kinh Dĩ Viễn đồng ý giúp hắn viết, trong lòng Trần Thái Trung hiểu rõ, dòng chữ này, mười có tám chín phần không dùng được, điều này khiến trong lòng hắn lại có thêm một chút nuối tiếc.

Đương nhiên, hắn có thể lắc đầu.

- Tôi không cần ông đề chữ.

Nhưng lời này sao hắn thốt ra được, nói ra, sao lại có thể đối mặt với những người bạn đã giúp đỡ?

Hơn nữa, Ngô Ngôn đã đề nghị đồn thổi lên, đồn thổi thì phải có thứ gì để làm? Thậm chí Trần Thái Trung cũng đã kế hoạch sẵn, một khi đã lấy chữ trong tay, nên nói do đích thân Lữ Cường yêu cầu lão Kinh, như vậy, thành tâm của Tổng giám Lữ sẽ được chứng giám, độ nổi tiếng của Trưởng thôn Trần, tự nhiên cũng sẽ vang dội cổ kim.

- Vậy… Chúng ta đi chơi đi, tôi đi mua miếng ngọc, khắc vài chữ cho lão Kinh, cũng xem như tâm ý của người vãn bối như tôi.

Hắn cân nhắc nửa ngày, cuối cùng đưa ra quyết định, nhẫn Tu di của hắn có ngọc lục, nhưng nhỏ một chút cũng không được, không thì đến thị trường ngọc tìm tòi một phen, làm miếng ngọc nhuyễn tiện thể mài lại hai cái, cũng xem như xong.

- Mua ngọc? Tôi cũng đi!

Kinh Tử Lăng nghe được lời này, vẻ mặt liền lộ ra tia nụ cười, cũng chưa kịp đợi Trần Thái Trung nói, vừa kéo cửa xe Lincoln, vừa nhìn về Vương Ngọc Đình quay sang cười với họ,

- Chị Ngọc Đình, tôi cùng anh Thái Trung đi mua ngọc, anh chị cứ chơi thoải mái, tí nữa liên lạc sau, ha ha.

Vương Ngọc Đình biết, tính nhỏ mọn của tiểu sư muội của mình lại tái phát, Kinh Dĩ Viễn đối với cô cháu gái này vô cùng yêu thương, mà Tử Lăng từ nhỏ đã biết, trăm vạn việc đều rất quý ông, trước mắt ông đối với “giáp cốt văn kỳ một” cảm thấy hứng thú, làm cháu gái dù phải cướp về cũng phải đi cướp cho bằng được để hiếu kính ông nội.

- Thật ra, tôi cũng không có chuyện gì.

Cô quay sang nhìn Trì Chí Cương.

- Chí Cương, hay là... chúng ta cùng đi?

Trì Chí Cương sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Mà thôi, để Thái Trung đưa Tử Lăng đi chơi đi, chúng ta cũng không làm kỳ đà cản mũi, ngày mai phải quay về rồi.

Anh ta cũng rất chu đáo, không dễ dàng vị hôn thê cùng đi chung với mình, sao không vui chơi thỏa thích? Hơn nữa, Trưởng phòng Trần nói được chuyện với Mông Hiểu Diễm, Tử Lăng đi theo mà có thể xảy ra chuyện gì, vợ mình cũng sẽ chiếm được một ít, nếu thế, sao lại làm phiền cơ hội người ta để bồi dưỡng tình cảm chứ?

Vốn dĩ Vương Ngọc Đình không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lại không chịu được ánh nhìn chau mày của Trì Chí Cương đối với cô, thậm chí cô còn nghi ngờ, dù Chí Cương đối mặt với Trưởng phòng Trần, e là Trưởng phòng Trần cũng nhìn thấy được động tĩnh của anh ta chứ?

Thế là, mọi người chia làm hai đường, xe Lincoln của Trần Thái Trung chở Kinh Tử Lăng, đến chợ bán ngọc ở Tây Quan, thì Trần Thái Trung cho xe ngừng lại trước cửa, dẫn theo Kinh Tử Lăng đi thẳng vào trong, đương nhiên, lần này lại thu hút không ít ánh nhìn của mọi người, đối với tình hình này, Kinh Tử Lăng cũng có kinh nghiệm, cô ta liền đứng gần Trần Thái Trung, đây là của tôi... thế nào, mọi người muốn làm gì thì làm đi.

Khi đi ngang qua cửa tiệm cược ngọc của ông chủ Tiểu Phan, Trần Thái Trung ý thức liền quay nhìn, hắn biết nơi này chỉ cược ngọc rắn, không liên quan đến ngọc nhuyễn của hắn, nhưng, đây là nơi đầu tiên mà hắn gặp Đường Diệc Huyên.

Hử… Sai rồi, không chỉ là lần đầu tiên, mà lần này, hình như cũng gặp phải?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.