- Vậy thì anh không cần phải nói nữa.
Sắc mặt Đường Diệc Huyên đanh lại, không chút do dự nói. Không biết tại sao tâm trạng cô tự nhiên trở nên rất kém:
- Được rồi, muộn rồi, anh về đi.
Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên. Hắn đương nhiên có thể nhận thấy Đường Diệc Huyên đã mất hứng rồi. Nhưng vì sao?
Nếu người ta đã đuổi thì hắn cũng không thể ở lại được. Chẳng qua hắn thực sự hơi buồn bực: Tôi chưa nói gì sai mà? Mông Hiểu Diễm dù sao cũng không phải con ruột cô cơ mà.
Hắn đâu có biết được rằng Bí thư Mông Thông có đại ân với nhà họ Đường, hơn nữa Đường Diệc Huyên đã tuyên bố là không tiếc bất cứ thứ gì để báo ơn rồi. Hắn lại không cẩn thận cân nhắc tới bốn chữ "bất cứ thứ gì" mà cứ liều mạng từ chối. Làm sao không khiến Đường Diệc Huyên tức giận được chứ?
Phụ nữ....đúng là một loại động vật kỳ lạ. Cứ thế, Trần Thái Trung hậm hực rời khỏi nhà số ba mươi chín, ừ, sau này trốn xa một chút thì tốt hơn.
Sự thật chứng mình, phụ nữ đáng sợ hơn xa sự tưởng tượng của hắn. Ngày thứ hai khi đi làm, Trương Linh Linh đã gọi hắn tới, thần sắc không chút thay đổi hỏi:
- Trần Thái Trung, anh hôm qua đã làm gì tôi?
- Tôi không làm gì mà.
Trần Thái Trung cười hì hì trả lời.
- Đúng rồi, trưởng phòng Trương, cô hôm qua uống hơi nhiều, tôi tìm người ở Ảo Mộng Thành giúp đưa cô tới khách sạn Phượng Hoàng, sau đó....tôi liền rời đi!
Trưởng phòng Trương đương nhiên là biết hắn chẳng hề làm gì, nếu không thì quần lót áo lót chắc chắc phải có lưu lại dấu vết. Sáng sớm hôm nay cô đã kiểm tra, tất cả mọi thứ dính dính hồ hồ gì đó đều là sản phẩm của mình, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào của sản phẩm từ bên ngoài tới.
Lúc này, khi nghe được suy đoán của mình được chứng minh, Trương Linh Linh không khỏi đột nhiên nổi giận. Thằng nhóc này, tôi nể mặt cậu mà cậu lại không muốn, vậy thì đừng có trách tôi không nể tình.
Cô biết là phía sau Trần Thái Trung hình như có chút thế lực không rõ ủng hộ, nhưng mà khi phụ nữ đã điên cuồng lên thì không nói lý lẽ. Nhất là một người phụ nữ trưởng thành mà dục vọng không được thỏa mãn. Dưới sự kích thích mãnh liệt, Trương Linh Linh đã muốn điên cuồng rồi.
- Ừ, anh chẳng làm gì sai cả.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng:
- Được rồi, gần đây có hơi thiếu người, anh không có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ bộ phận thu thập thông tin đi.
Thu thập thông tin sao? Nghe vậy Trần Thái Trung nhất thời hơi tức giận. Hắn ở phòng nghiệp vụ vài ngày, tuy nói chỉ xem báo uống trà, quan hệ với mọi người cũng không được coi là hòa hợp, nhưng hắn cũng biết, chuyện thu thập thông tin này thật sự không có gì tốt cả.
Tin tức nghiệp vụ mà sở đầu tư cần cũng không phải là giống như những công việc trên thương trường, tùy tiện ra đường, tìm hiểu một chút rồi gọi điện về là coi như xong. Thử ngẫm mà xem. Một số xí nghiệp hoặc một cá nhân nào đó muốn đầu tư vài dự án lớn, thì có ai lại tùy tiện nói cho một người ngoài biết chứ?
Những người làm việc trong phòng nghiệp vụ, đơn giản chỉ có hai người làm công việc thu thập thông tin này, thông qua con đường tự quan hệ tìm hiểu xem sắp tới có ai muốn tới thành phố Phượng Hoàng đầu tư hay không. Sự nhanh nhạy về thông tin của bọn họ thậm chí vượt qua cả nhật báo Phượng Hoàng. Đợi tới khi công chúng biết được là có người muốn đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng thì người ta đã sớm triển khai xong công việc từ lâu rồi.
Con đường mà những người kia sử dụng chính là thông qua bối cảnh của mình mà kêu gọi một số nhà đầu tư có năng lực tới thành phố Phượng Hoàng đầu tư. Loại phương thức này yêu cầu rất lớn đối với thực lực mạng lưới quan hệ phía sau nhân viên, không phải ai cũng muốn học là được.
Còn nói về chuyện thu thập thông tin thì thực ra không phải là trọng điểm của phòng nghiệp vụ, vốn cũng không có người chuyên môn phụ trách việc này, đơn giản là từ ngân hàng, tạp chí nước ngoài hoặc từ trong lời nói của các doanh nhân mà sưu tầm chút tin tức, đưa vào cho có mà thôi.
Khiến Trần Thái Trung khó chịu chính là hắn hiểu rất rõ, tin tức thu thập được cũng chỉ đơn thuần là cung cấp danh sách và phân tích, sau đó đem tài liệu tới báo cáo mà thôi. Còn chuyện báo cáo với ai thì lại do cho thành viên có chuyên môn làm, thật sự chỉ là loại "anh hùng phía sau màn" mà thôi!
Nói anh hùng phía sau màn là còn khách khí - - Anh nếu thu thập tin tức tốt thì coi như phòng nghiệp vụ có năng lực; nếu như tin tức thu thập không tốt thì lại đổ trách nhiệm lên đầu anh, thật sự là không tốt đẹp gì.
Vừa mệt lại vừa làm cho người khác hưởng, lại còn phải chịu trách nhiệm, Trần Thái Trung làm sao thích thứ nhiệm vụ thế này chứ? Dự án đầu tư do tôi tìm ra rồi lại cho các người làm - - Đấy không phải là bắt nạt người khác thì là cái gì?
Xem ra ngày hôm qua mình đã làm bà già này tức giận rồi. Trần Thái Trung vẫn nở nụ cười, trong lòng đã có tính toán:
- Ồ, thu thập tin tức hả... Không thành vấn đề. Tôi cũng đang buồn chán đây.
- Năm nay nhiệm vụ kêu gọi đầu tư của thành phố giao cho rất nặng nề.
Trương Linh Linh khinh hắn không biết gì, chẳng giải thích thêm, mặt không chút đổi sắc nói. Cô cố tình muốn hành hạ người này một phen, nếu không làm sao có thể xóa đi sự tức giận trong lòng cô chứ.
- Cả năm ngoái thành phố Phượng Hoàng thu hút được 5,5 triệu USD đầu tư, năm nay trong tỉnh hạ lệnh phải cố gắng đề cao, ít ra cũng phải cao hơn năm ngoài 50%. Nói cách khác là phải thu hút được 8 triệu USD. Chuyện này khó khăn vô cùng. Kể cả những hợp đồng chưa ký kết mà nói, chúng ta hiện giờ mới đạt được 6,2 triệu USD, đây mới chỉ là nói....
Trương Linh Linh thao thao bất tuyệt. Nói tóm lại ý tứ chính là công việc thu thập thông tin của anh là quan trọng vô cùng, năm nay nếu sở đầu tư không hoàn thành được nhiệm vụ thì cô sẽ hỏi tội Trần Thái Trung!
Người này coi mình là trẻ lên ba sao, ra vẻ cái gì chứ? Cả một sở đầu tư lớn như vậy, nhiều người như vậy, nhiệm vụ không hoàn thành lại là lỗi của mình tôi. Đừng có đùa đi! Cô thấy tôi còn trẻ dễ bị lừa sao?
Trong lòng Trần Thái Trung tất nhiên không vừa lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười sáng lạn, không ngừng gật đầu:
- Vâng... Đúng... Đúng... Tôi biết....
Hắn vốn là người hay biểu hiện tình cảm ra mặt nhưng lăn lộn trong quan trường đã lâu, hắn ít nhiều cũng học được cách dấu diếm cảm xúc. Lúc này hắn đã cố gắng hết sức, ngoài mặt không thể hiện chút gì nhưng cũng hơi gắng gượng.
Lúc nào tôi mới có thể như lão bí thư Trương Tân Hoa, không cần cố gắng, chỉ cần lơ đãng hời hợt một chút là đạt tới cảnh giới thu phóng tự nhiên đây? Nghĩ tới vấn đề này, hắn liền cảm thấy bản thân mình dường như đã có một mục tiêu để phấn đấu!
- Đừng tưởng rằng tôi chỉ nói cho có vậy thôi.
Thấy bộ mặt hắn vẫn không có gì là bất an, ngọn lửa vô danh trong lòng Trương Linh Linh lại đột nhiên bùng lên dữ dội. Nói thật những lời này cũng không phải cô chỉ nói tùy tiện cho có.
Chỉ có điều, tính tình cô cũng như đại đa số những người lăn lộn trong quan trường, càng tức giận thì trên mặt lại càng không có chút biểu hiện gì:
- Thu thập tin tức quan trọng thế nào tôi đã hoàn toàn nói cho anh rõ rồi. Hy vọng anh cũng có thể thật cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ này.
Cô còn một chuyện chưa nói đó - - Nếu anh lập không được thành tích thì lúc đó cũng đừng trách tôi không báo trước!
Chỉ cần có một cái cớ thích hợp, cô tin tưởng rằng bản thân mình có thể xử lý tay cán bộ quèn này. Cho dù phía sau hắn có là nhân vật mạnh mẽ thế nào thì luật vẫn là luật!
Trừ phi lúc này có người điều hắn đi, nếu không thì cô chỉ cần di một cái là hắn chết.
- Tốt, tôi biết rồi.
Trần Thái Trung căn bản chẳng thèm chú ý tới lời nói có ẩn chứa sự đe dọa của cô. Hắn cười hì hì, gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
- Ha ha, cũng không còn sớm nữa, giờ tôi phải đi chuẩn bị việc này....
Đi ra khỏi cửa, hắn tiếc nuối bĩu môi. Ôi, xem ra cái ghế này ngồi cũng không dễ dàng đâu. Quên đi, bản thân tôi vất vả tìm kiếm tin tức để cung cấp cho người khác hưởng à? Cô cứ nằm mơ đi!
Nếu có rất nhiều người thoạt nhìn công việc vô cùng bận rộn mà kết quả lại chẳng có gì thì sao tôi không thể chứ? Trần Thái Trung không nhận thấy chuyện này có gì nghiêm trọng. Trước kia hắn đã thấy có người làm vậy, giờ bản thân cũng muốn bắt chước họ.
Nếu cứ không làm gì mãi thì làm sao mới có đủ tư cách mà thăng tiến chứ?
Ừ, kế tiếp là nên làm gì nhỉ? Hay là đi tìm Ngô Ngôn đi....
Đã trải qua chuyện của Trương Linh Linh, Trần Thái Trung không ngờ lại phát hiện ra, kỳ thực Bí thư Ngô so với nữ cán bộ này còn có nhiều điểm tốt hơn nhiều. Ít nhất cô ấy cũng không phải loại không có việc gì thì đi quấy rối tình dục mình. Người ta vẫn giữ thân như ngọc, nếu thế thì...lúc dạy dỗ cô hắn sẽ làm có chừng mực thôi!
Ngô Ngôn lại vào tỉnh họp rồi!
Mấy ngày sau đó Trần Thái Trung dường như rất nhàn nhã. Bởi vì hắn căn bản không có ý định đi thu thập tin tức gì. Nhàn nhã không có việc gì, hắn chỉ đi vào trong Ảo Mộng Thành, ban ngày thì dạy Lưu Vọng Nam thổi tiêu, buổi tối thì kéo Mười Bảy uống rượu nói chuyện phiếm. Cuộc sống của hắn nhàn nhã chẳng có gì phải suy nghĩ.
Trương Linh Linh cũng mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của hắn. Dù sao thì loại chuyện đi thu thập tin tức này cũng là cả một quá trình, không thể nói là một lúc có thể tìm ra, có kết quả ngay được.
Cứ chơi bời đi, anh cứ chơi cho thoải mái. Hừ, đợi tới hết năm nay bà đây mới cho anh chết không toàn thây!
Chẳng qua Trần Thái Trung ẩn thân trong động này, lại bị người khác phát hiện ra. Ngày thứ tư, giáo sư Diêm Khiêm mang theo Trương Khai Phong tới, trực tiếp nhìn thấy hắn đang ở trong một phòng karaoke. May mắn là Lưu Vọng Nam không có ở đây.
- Ô, Thái Trung, cậu cũng biết cách hưởng thụ ghê nhỉ...
Giáo sư Diêm có thể tìm tới nơi này cũng là chuyện rất bình thường. Hai mẹ con Lý Karen và Thường Quế Phân liên lạc liên tục mà. Nhưng sao Chủ tịch quận Thanh Hồ cũng tới đây nhỉ?
- À, ngày hôm qua uống rượu gặp Khai Phong, mới biết là anh ta đang tìm cậu đó.
Diêm Khiêm cười ha ha giải thích với Trần Thái Trung.
- Tôi dạy cả hai người, đúng là có duyên thật.